Hứa Miểu đứng ở bên cạnh, trong đôi mắt giấu đầy ý cười, bà lúc trước đã hỏi cậu vê size giày của Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm hiển nhiên nhận được món quà như vậy, trong nháy mắt bất ngờ, hai tay hắn tiếp nhận, "Cám ơn bà."
Hứa Miểu đụng hắn một cái, dời ghế tựa lại đây, hưng phấn nói: "Anh thử xem."
Giang Nhất Phàm gật đầu, ngồi xuống thử giày, không sai biệt lắm thật vừa chân, chỉ là có chút nhỏ, bất quá ảnh hưởng không lớn.
Bà chống đỡ chân khom lưng, tinh tế nhìn một lát, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành: "Thật hợp chân."
Hứa Miểu hướng bà giơ ngón tay cái: "Bà thật lợi hại."
Giang Nhất Phàm lần nữa nói cám ơn, đổi giày của mình, bà cười cười, "Khách khí làm chi."
Bà nói xong, quay đầu hỏi Hứa Miểu, "Miểu Miểu, đôi giày lúc trước còn ấm không? Bà còn đan mọt đôi, nếu con muốn thì cứ lấy đi."
"Ấm áp lắm." Hứa Miểu cười nói, "Còn có thể xài, không cần đổi cái mới."
Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm lên lầu về nhà, cậu cầm cái hộp chứa giày Giang Nhất Phàm, vừa nói: "Bà thường hay đan giày, bà cũng không xem tivi, mỗi ngày chỉ có đan áo lông cùng giày, em khi còn bé có vài cái áo lông cũng đều là do bà đan.
"Cái áo màu vàng trước đây cũng là?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu gật đầu, "Đúng vậy, bây giờ nó đâu rồi?"
Lớp 12 mùa đông năm ấy, cha của Hứa Miểu vừa mới qua đời không lâu, Giang Nhất Phàm đến bồi cậu, buổi tối ở nơi này, ngày đó nhiệt độ chợt giảm xuống, Giang Nhất Phàm mặc đồ tương đối đơn bạc, Hứa Miểu liền lấy cái áo lông này cho hắn, không quản Giang Nhất Phàm ghét bỏ cái màu này như thế nào, đều buộc hắn mặc áo vào, sau đó Giang Nhất Phàm mặc nó vào đi học, Hứa Miểu thì xin nghỉ ở trong nhà, cái áo lông đó coi như là của Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm: " Ở nhà, vẫn luôn giữ lại."
Hứa Miểu vui vẻ, trêu ghẹo nói: "Lúc đó không phải rất ghét bỏ nó mà, có phải rất ấm không? Loại áo lông đan thủ công này so với mua ở ngoài thì ấm áp hơn rất nhiều."
"Là rất ấm." Giang Nhất Phàm nói, "Sau này cũng mặc thêm vài lần, hiện tại hoàn toàn mặc không vừa."
Hứa Miểu nói: "Cao lớn lên, lại to thêm, đương nhiên là mặc không vừa."
Giang Nhất Phàm hạ đôi mắt, ánh mắt chăm chú: "Nơi nào thì to lên?"
Hứa Miểu giương mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt loé lên tia giảo hoạt, lấy tay đụng đụng hắn, "Cánh tay, cơ ngực, cơ bụng..."
Giang Nhất Phàm nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay nóng rực.
Hứa Miểu nháy mắt một cái, đặc biệt ý tứ sâu xa.
Giang Nhất Phàm cúi đầu, vừa muốn hôn cậu, nhớ tới cái gì, hắn hơi lui lại, thấp giọng hỏi: "Có thể hôn em không?"
Hứa Miểu không nghĩ quá nhiều, "Anh tới đi."
Hai người liên tục chiến đấu ở mọi nơi cho đến phòng ngủ, Giang Nhất Phàm đem cậu đè xuống giường, hơi lạnh từ chóp mũi toả ra, "Có thể hôn em?"
".... Hôn đi." Hứa Miểu thở gấp, có chút không nói, "Anh có tật xấu gì vậy?"
Giang Nhất Phàm không tiếng động mà nhếch mép cười, nói nhỏ: "Là em nói, muốn hôn em phải được em đồng ý."
Hứa Miểu: "..."
Cậu tức giận trừng mắt về phía Giang Nhất Phàm, "Giang Nhất Phàm! Anh là cố ý!"
Giang Nhất Phàm nghe vậy, cười ra tiếng, thừa nhận nói: "Ừ, tôi cố ý."
"Không làm." Hứa Miểu giận hờn, đẩy hắn một cái, "Anh tránh ra."
Giang Nhất Phàm theo lời tránh ra, "Được."
Hứa Miểu nhìn hắn bình tĩnh như thế, giận không có chỗ phát tiết, cậu trực tiếp đẩy ngã Giang Nhất Phàm, ngồi lên người hắn, mạnh mẽ cắn răng: "Nghĩ hay lắm"
Giang Nhất Phàm rốt cục nhịn không được, đôi mắt cong lên ý cười, hắn đỡ eo Hứa Miểu, "Em tới."
Hứa Miểu hai má đỏ bừng, làm bé ngoan nghe theo, ngoài miệng thì lẩm bẩm một câu, "Thật biết hưởng thụ..."
... và họ đ.u. nhau rất nhều...
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhất Phàm trở về, hắn phải bồi cha mẹ sang ông bà ngoại.
Lúc Hứa Miểu tỉnh lại bên giường không có ai, chỉ có một tờ giấy, cậu sờ lấy cái điện thoại gửi tin nhắn, "Chú ý an toàn, thay em chúc sức khoẻ ông bà ngoại."
Giang Nhất Phàm trả lời: "Được."
Hứa Miểu hồi âm khuôn mặt cười, kết thúc trò chuyện, vừa định để điện thoái xuống ngủ thêm một giấc, Giang Nhất Phàm liền gửi tin nhắn tới, "Em hôm nay thu thập hành lý một chút, ngày mai chuyển tới nhà tôi."
Nhìn thấy tin nhắn, Hứa Miểu bối rối, theo bản năng hỏi: "Vì sao không phải là ở nhà em?"
Giang Nhất Phàm đang ở trên xe, cha hắn đang lái xe chở gia đình sang nhà bà ngoại, mẹ hắn ngồi ghế phụ, trong xe rất yên tĩnh, hắn cúi đầu trả lời tin nhắn, hời hợt: "Nhà em cách âm không tốt."
Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, thiếu chút nữa là sặc. Cậu im lặng tiếp nhận lý do này, liền trả lời: "Còn bà thì làm sao bây giờ, không ai chăm sóc bà nha."
Một lát sau, Giang Nhất Phàm mới trả lời: "Luân phiên đi, chủ nhật, thứ ba, sáu, bảy ở nhà tôi, thứ hai, tư năm ở nhà em, được không?"
Hứa Miểu không nhịn được cười, cố ý hỏi: "Tại sao cuối tuần không phải ở nhà em?"
Giang Nhất Phàm: "Cách âm không tốt."
Hứa Miểu trong nháy mắt minh bạch, "... Nha, cũng được đi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Miểu từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh đi rửa mặt, sau đó bắt đầu soạn hành lý, bữa sáng cũng không để ý mà ăn.
Bởi vì còn có thể về nhà ở, cậu cũng không mang quá nhiều đồ, cũng không mang đồ rửa mặt, ở chỗ Giang Nhất Phàm có.
Không bao lâu cũng đã thu thập xong không sai biệt lắm, thuận tiện quét dọn vệ sinh một chút, gửi tin nhắn cho Giang Nhất Phàm, "Em sửa soạn xong rồi."
Giang Nhất Phàm đang cùng bà ngoại nói chuyện, thấy tin nhắn trên điện thoại, hắn đình chỉ cuộc trò chuyện, trả lời: "Ừ, ăn điểm tâm?"
Hứa Miểu nuốt nước miếng: "Chưa có ăn."
Giang Nhất Phàm xem thời gian, đã sắp mười giờ, hắn không tự chủ cau mày, "Mau đi ăn cơm"
Bà ngoại chú ý tới vẻ mặt của hắn, cười hỏi: "Đang cùng ai nói chuyện?"
Giang Nhất Phàm nghe vậy tắt điện thoại di động, hời hợt nói: "Một người bạn."
"Bạn gái?" . Truyện Hot
"Không phải." Giang Nhất Phàm không muốn nói nhiều, ngắn gọn nói: "Nam."
Buổi chiều, Hứa Miểu cùng Đàm Diệu, Trần Tuấn Soái tụ tập một chút, hai người đều trở về nước, hẹn gặp nhau tại nhà hàng lẩu.
Đàm Diệu lần này đi công tác có một cuộc gặp mặt kì diệu, cùng một vị đại thúc soái ca Nhật Bản quen nhau, mà Trần Tuấn Soái vừa vặn trái ngược với cậu ta, hắn chia tay.
Đàm Diệu đem mặt nạ từ Nhật Bản đem cho cậu, "Quà năm mới!"
Hứa Miểu tiếp nhận, thấy là mặt nạ, cười rộ lên: "Cảm ơn Diệu ca."
Trần Tuấn Soái ồn ào: "Lễ vật năm mới của tôi đâu?"
"Không có." Đàm Diệu lườm hắn một cái, tiếp tục cùng Hứa Miểu tán gẫu, "Cậu mỗi ngày đều có dưỡng da đi? Tớ cảm giác da dẻ cậu so với trước đây tốt hơn rồi."
Trần Tuấn Soái xì một tiếng, chen miệng nói: "Da Tam Thuỷ tốt không phải là do mỹ phẩm dưỡng da, đều là thành phần hoá học dùng cái gì, cậu ta da dẻ tốt là được tình yêu dưỡng ra."
Hứa Miểu: ".... Trần thiếu ngài có thể đừng nói đến độ bỉ ổi như vậy được không?"
Đàm Diệu đột nhiên bắt đầu đánh giá Hứa Miểu, cau mày híp mắt, Hứa Miểu bị cậu ta nhìn đến mức có chút không tự nhiên, hồi lâu, cậu ta mới vuốt cắm mà mở miệng: "Thật giống như ái tình tạo ra, đôi môi đều dày ra một chút."
Hứa Miểu: "..."
Cậu vội vàng che miệng, từ chối bọn họ đánh giá, trợn mắt nhìn sang, âm thanh ngộp trong lòng bàn tay có vẻ hơi mơ hồ không rõ, "Các cậu có phiền hay không, đừng chú ý tớ."
Trần Tuấn Soái cười rộ lên: "Đàm Diệu cậu thật đỉnh, một câu nói mà suy diễn ra thật nhiều."
Đàm Diệu liếc hắn, "nhất châm kiến huyết"* nói: "Còn cậu thẳng nam mà bổ não cái gì?"
*Nhất châm kiến huyết.: Chỉ châm một mũi là thấy máu.
Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Trần Tuấn Soái nghẹn lời, nín nửa ngày không biết nói cái gì, thẳng thắn liền đem đề tài chuyển đến lên người Hứa Miểu: "Phát hiện ra tính khí Tam Thuỷ đã chênh lệch so với trước khá nhiều rồi."
Đàm Diệu nói: "Được làm mềm nhũn hơn rồi."
Trần Tuấn Soái mặc dù đối với Giang Nhất Phàm không có hảo cảm gì, nhưng vẫn là thuận theo lời nói Đàm Diệu, phụ hoạ nói: "Tôi thấy là, trước đây nếu nói như vậy sẽ mắng người nha."
Hứa Miểu không nói, cậu không muốn nói chuyện, yên lặng mà cầm lấy đũa ăn lẩu.
Ăn xong món lẩu, ba người liền tới nhà Trần Tuấn Soái chơi, nhà Trần thiếu ở tại khu biệt thự tấc đất tấc vàng, xung quanh hàng xóm tất cả đều là đại gia, điều kiện kinh tế gia đình Đàm Diệu cũng rất tốt, cùng Trần Tuấn Soái là hàng xóm, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cha mẹ Trần Tuấn Soái đều rất nhiệt tình và hiền lành, bọn họ có thể tuỳ tiện chơi trong biệt thự.
Chờ đến tối, Hứa Miểu nhìn đồng hồ, nói: "Tôi phải trở về, trở lại thu thập xong hành lý."
Đàm Diệu hỏi: "Cậu thu thập hành lý muốn đi đâu?"
Hứa Miểu bừng tỉnh, nhớ tới chính mình vẫn chưa cùng bọn họ nói đến chuyện này, vì vậy nhân tiện nói: "Há, tớ là muốn cùng Giang Nhất Phàm ở chung, ngày mai chuyển đi."
Trần Tuấn Soái có chút mụ mị: "... Nhanh như vậy?"
"Nhanh sao?" Hứa Miểu không nhịn được cười, hỏi ngược lại: 'Chúng tớ đã quen biết nhau hơn mười năm, lúc này mới ở chung không tính là nhanh đi?"
Đàm Diệu vỗ vai Trần Tuấn Soái, vội vàng nói: "Không nhanh không nhanh, Tam Thuỷ cậu trở về đi thôi, đúng rồi, quán net cậu khi nào mở cửa lại?"
"Chờ đến mười lăm đi." Hứa Miểu nói, "Khi đó sinh viên đều đi học đi."
Đào Diệu: "Được rồi."
Trần Tuấn Soái đưa Hứa Miểu trở về, ở trên đường, bộ dạng hắn cứ kiểu muốn nói lại thôi đã lâu.
Hứa Miểu chờ thật lâu đều không thấy hắn mở miệng, thẳng thắn chủ động hỏi: "Trần Thiếu, cậu muốn nói cái gì?"
"A?" Trần Tuấn Soái đột nhiên bị điểm danh, đột nhiên có chút không phản ứng kịp, nửa ngày mới mở miệng: "Cũng không có gì, chính là thật lo lắng cho cậu."
Hứa Miểu chớp mắt vài cái, có chút không rõ ràng: "Lo lắng cho tớ cái gì?"
Trần Tuấn Soái không thèm đếm xỉa, nói thẳng: "Lo lắng cậu bị tổn thương lần nữa, còn có thể cái gì."
Hứa Miểu sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bật cười nói: "Hắn sẽ không thương tổn tớ, vẫn luôn không có, nguyên nhân là tự tớ."
Cậu nói xong, nhớ tới cái gì, hỏi Trần Tuấn Soái, "Hai người sẽ không cùng hiểu lầm đi? Ai... đều tại tớ, hắn thật không có thương tổn tớ, hắn đối với tớ rất tốt."
Trần Tuấn Soái trợn tròn mắt, không nghĩ tới chính mình vẫn luôn hiểu lầm, hắn nín nửa ngày, bất quá ảo não mà trả lời: "Chia tay chính là cậu nói sao?"
Hứa Miểu: "...Tính ra là tớ nói, nguyên nhân mọi mặt đều có, bất quá tớ xác thực đã sai, ai, cái này nói cũng không rõ, ngược lại cậu đừng hiểu lầm Giang Nhất Phàm là được."
Trần Tuấn Soái dường như cũng không nghe thấy, truy hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Hứa Miểu trầm mặc, cậu hạ mi mắt, âm thanh cũng nhẹ đi nhiều, "Tớ không muốn nói, bất quá cậu nhắc nhở tớ, tớ phải đối mắt giải quyết những vấn đề này, vẫn luôn vướng ở chỗ này đúng là một cái mầm hoạ."
Trần Tuấn Soái lần này không hỏi lại, thấy cậu ngữ khí kiên định, cười cười: "Cố lên Hứa Miểu."
Hứa Miểu cũng cười, "Được."
Cậu quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Soái, cười nói: "Trần thiếu, có thể thương lượng với cậu một chuyện được không?"
Trần Tuấn Soái khẽ nâng cằm: "Cậu nói"
"Cậu có thể đối với Giang Nhất Phàm bớt thành kiến được không?" Hứa MIểu giọng điệu thương lượng, đặc biệt chân thành, "Hắn thật rất tốt."