Khương Niệm bị đưa đến hiệp hội bảo vệ trẻ em, bị dẫn vào phòng điều tra.
Cô ngồi một mình trên ghế thẫn thờ nhìn khẩu hiệu treo trên tường phòng điều tra của hiệp hội bảo vệ --- yêu mến trẻ em là trách nhiệm của mọi công dân.
Khương Niệm quay đầu nhìn màn hình theo dõi trong góc và vách kính một chiều bên trái, vẻ mặt bình tĩnh nhưng bóng lưng căng cứng để lộ sự sợ hãi.
Cô sống trên đời hơn hai mươi năm, luôn tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ bị bắt, không ngờ ngay ngày đầu tiên xuyên sách đã gặp phải chuyện này, quá ảo ma!
Chuyện bia đỡ đạn bạo hành con cái là sự thật, hơn nữa luật bảo vệ trẻ em ở thế giới này rất nghiêm minh, cô nhất định sẽ bị trừng phạt nặng. Khương Niệm kích động muốn mắng cô ấy, lại quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh, Tiểu Nguyệt Nha cũng bị nhân viên dẫn đi kiểm tra, mong tình huống không quá nghiêm trọng.
Khương Niệm ngồi một lúc, nhân viên của hiệp hội bảo vệ đi vào với vẻ mặt hung dữ, đặt một tờ báo cáo khám bệnh lên bàn: "Đây là bản báo cáo sức khỏe của Khương Nguyệt, sau khi bác sĩ kiểm tra thì thấy trên người cô bé có rất nhiều vết bầm tím, màu sắc đậm nhạt không giống nhau, vết bầm lớn nhất có thể xác định được gây ra từ mười ngày trước."
Khương Niệm mím môi nhớ lại những gì bia đỡ đạn đã làm, đa phần là cô ấy phớt lờ hoặc mắng Tiểu Nguyệt Nha, mỗi lần đánh thì đều đánh vào mông nên dấu vết lưu lại không quá rõ, cũng nhanh biến mất.
Nhân viên công tác hỏi thẳng: "Cô đánh con mình bao nhiêu lần rồi? Tại sao lại đánh cháu bé?"
Chứng cớ rõ ràng, Khương Niệm biết mình có chối cãi cũng vô ích, nên đành dùng kỹ năng diễn xuất thay đổi cách diễn đạt, "Có vài lần."
Nhân viên công tác truy hỏi: "Vài là mấy lần?"
"Tôi cũng không rõ, sau khi uống rượu thì trí nhớ tôi không tốt lắm." Khương Niệm đang nói thật, bia đỡ đạn đánh con phần lớn là sau khi say rượu, lúc tỉnh táo cô ta vẫn biết tới sự tồn tại của hiệp hội bảo vệ trẻ em, nhát gan không dám ra tay.
Nhân viên công tác lại hỏi: "Tại sao lại đánh con?"
Khương Niệm nhẹ nhàng đáp: "Công việc không suôn sẻ nên tôi mượn rượu giải sầu, những lúc đấy con bé lại khóc quấy làm tôi không kìm được bản thân."
Nhân viên công tác nhíu mày, "Cô thường xuyên uống rượu à?"
Khương Niệm lắc đầu, "Mới gần đây thôi."
Nhân viên công tác liên tục nhìn chằm chằm Khương Niệm cố gắng phân tích nét mặt cô, nhưng Khương Niệm là một diễn viên, lúc này cô diễn vô cùng chân thật: "Thật xin lỗi, đây là lỗi của tôi, tôi không nên mang cảm xúc tiêu cực trong công việc về nhà làm liên lụy đến con cái, sau này tôi sẽ không làm như thế nữa."
Khương Niệm tránh nặng tìm nhẹ, không nói rằng bia đỡ đạn rất ghét con mình và đang có ý định tìm kiếm mùa xuân thứ hai. Cô cố gắng khiến cho thái độ mình thành khẩn hơn, tận lực cứu vớt chút hảo cảm từ nhân viên công tác, nếu không cô sẽ rất thảm.
Nhân viên công tác không ngờ Khương Niệm sẽ nhận lỗi nhanh như vậy, vừa nãy khi các cô hỏi Khương Nguyệt, cô bé rất kháng cự tiếp xúc của họ, hỏi gì cũng không chịu nói, nên các cô cũng không thể xác định được bé bị đánh thế nào.
Bây giờ đã xác nhận, nhân viên công tác trầm mặt nhìn Khương Niệm: "Vì công việc không như ý mà giận chó đánh mèo lên con cái, cô có biết hành vi này của cô sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống sau này của đứa nhỏ không?"
Khương Niệm thành khẩn xin lỗi, "Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tôi sẽ yêu thương bảo vệ con bé."
Nhân viên công tác nghe xong lời này thì vẻ mặt hoà hoãn hơn một chút, nhưng ngay sau khi nhận được báo cáo đánh giá tâm lý của Khương Nguyệt, sắc mặt hoàn toàn đen lại: "Kết quả đánh giá tâm lý của Khương Nguyệt không đạt tiêu chuẩn của người bình thường. Hành vi hàng ngày của cô đã gây ra tổn thương nặng nề đến tâm lý cô bé, đồng thời vi phạm luật bảo vệ trẻ em! Nó thuộc vào vi phạm pháp luật cấp độ một."
Khương Niệm cau mày, cô không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, bia đỡ đạn này đúng là giỏi hại người mà!
Nhân viên công tác tiếp tục nói: "Theo luật bảo vệ, chúng tôi cần đưa Khương Nguyệt đến viện bảo trợ trẻ em, đồng thời tạm thu hồi giấy chứng nhận và tước tư cách làm mẹ của cô."
Khương Niệm nghe vậy, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ vô đạo đức, không làm mẹ thì không làm mẹ, dù sao cô cũng không biết chăm con, cũng không thích con nít hay khóc nhè.
Nhân viên công tác đổi giọng: "Nhưng căn cứ vào việc cô mới vi phạm ở cấp độ một, và đứa trẻ nên lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ ruột. Hiệp hội bảo vệ chúng tôi cũng không thể cưỡng đoạt đứa bé, nể tình cô thành khẩn nhận lỗi hướng đến sửa sai, sau khi thảo luận chúng tôi đã quyết định cho cô một cơ hội, tạm thời không mang đứa bé đi bây giờ."
Khương Niệm không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở còn chưa lắng xuống lại nghe nhân viên công tác nói: "Mời cô trong vòng nửa năm này nhất định phải thi lại chứng chỉ nuôi con tiêu chuẩn."
Khương Niệm sửng sốt một lát: "Nếu tôi không thi thì sao?"
Nhân viên công tác: "Chúng tôi sẽ bắt giữ cô vì tội nuôi con bất hợp pháp, và cô phải đối mặt với mức án tù hơn năm năm."
Khương Niệm không muốn ăn cơm tù, trên mặt tràn đầy khát vọng sống: "Tôi thi, bây giờ tôi thi luôn cũng được."
Nhân viên công tác cũng cho biết: "Trong thời gian nửa năm này, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đánh giá cô, đồng thời cũng sẽ kiểm tra tình trạng tâm lý của Khương Nguyệt bất cứ lúc nào. Nếu tình hình tiếp tục chuyển biến xấu chúng tôi sẽ lập tức tước quyền nuôi dưỡng Khương Nguyệt của cô, và tố cáo cô lên toà, lúc đấy cô sẽ phải đối mặt với án tù chung thân."
Khương Niệm vội vàng gật đầu, không dám làm trái ý, sợ bị bỏ tù.
Tiếp theo, sau khi công tác giáo dục tư tưởng kéo dài một tiếng kết thúc, Khương Niệm kí vào giấy cam đoan có hiệu lực pháp lí mới được cho phép rời đi.
Khương Niệm đến khu vui chơi của hiệp hội bảo vệ để đón Tiểu Nguyệt Nha. Khi cô đến nơi, Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay rạng rỡ nụ cười trong sáng. Nhìn cảnh này trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu, Tiểu Nguyệt Nha vốn nên có một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng điều này đã bị bia đỡ đạn phá hủy.
Tiểu Nguyệt Nha ôm chặt lan can của vòng quay ngựa gỗ, cười vui vẻ đến mức lộ ra một hàng răng sữa ngay ngắn. Đây là lần đầu tiên bé được chơi ở một nơi như thế này, bé rất thích, bé muốn chơi thêm hai vòng, à không, thật nhiều vòng nữa.
Vòng quay ngựa gỗ chậm rãi quay về phía Khương Niệm trong tiếng nhạc vui nhộn, Tiểu Nguyệt Nha đang cười toe toét nhưng khi thấy mẹ thì lập tức căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn mẹ nữa.
Khương Niệm nhìn thấy động tác của Tiểu Nguyệt Nha, trái tim đập lỡ một nhịp, cô chột dạ liếc nhìn nhân viên công tác đứng bên cạnh, cô sẽ không bị nhốt lại chứ?
Tiểu Nguyệt Nha nhìn thấy sắc mặt Khương Niệm hơi trầm xuống, sợ tới mức không dám tiếp tục ngồi ngựa gỗ nữa, bất chấp vòng quay chưa dừng lại mà nhảy xuống, doạ nhân viên công tác vội vàng nhấn nút tạm dừng.
Sau khi vòng quay dừng lại, Tiểu Nguyệt Nha lon ton chạy về phía Khương Niệm, nhưng khi bước xuống bậc thang không cẩn thận vấp ngã làm cho Khương Niệm vội vàng chạy đến đỡ cô bé.
Khương Niệm nửa quỳ trên đất đỡ Tiểu Nguyệt Nha, sau đó sợ hãi nhìn ba bậc thang bên cạnh, nếu cô gái nhỏ ngã xuống đây nhất định sẽ chảy máu.
Tiểu Nguyệt Nha bị ôm chặt, nằm trong lòng Khương Niệm không dám cử động mạnh sợ làm mẹ giận, bé rụt rè nói: "Mẹ, con xin lỗi..."
Khương Niệm cảm nhận được sự kháng cự của Tiểu Nguyệt Nha, nhanh chóng đặt cô bé xuống đất, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc áo phông rộng thùng thình trên người bé và dịu dàng nói: "Không sao đâu con."
Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt to đen láy, mẹ không giận bé sao?
Khương Niệm đỡ bậc thang đứng pên, cúi đầu nhìn vết thương bầm dập, "Sau này Tiểu Nguyệt Nha đi cầu thang nhất định phải cẩn thận, nếu ngã trầy da sẽ rất đau."
Tiểu Nguyệt Nha nhìn chằm chằm vào đầu gối bị thương của Khương Niệm, miệng vết thương đỏ rực trông rất đáng sợ, cô bé nhớ có lần dì hàng xóm thổi thổi đầu gối cho anh trai nhà bên, bé cúi xuống thổi vào đầu gối của mẹ giống như dì hàng xóm đã làm, "Thổi nè, cơn đau mau bay đi..."
"Mẹ thật sự không còn đau nữa, cảm ơn Tiểu Nguyệt Nha." Khương Niệm khẽ mỉm cười nhìn nhân viên công tác đang dẫn đường, "Thời gian không còn sớm, chúng tôi về trước đây."
Nhân viên công tác gật đầu, "Tôi dẫn hai người ra ngoài."
Sau khi Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha rời đi, hai nhân viên công tác đứng phía xa cầm máy tính bảng gật đầu, chấm điểm cho Khương Niệm, "Khi đưa con ra ngoài, nhất định phải chú ý đến đứa trẻ để phòng ngừa xảy ra tai nạn còn ứng phó kịp thời, cho cô ấy một điểm."
Một nhân viên công tác khác nhấp vào máy tính bảng, và số 0 trở thành số 1.
Sau khi Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha rời khỏi hiệp hội bảo vệ trẻ em, cô đói đến mức bụng dán vào lưng, liên tục nhìn xung quanh định dẫn con vào một quán gần đó ăn cơm.
Cô đã kiểm tra lại hết tài sản của bia đỡ đạn, trong người chỉ có một trăm tệ, còn mười lăm ngày nữa mới đến ngày phát tiền trợ cấp nuôi con tháng sau, cô vốn định dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi ăn một bữa thịnh soạn, nhưng bây giờ chắc chắn là không thể.
Cô không còn cách nào khác đành phải mua một chiếc bánh bao trắng và một chiếc bánh bao nhân thịt nhỏ, cùng với hai cốc sữa đậu nành ở quán hàng rong. Sau đó cùng Tiểu Nguyệt Nha ngồi ăn ở hàng ghế ven đường.
Tiểu Nguyệt Nha diuh mắt, không thể tin nhìn bánh bao hấp cùng sữa đậu nành. Đây là bánh bao thịt heo mà anh hàng xóm hay ngồi ở cửa ăn sao?
Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha cầm bánh bao không nhúc nhích, nghĩ rằng cô bé không thích bánh bao nhân thịt quá nhỏ: "Tiểu Nguyệt Nha chờ mẹ nhé, khi nào mẹ kiếm được tiền sẽ mua cho con bánh bao lớn hơn, còn dẫn con đi ăn đồ ngon hơn. Tiểu Nguyệt Nha thích ăn tôm hùm lớn hay thịt kho tàu nè?"
Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt đen to như quả nho, nghiêm túc nghĩ nghĩ xem tôm hùm lớn và thịt kho tàu là cái gì.
Khương Niệm nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Tiểu Nguyệt Nha, đáng yêu đến nỗi trái tim cô mềm nhũn. Một đứa trẻ đáng yêu như thế sao bia đỡ đạn có thể đối xử tệ bạc với bé?
Ngay lúc cô đang thầm mắng bia đỡ đạn lòng dạ độc ác thì điện thoại vang lên, Khương Niệm lấy ra xem, màn hình hiển thị người gọi là chị Chu.