Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Chương 17: Chú ăn kẹo xong nhớ phải đánh răng nha 1



Editor: DiiHy

------------------------o0o-----------------------

Tiểu Nguyệt Nha vui mừng chỉ về phía trước: "Chú đẹp trai kìa."

Khương Niệm dắt Tiểu Nguyệt Nha đứng dưới gốc cây chờ đặt xe trên mạng, ngước mắt lên hỏi: "Chú đẹp trai nào?"

Tiểu Nguyệt Nha chỉ về phía xa: "Là chú đẹp trai đã cho con bình nước."

Khương Niệm nhìn theo hướng Tiểu Nguyệt Nha chỉ, thấy một người đàn ông đẹp như tranh vẽ đang đứng cạnh một chiếc Maybach màu đen. Đầu đông ở thành phố A rất lạnh, anh ta mặc một chiếc áo khoác măng tô dài màu đen, càng làm nổi bật ngoại hình đẹp trai lịch lãm của anh ta.

Chẳng trách Tiểu Nguyệt Nha lại khen anh ta đẹp trai hơn nam diễn viên chính Lục Dư. Đẹp trai thế này mà gia nhập giới giải trí thì không cần kỹ năng diễn xuất cũng có thể trở thành đỉnh lưu*: "Đúng là rất đẹp, mắt thẩm mỹ của bé con rất tốt nha."

*Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.

Tiểu Nguyệt Nha thấy mẹ khen mình thì hớn hở gật đầu: "Chú đẹp trai đúng là rất đẹp trai."

Bé vui vẻ lấy ra một cây kẹo mút mình yêu thích, định mang tặng cho chú đẹp trai, trước đó chú ấy đã cho bé bình nước nên bây giờ bé cũng muốn tặng đồ cho chú.

Khương Niệm tóm lấy Tiểu Nguyệt Nha đang nóng lòng muốn chạy đi: "Con định làm gì?"

Tiểu Nguyệt Nha cầm cây kẹo mút nói: "Con muốn đưa nó cho chú."

"Người lớn không thích ăn kẹo mút." Khương Niệm cảm thấy bọn họ không quen biết nên không muốn Tiểu Nguyệt Nha đi quấy rầy người ta. Hơn nữa anh ta đến trường mẫu giáo để đón con, Tiểu Nguyệt Nha chạy đến đó góp vui sẽ làm cho con người ta mất hứng.

Khương Niệm vừa dứt lời liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đó lạnh lùng xách một bé trai trạc tuổi Tiểu Nguyệt Nha lên xe, cả người cậu bé tràn ngập kháng cự.

Khương Niệm thấy cảnh này không khỏi bật cười, đẹp trai cũng chưa chắc có thể trở thành một người cha tốt.

Có lẽ bởi vì tiếng cười của cô quá trắng trợn, Cố Từ dựa theo âm thanh nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, vừa lạnh nhạt lại thờ ơ, nhưng cũng nhanh chóng rời đi, sau đó trực tiếp lên xe.

Mặt Khương Niệm không biểu cảm quay đi, trả lời cuộc gọi từ dịch vụ gọi xe trực tuyến.

Tiểu Nguyệt Nha thất vọng nhìn chiếc xe càng ngày càng cách xa mình, chú đẹp trai cứ bỏ đi như thế sao?

Cố Từ nhìn qua cửa kính xe thấy một bé gái mặc quần áo gấu nhỏ đang đứng bên lề đường, cô bé cầm kẹo mút đứng trong gió lạnh, vẻ mặt hơi tủi thân, anh cảm thấy hơi quen quen.

"Tiểu Nguyệt Nha, lên xe thôi." Khương Niệm cúp điện thoại rồi đưa Tiểu Nguyệt Nha lên xe.

Sau khi lên xe, Tiểu Nguyệt Nha rất im lặng, luôn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Niệm nhẹ nhàng vuốt xe chiếc mũ lông xù của cô bé: "Bé con đang nghĩ gì thế?"

Tiểu Nguyệt Nha cầm cây kẹo mút của mình, cảm thấy hơi khó chịu: "Tại sao người lớn lại không thích ăn kẹo?"

Khương Niệm bịa ra một lý do: "Bởi vì ăn nhiều sẽ bị sâu răng."

"Thì đánh răng là được mà." Ngày nào Tiểu Nguyệt Nha cũng đánh răng buổi sáng và buổi tối, bé cười toe toét để Khương Niệm nhìn hàm răng sữa nho nhỏ trắng nõn của mình.



Khương Niệm cẩn thận nhìn một lúc: "Rất sạch sẽ."

"Nhưng có một số người không đánh răng."

Tiểu Nguyệt Nha hiểu biết gật đầu: "Hóa ra chú đẹp trai không đánh răng à?"

Sau khi nói xong bé còn hơi ghét bỏ: "Bẩn quá."

Khương Niệm ho nhẹ một tiếng: "..." Cô có nói thế đâu!

"Chúng ta mặc kệ người ta đi, con giữ kẹo lại mà ăn."

"Con muốn ăn ngay bây giờ." Tiểu Nguyệt Nha nói và định bóc kẹo.

"Đang đi xe không được ăn gì hết, nhỡ may xe phanh gấp thì sẽ bị nghẹn." Khương Niệm cất kẹo của Tiểu Nguyệt Nha vào túi: "Lát nữa chúng ta tới tiệm bánh mua bánh ngọt."

Tiểu Nguyệt Nha liếm môi, bé muốn ăn bánh kem.

Trời bắt đầu mưa nhỏ, gió lạnh thấu xương. Sau khi xuống xe, Khương Niệm lạnh run người, cô vội vàng ôm con gái ra ngoài, nhanh chóng băng qua con đường đọng nước để đến siêu thị bên đường.

Cô vào trong mua một ít rau củ trái cây, tiện thể mua cho Tiểu Nguyệt Nha một cái bánh kem nhỏ.

Có bánh kem, Tiểu Nguyệt Nha vốn đang chán nản liền biến thành một Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ, đi đứng có sức sống hơn và có thể vừa leo lên tầng ba vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi.

Vừa đi đến góc cầu thang tầng ba, Khương Niệm liền nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội từ cuối hành lang, kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào của Lý Hạo.

Khương Niệm nhìn về phía có tiếng đập cửa, thấy một người đàn ông gầy gò đứng bên ngoài cửa, say sỉn gào lên: "Lý Anh, cô mở cửa ra, mau đưa tiền cho ông đây!"

Mẹ Lý Hạo ở trong phòng mắng to: "Anh cút đi cho tôi!"

Người đàn ông chửi rủa: "Ông đây đến thăm con mà cô không cho gặp, có tin ông đây đến Hiệp hội bảo vệ tố cáo cô không?"

Mẹ Lý Hạo tức giận mắng lại: "Có bản lĩnh thì anh đi đi, xem Hiệp hội bảo vệ có cho kẻ không ra gì như anh chạm vào trẻ con hay không."

Tiếng hai người chửi nhau vang lên, tiếng Lý Hạo khóc càng ngày càng lớn hơn, Tiểu Nguyệt Nha lo lắng nhìn về phía đó: "Anh Lý Hạo đang khóc, anh ấy bị đánh hả mẹ?"

"Không phải." Khương Niệm thấy đây là tranh cãi trong gia đình nên không có ý định góp vui, cô mở cửa cho Tiểu Nguyệt Nha vào nhà rồi đóng cửa lại, chặn hết âm thanh cãi nhau ồn ào ở bên ngoài.

"Con tự chơi nhé, mẹ đi nấu cơm." Khương Niệm xách đồ ăn vào bếp, cắm cơm xong rồi nhặt rau, rửa rau và bắc lên bếp xào chín, đợi cơm chín là có thể ăn.

Trong lúc chờ đợi, Khương Niệm hẹn phỏng vấn ở mấy trường mẫu giáo khác, hẹn xong cô rửa sạch trái cây vừa mua cho Tiểu Nguyệt Nha ăn.

Hai người ăn được mấy miếng thì phát hiện bên ngoài đã yên tĩnh, Khương Niệm mở cửa nhìn ra thấy người đàn ông kia đã đi, lúc này cô mới mang một ít trái cây và đặc sản thành phố D sang cho bà lão hàng xóm.

Đây là bánh xốp và bánh ngọt chúng cháu mang từ tỉnh khác về, tặng cho ông bà ăn thử." Khương Niệm đưa cho bà lão: "Bà thử xem có thích không."

Bà lão hàng xóm khách khí nói: "Cháu để lại cho Tiểu Nguyệt Nha ăn đi."

"Bà cứ nhận đi, ở nhà cháu vẫn còn." Khương Niệm đưa cho bà lão, cô vốn định mang sang từ hôm qua, nhưng sau khi dọn nhà xong thì quá mệt, hôm nay lại ra ngoài cả ngày nên bây giờ mới có thời gian đưa sang.

Bà lão hàng xóm nhận đồ và nói: "Vậy bà cảm ơn nhé."



"Bà đừng khách sáo, mấy năm nay cháu đã làm phiền ông bà nhiều." Khương Niệm nói.

Bà lão hàng xóm khoát tay nói không phiền, thái độ cũng tốt hơn ngày trước nhiều: "Chỉ cần cháu đối xử tốt với Tiểu Nguyệt Nha là được."

Khương Niệm còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Nguyệt Nha đã nói hộ cô: "Mẹ rất tốt với cháu, mẹ mua cho cháu quần áo và giày mới, còn mua cả bánh ngọt và đưa cháu đi học nữa."

Bà lão hàng xóm nghe Tiểu Nguyệt Nha khoe khoang thì cười hỏi cô bé: "Tiểu Nguyệt Nha sắp đi học rồi sao?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu: "Cháu đi học ở nơi rất xa."

Bà lão hàng xóm kinh ngạc nhìn Khương Niệm: "Rất xa? Cháu định chuyển đi nơi khác à?"

Khương Niệm nói không phải: "Cháu dự định cho con bé học ở một trường trong thành phố, có thể mấy ngày nữa sẽ phải chuyển nhà."

Bà lão hàng xóm nói: "Trường học trong nội thành rất tốt."

Khu vực này vừa cũ lại vừa loạn, trường học cũng chỉ tầm trung, nếu có điều kiện đưa con vào nội thành đi học là chuyện tốt, bà lão ân cần hỏi: "Khi nào các cháu chuyển?"

Khương Niệm trả lời: "Vẫn chưa xác định ạ, cháu đợi tìm được trường rồi mới chuyển."

Bà lão hàng xóm gật đầu: "Nhất định phải chọn một trường thật tốt."

"Phải xem con bé có vượt qua vòng phỏng vấn không đã bà ạ." Trường học tốt cũng muốn chọn những học sinh thông minh, Khương Niệm không biết Tiểu Nguyệt Nha phỏng vấn thế nào.

Bà lão hàng xóm hòa ái nói: "Tiểu Nguyệt Nha rất thông minh, con bé rất định sẽ phỏng vấn thành công."

"Cho chúng cháu mượn lời chúc của bà." Khương Niệm nói thêm mấy câu nữa với bà lão rồi chuẩn bị về nhà.

"Đợi đã, đồ bà hấp chắc cũng ăn được rồi, để bà lấy cho hai mẹ con một ít." Bà lão hàng xóm quay vào nhà lấy một ít bánh lá hấp ra: "Bà mới làm một ít bánh lá mà thời xưa ông bà hay ăn, tặng cho các cháu nếm thử."

Khương Niệm nhìn chiếc bát lớn đựng mười cái bánh lá nho nhỏ được bọc bằng lá cam, lóng lánh trong suốt, trông rất đáng yêu: "Bà khách khí quá."

"Không đáng bao nhiêu tiền." Bà lão hàng xóm đưa bát đựng bánh cho Khương Niệm: "Cháu đựng sang cái bát khác."

"Vâng, bà đợi cháu một chút." Khương Niệm lưng bánh lá vào bếp để sang một cái bát khác, những chiếc bánh nếp được làm rất khéo léo trông rất đáng yêu tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, có vẻ rất ngon.

Bà lão hàng xóm đứng ở cửa nhìn nhà họ Khương được quét dọn sạch sẽ thì hài lòng gật đầu, như thế này mới trông giống một ngôi nhà.

Khương Niệm mang bát ra trả cho bà lão, lúc này mẹ Lý Hạo sắc mặt khó coi tiều tụy từ trong nhà đi ra, lúc đi ngang qua hành lang chỉ nhìn mẹ con Khương Niệm một cái rồi đi thẳng xuống lầu mà không một lời chào hỏi.

Bà lão hàng xóm nhìn mẹ Lý Hạo đang đi xuống lầu, khẽ thở dài: "Các cháu ở nhà thì nhớ đóng cửa cẩn thận, nghe thấy tiếng động cũng đừng ra ngoài. Cha của Lý Hạo gần đây thường xuyên đến gây chuyện, đôi khi còn có người đòi nợ thuê đến giục nợ, đụng phải bọn họ rất phiền phức."

Khương Niệm không ngờ mẹ Lý Hạo lại gặp nhiều phiền toái như vậy, nhưng cô cũng không thích bàn tán chuyện nhà người khác, dù sao cũng không liên quan gì đến cô, hơn nữa đợi đến khi Tiểu Nguyệt Nha có thông báo trúng tuyển cô sẽ chuyển đi luôn.

Hai người nói thêm một vài câu nữa, sau đó Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha vào nhà.

--------------To be continued---------------

19/12/2023

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv