Cuối cùng tiên sinh Én Nhỏ quyết định rời khỏi rừng rậm với đàn én.
Đương nhiên là có cả tiên sinh Hươu Cao Cổ.
Chúng dự định cùng đi vào thành phố, đi kiếm một công việc có thể nuôi sống mình.
Phù thủy của khu rừng đã từng làm phép cho chúng, chỉ cần các động vật rời khỏi rừng rậm và tiến vào thành phố của con người thì có thể biến thành người.
Vì thế mà đã có rất nhiều động vật ở trong rừng tìm đến thành thị để kiếm sống.
Tiên sinh Én Nhỏ cũng định đi thử.
Tiên sinh Hươu Cao Cổ không có ấn tượng tốt với loài người, nhưng nó không muốn rời khỏi tiên sinh Én Nhỏ. Vậy nên nó chỉ đành đồng ý một cách miễn cưỡng mà biến thành người để cùng đi với tiên sinh Én Nhỏ.
Con đầu đàn của đàn én hỏi: “Tức là cậu không muốn cùng đi với chúng tôi?”
Tiên sinh Én Nhỏ gật đầu: “Đúng thế.”
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cây cối trong rừng không đủ để ăn nữa, có thể là mười năm sau, mà cũng có khi sớm hơn. Chúng nó đúng là nên sớm rời khỏi cánh rừng này để đến thành thị mà kiếm đường mưu sinh.
Nhưng nó không đi cùng với đàn én, mà là đi cùng với tiên sinh Hươu Cao Cổ.
“Cậu đúng là một con én lạ lùng.”
“Làm gì có con én nào không cùng đi với cả đàn chứ?”
Tiên sinh Én Nhỏ nở nụ cười.
Nó chỉ lên cái tổ trên đầu tiên sinh Hươu Cao Cổ.
“Xin lỗi.”
“Tôi đã tìm thấy tổ ấm của riêng mình rồi.”
Đây đã thành việc còn quan trong hơn cả sống theo đàn.
Đó chính là được ở cùng tiên sinh Hươu Cao Cổ.
(Hết)