Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến sớm hơn thời gian hẹn, ngồi vào một bàn ở góc hẻo lánh nhìn người phụ nữ thong dong đến muộn. Người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang, giống như sợ người khác không chú ý đến mình.
Khương Niệm đặt tách cà phê xuống, chào hỏi với người phụ nữ thướt tha như ngọc, "Đã lâu không gặp, đại minh tinh."
Người phụ nữ nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai đang nhìn mới ngồi xuống tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp vừa phẫu thuật thẩm mỹ thành công. Cô ta liếc nhìn Khương Niệm và con gái cô qua cặp kính râm, từ cách ăn mặc đã biết cuộc sống của hai người trôi qua không mấy dễ dàng.
Người phụ nữ khẽ nâng cằm, lộ ra xương quai hàm hoàn mỹ, nhếch đôi môi đỏ mọng, "Cô nói trong tay cô có đồ của tôi?"
Đôi mắt sắc bén của Khương Niệm nhìn lướt qua khuôn mặt người phụ nữ, cười nhẹ với cô ta: "Yên tâm đi Từ Xán, trước kia chúng ta là bạn cùng phòng kí túc xá mà nhỉ, cứ từ từ ôn chuyện cái đã."
Người phụ nữ tên là Từ Xán, cô ta là người mới gia nhập công ty cùng lúc với bia đỡ đạn. Trước kia người này chỉ là một diễn viên nho nhỏ vô danh, nhưng sau khi bia đỡ đạn rời khỏi công ty, cô ta liền thay đổi diện mạo, xoay mình trở thành tiểu hoa đán chạm vào là bỏng tay.
Khương Niệm cúi đầu nói với Tiểu Nguyệt Nha đang ăn bánh ngọt: "Con gái mau chào dì Từ đi, dì Từ là chị em tốt của mẹ khi còn ở chung phòng kí túc xá đấy."
"Cháu chào dì Từ." Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt Nha được ăn bánh nhung đỏ* nên rất vui vẻ, bé ngẩng khuôn mặt dính đầy vụn kem lên khẽ gọi một tiếng rồi lại vùi đầu ăn bánh ngọt.
Từ Xán đang nổi như mặt trời ban trưa chướng mắt diễn xuất của hai người, giống như ăn phải thứ gì tồi tệ, "Chao ôi Khương Niệm à, sao cậu lại trở nên nghèo túng thế này vậy?"
Khương Niệm cười nhẹ với Từ Xán, "Tại sao tôi nghèo túng thế này không phải cậu là người rõ ràng nhất sao?"
Từ Xán nhập một ngụm cà phê, "Cậu nghèo thì liên quan gì tới tôi, làm sao tôi biết được?"
"Tại sao năm ấy tôi lại mặc chiếc váy đó trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc ảnh hậu? Chắc hẳn cô phải hiểu rõ hơn tôi." Khương Niệm nhìn thẳng vào đôi mắt phượng bị kính râm che khuất: "Đúng không chị em tốt của tôi?"
Từ Xán đặt tách cà phê xuống, có ý định đứng dậy: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Cứ ngồi xuống đã." Khương Niệm hạ giọng, "Bên ngoài có paparazzi, nếu cô muốn bị chụp lại cảnh mình bắt nạt hai mẹ con nghèo khó thì cứ đi, chắc anti-fan của cô sẽ kích động lắm nhỉ?"
Từ Xán nghiến răng nghiến lợi, "Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Tôi cần một công việc." Khương Niệm hơi nghiêng người về phía trước, nói với Từ Xán: "Tôi muốn quay phim."
Từ Xán buồn cười, "Cô? Muốn đóng phim?"
Khương Niệm gật đầu.
Từ Xán lười giả vờ với Khương Niệm, "Tại sao tôi phải giúp cô? Tôi cần gì phải đối đầu với Hoắc ảnh hậu vì cô cơ chứ?"
"Hoắc ảnh hậu đã chấm dứt hợp đồng vói công ty từ lâu rồi. Năm ngoái cô ấy đã kết hôn sinh con, hiện vẫn đang lui về sống cuộc sống bà chủ hào môn." Cho nên Khương Niệm muốn thử một lần, cô cười nhẹ nhìn về phía Từ Xán, người này vì đố kỵ mà tính kế pháo hôi, "Cô hại tôi mất đi công việc, bây giờ không muốn trả lại cho tôi à?"
Từ Xán nheo mắt, cô ta không ngờ mới mấy năm không gặp Khương Niệm lại thông minh như vậy, nhưng cô ta vẫn không thừa nhận: "Chuyện đó không liên quan gì tới tôi."
Khương Niệm gật đầu, "Chỉ cần cô cho tôi một cơ hội, tôi sẽ coi như không liên quan gì đến cô."
"Coi như? Vốn dĩ đã không có." Từ Xán cảm thấy da mặt Khương Niệm càng ngày càng dày, giống như cao da chó vậy. Hôm nay cô ta không nên đến đây chỉ vì nghe Khương Niệm nói có đồ không thể để lộ ra."
Từ Xán hít sâu một hơi, đầu trọc không sợ nắm tóc, cô ta cũng nhận ra Khương Niệm không phải người dễ chọc, không kiên nhẫn liếc nhìn đồng hồ kim cương trên tay: "Nể tình quan hệ ngày xưa của chúng ta, tôi sẽ giúp cô giới thiệu một vai diễn, nhưng tôi không dám chắc có lấy được hay được."
"Bây giờ cô cũng đã đóng nữ chính, chỉ cần giúp tôi lấy được một vai nhỏ thôi là được." Sau khi bia đỡ đạn bị buộc rời khỏi giới giải trí đã mất liên lạc với mọi người trong vòng, Khương Niệm đang sốt ruột kiếm tiền nuôi con, làm việc khác thì không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không cô cũng sẽ không cố ý tìm Từ Xán.
Khương Niệm cười với Từ Xán, "Từ Xán, chỉ cần cô thành công giúp tôi lấy được một vai diễn, tôi sẽ coi chuyện ngày trước cô tính kế tôi chưa từng xảy ra, cũng sẽ không nói cho bất kì ai."
Từ Xán vẫn không thừa nhận chuyện này, xách túi đứng dậy, giọng điệu cao cao tại thượng: "Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi giúp cô lần này."
Khương Niệm chỉ cần một bàn đạp, cô sẽ dựa vào thực lực của mình để bước tiếp, không cần bám mãi vào Từ Xán, "Cô yên tâm."
"Nói được thì làm được." Từ Xán khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Khương Niệm liếc nhìn cà phê và bánh ngọt còn dư trên bàn, vội vàng nói: "Nếu không muốn ngày mai lên hot search thì nhớ trả tiền."
Từ Xán ngơ người.
Khương Niệm mỉm cười nhìn Từ Xán nổi giận: "Hiện tại tôi nghèo đến nổi cả người chỉ còn mỗi năm mươi tệ."
Vẻ mặt Từ Xán tràn đầy ghét bỏ, nhưng vẫn đến quầy thanh toán.
Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang ăn bánh ngọt miệng dính đầy bơ, "Tiểu Nguyệt Nha thích ăn bánh ngọt không?"
tiểu Nguyệt Nha do dự gật đầu, "Thích ạ."
Tiền trên người Khương Niệm còn không đủ để mua nửa cái bánh ngọt, vì vậy cô nói với Từ Xán trang bị kín mít từ đầu đến chân: "Bạn cũ, cháu gái đáng yêu của cậu rất thích bánh ngọt ở đây, chắc cậu cũng không ngại mua thêm cho con bé vài cái về ăn thử đâu nhỉ?"
Nếu không phải cố kỵ hình tượng bản thân, Từ Xán thật muốn quay người rời đi, cô ta cắn răng gật đầu: "Chỉ là mấy cái bánh ngọt thôi mà, thích ăn bao nhiêu thì lấy bây nhiêu."
"Vậy thì lấy thêm hai chiếc bánh nhung đỏ, một hộp macaron*, mấy hộp bánh trứng* và bánh sừng bò phô mai*." Khương Niệm gọi phục vụ đi lấy giúp mình, trong lòng thầm nghĩ có thể tiết kiệm được tiền điểm tâm mấy ngày, "Tiểu Nguyệt Nha mau cảm ơn dì Từ giàu có hào phóng đi con."
Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Từ Xán tức giận trả tiền xong lập tức xoay người bỏ đi, không muốn đáp lời Tiểu Nguyệt Nha.
Tiểu Nguyệt Nha rụt rè nhìn dì Từ đang vội vã rời đi, "Mẹ ơi, con không nên lấy nhiều như vậy..."
"Không sao, dì Từ thích con còn không kịp nữa là, dì ấy đang có việc gấp thôi." Khương Niệm xoa đầu Tiểu Nguyệt Nha, sau đó nhận lấy bánh đã được đóng gói từ tay nhân viên phục vụ đang cười không khép được miệng, nói một tiếng cảm ơn rồi dẫn Tiểu Nguyệt Nha về nhà trọ.
Sau khi về nhà, Khương Niệm đặt Tiểu Nguyệt Nha đang mơ màng ngủ lên chiếc giường nhỏ. Thời tiết giữa hè oi bức cùng với tiếng ve kêu râm ran, Tiểu Nguyệt Nha bị nóng đến mức đầu tóc ướt đẫm.
Trong phòng không có điều hoà, phòng bên cạnh chỉ có một chiếc quạt điện, Khương Niệm mang đến quạt cho Tiểu Nguyệt Nha, sau đó kéo một tấm chăn mỏng đắp lên cái bụng nhỏ đang phập phồng theo nhịp thở.
Sắp xếp cho Tiểu Nguyệt Nha xong, Khương Niệm cuộn người trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn cây cối rậm rạp bên ngoài cửa sổ, mùa hè nóng bức đến mức cành lá đều cháy nắng không còn sức sống.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu liên hồi, khiến Khương Niệm có chút cáu kỉnh, cô đưa tay lấy tiêu chuẩn đánh giá mà mình mang về từ hiệp hội bảo vệ trẻ em ra xem.
Để đạt được chứng chỉ cần có đủ ba tiêu chí: cơ sở vật chất, hành động thực tế và bài kiểm tra giáo dục.
Cơ sở vật chất yêu cầu không cao, chỉ cần người giám hộ cung cấp cho trẻ nơi ở sạch sẽ tiện nghi, một ngày ba bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng và điều kiện sinh hoạt tốt.
Khương Niệm nghĩ đến Tiểu Nguyệt Nha đang mặc quần áo sờn rách, vì vậy bây giờ cô không đủ tư cách về cơ sở vật chất, đợi đến khi có việc làm, cô nhất định sẽ cải thiện điều kiện sống của cô bé.
Thực ra tiêu chí quan trọng nhất chính là kỹ năng chăm sóc trẻ nhỏ hàng ngày, cần phải cẩn thận và kiên nhẫn. Khương Niệm cảm thấy mình có thể làm tốt điều này.
Bài thi giáo dục xoay quanh việc làm sao để trở thanhd người giám hộ tốt, cách giao tiếp với trẻ và thấu hiểu tâm lí của trẻ. Tổng cộng có năm bài thi, mỗi bài thi đều có một quyển sách rất dày.
Khương Niệm nhìn chồng sách dày cộp, có chút nhức đầu, trước khi sinh con chỉ cần đến hiệp hội bảo vệ trẻ em học vài tiết là có thể lấy được chứng chỉ, nhưng nếu bị thu hồi phải thi lại thì độ khó sẽ tăng gấp mấy chục lần.
Pháo hôi à, điều gì đã khiến cô làm vậy? Bây giờ để không bị cô liên lụy đi tù, tôi phải học thuộc lòng tất cả những thứ này, tôi thực sự rất thê thảm!
Sau khi phàn nàn vài câu, Khương Niệm bắt đầu đọc sách, vừa cầm sách vừa nhớ lại dáng vẻ thức đêm học bài cho kì thi tuyển sinh đại học năm năm trước.
Cô đọc sách cả buổi chiều, mãi đến khi Tiểu Nguyệt Nha thức dậy mới buông sách xuống.
Tiểu Nguyệt Nha tỉnh giấc dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, lưu loát leo xuống giường, lặng lẽ đi vào bếp mở tủ lạnh, muốn ăn bánh ngọt mang về.
"Con muốn ăn gì? Để mẹ lấy cho." Khương Niệm đặt sách xuống đi vào bếp mở tủ lạnh, "Chúng ta ăn tiếp bánh ngọt lúc sáng đang ăn dở được không?"
Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ gật đầu.
Khương Niệm lấy ra chiếc bánh nhung đỏ không lớn hơn mặt Tiểu Nguyệt Nha bao nhiêu, đặt lên bàn: "Đợi một chút hết lạnh rồi hãy ăn, nếu không sẽ bị tiêu chảy."
Tiểu Nguyệt Nha nhoan ngoãn gật đầu đứng bên cạnh bàn canh chừng bánh ngọt, chiếc bánh có mùi thơm nồng đậm, khiến cô bé thỉnh thoảng nuốt nước miếng: "Mẹ ơi con ăn được chưa ạ?"
Khương Niệm buồn cười nhìn Tiểu Nguyệt Nha nuốt nước miếng: "Con ăn đi."
Cô chia chiếc bánh thành ba phần: "Con ăn từng phần một, ăn hết thì lấy tiếp."
Khương Niệm cũng cầm một phần nếm thử, cảm giác tinh tế nơi đầu lưỡi, ngọt mà không ngấy, xứng đáng với giá tiền của nó.
Tiểu Nguyệt Nha đếm số miếng bánh được chia ra, có tất cả ba miếng, bé một miếng, mẹ một miếng, còn dư lại một miếng. Bé cẩn thận nhìn mẹ mình, thấp giọng hỏi: "Mẹ ơi, con có thể cho bà một miếng bánh ngọt không ạ?"
Khương Niệm không nghe rõ, "Con nói gì cơ?"
Tiểu Nguyệt Nha tưởng mẹ tức giận, lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
"Con sao thế?" Khương Niệm đặt bánh xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Nguyệt Nha vừa nói gì thế? Con có thể nói lại với mẹ lần nữa không? Vừa nãy mẹ không nghe rõ."
Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn mẹ một hồi, thấy mẹ giống như không tức giận mới dám nói tiếp: "Mẹ ơi con có thể cho bà một miếng bánh ngọt không ạ?"
Khương Niệm hỏi Tiểu Nguyệt Nha: "Bà nào vậy con?"
Tiểu Nguyệt Nha chỉ ra cửa: "Bà ở nhà bên ạ."
Khương Niệm nhớ tới nhà bên cạnh là một đôi vợ chồng già, trước kia có mấy lần pháo hôi không về nhà, là hai cụ nhà bên cho Tiểu Nguyệt Nha một chút đồ ăn.
"Chúng ta lấy một cái khác chưa cắt tặng ông bà nhé." Khương Niệm lấy từ trong tủ lạnh ra một chuếc bánh nhung đỏ còn nguyên vẹn và dẫn Tiểu Nguyệt Nha ra cửa: "Con gõ cửa đi."
Tiểu Nguyệt Nha ngẩng cao đầu thẳng lưng đi về phía nhà hàng xóm, trước đây đều là ông bà cho bé đồ ăn ngon, bây giờ bé có đồ ăn ngon cũng muốn chia sẻ với ông bà.
Sau khi bà cụ hàng xóm mở cửa ra, nhìn thấy Khương Niệm dẫn theo Tiểu Nguyệt Nha đứng ở ngoài thì rất ngạc nhiên. Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? "Sao hai mẹ con lại tới đây?"
"Con và mẹ tặng bánh ngọt cho bà ạ." Tiểu Nguyệt Nha đưa bánh ngọt cho bà cụ, còn sôi nổi giới thiệu: "Ăn ngon lắm ạ."
Đây là lần đầu tiên bà lão nhận được đồ từ Khương Niệm, cảm thấy kỳ lạ: "Bà không cần đâu, hai người mang về nhà ăn đi."
"Đây là Tiểu Nguyệt Nha muốn tặng cho ông bà." Khương Niệm nhẹ ngàng nói với bà cụ: "Cảm ơn ông bà đã giúp cháu chăm sóc Tiểu Nguyệt Nha."
Nói thật bà lão không thích Khương Niệm lắm, cô không chăm sóc tốt cho con cái, lại còn nói rất nặng lời, mà Tiểu Nguyệt Nha lại quá nhỏ, bà không đành lòng nhìn cô bé như vậy nên mới cho chút đồ ăn, "Cô chăm sóc tốt cho con bé là được rồi."
"Vâng." Khương Niệm liên tục nói cảm ơn, sau đó mới dẫn Tiểu Nguyệt Nha về nhà.
Sau khi vào phòng, bà lão nói với ông lão đang ngồi trên xe lăn: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, cô ta đối xử với Tiểu Nguyệt Nha tốt hơn trước đât nhiều, không biết có phải diễn vì sợ hiệp hội bảo vệ trẻ em không nữa."
Ông lão uống một ngụm nước: "Diễn được cả đời thì cũng tốt."
Khi về nhà, Khương Niệm và Tiểu Nguyệt Nha lại cầm bánh ngọt lên ăn tiếp.
"Mẹ ơi bánh này ăn ngọt thật đấy." Tiểu Nguyệt Nha rất thích bánh này, thơm ngon ngọt ngào. Hơn nữa hôm nay mẹ cũng không đánh bé, làm cho bé sinh ra chút chờ mong đối với mẹ.
Khương Niệm cũng cảm thấy bánh ở tiệm cà phê này rất ngon, nặm ngọt vừa phải rất hợp khẩu vị của cô: "Khi nào ăn hết mẹ lại mua cho con."
Tiểu Nguyệt Nha nghe vậy thì rất vui, nhưng cô bé nhanh chóng nhận ra nhà mình rất nghèo, còn không có tiền mua thịt, bé lắc đầu muốn nói không thể tiêu tiền bậy bạ: "Mẹ đừng mua, đừng tiêu xài hoang phí."
"Con không cần tiết kiệm tiền giúp mẹ." Nếu Khương Niệm đã tính nuôi Tiểu Nguyệt Nha thì cô sẽ không bạc đãi cô bé ở phương diện này, "Mấy ngày nữa mẹ kiếm được việc, có tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho con nhé. Còn bây giờ chúng ta ăn những thứ dì Từ mua trước đã."
Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt ngập nước, mạnh dạn hỏi: "Chúng ta có thể rủ dì Từ đi chơi tiếp."
Khương Niệm nghe câu này thì bật cười thành tiếng: "Vậy để mẹ hỏi xem dì Từ của con có muốn gặp lại chúng ta nữa không đã nhé."