Khi hai mẹ con ra khỏi thủy cung đã là sáu rưỡi chiều, ánh hoàng hôn dần tắt, gió chiều thổi nhè nhẹ, thổi bay cái nóng như thiêu như đốt kéo dài cả một ngày.
Khương Niệm dắt Tiểu Nguyệt Nha lên xe buýt quay về thành phố điện ảnh. Sau đó hai mẹ con ghé vào một quán nhỏ ven đường gọi hai bát mì chua cay, mùa hè nóng bức ăn mì chua cay là thích hợp nhất.
Tiểu Nguyệt Nha ăn no xong bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cái đầu nhỏ cứ gật gù lên xuống, suýt chút nữa đập thẳng vào bát.
Khương Niệm thanh toán tiền rồi bế Tiểu Nguyệt Nha đi về.
Tiểu Nguyệt Nha mơ mơ màng màng bị dọa giật mình mở mắt ra cảnh giác nhìn xung quanh, khi nhận ra người đang ôm mình là mẹ, bé mới thở phào nhẹ nhõm. Hú hồn, bé cứ tưởng mình bị kẻ xấu trộm đi.
Khương Niệm chú ý tới động tác của Tiểu Nguyệt Nha thì cong môi cười nhẹ. Trước kia mỗi khi bị cô ôm, cô nhóc này lập tức căng như dây đàn, bây giờ thì ngược lại.
"Mẹ?" Tiểu Nguyệt Nha mềm mại gọi.
"Ơi." Khương Niệm nhẹ nhàng đáp lại: "Ngủ đi, mẹ bế con về."
Trở lại khách sạn, Tiểu Nguyệt Nha lại ngủ.
Khương Niệm nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, lấy nước lau người và thay quần áo sạch cho cô nhóc. Sau khi sửa soạn xong cho con gái, cô mới vào nhà tắm tắm rửa gội đầu.
Tắm gội xong cô ra ngoài đọc sách hai tiếng nữa, đến khoảng mười giờ mới tắt điện đi ngủ. Hôm nay Trương Viên không về phòng nên chỉ có hai mẹ con Tiểu Nguyệt Nha.
Ngày hôm sau.
Các diễn viên đã trở lại làm việc.
Khương Niệm lại tiếp tục dẫn theo Tiểu Nguyệt Nha đến phim trường đợi quay phim, khi không có cảnh của cô thì cô sẽ tham gia làm diễn viên quần chúng, kiếm thêm mấy trăm tệ.
Vì cô thành thật làm việc, Tiểu Nguyệt Nha lại ngoan ngoãn đáng yêu nên quản lý đoàn phim rất sẵn sàng giao cho cô một vài vai phụ không có lời thoại.
Phó đạo diễn nhìn Khương Niệm đóng vai diễn viên quần chúng hay xuất hiện trong ống kính của mình: "Cô đừng để lộ mặt, nếu không sẽ làm hỏng cảnh."
Khương Niệm không muốn mất đi công việc bên nhóm diễn viên quần chúng, chỉ làm một chốc lát mà có thể kiếm được một trăm tệ, số tiền này mua được rất nhiều nho đó: "Tôi chỉ là một nha hoàn nhỏ thôi, chắc sẽ không bị nhận ra đâu?"
Trương Viên cũng tham gia đóng diễn viên quần chúng, đứng bên cạnh nói: "Cô có bao nhiêu hiểu lầm với khuôn mặt của mình vậy hả?"
"Bình thường thôi." Khương Niệm đã hóa trang làm bản thân xấu đi nên quả thực bây giờ cô chỉ ở mức trung bình.
Phó đạo diễn hỏi Khương Niệm và Trương Viên: "Vì sao các cô lại liều mạng làm việc vất vả như vậy?"
"Thiếu tiền ạ." Các diễn viên đều thích vẻ ngoài hào nhoáng, không muốn để người ta nhìn thấy bản thân trong tình trạng thấp kém xấu xí. Nhưng Khương Niệm lại thẳng thắn nói mình nghèo nên muốn làm diễn viên quần chúng, khiến phó đạo diễn phải ngạc nhiên.
Trương Viên gật đầu đồng ý: "Kiếm được nhiều tiền hơn một chút cũng tốt mà."
"Sau này các cô nhận thêm mấy nhân vật tốt thì tiền công sẽ nhiều hơn." Phó đạo diễn là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Vì bà ấy không có đam mê đặc biệt nên rất có thiện cảm với thái độ làm việc nghiêm túc và chăm chỉ của Khương Niệm và Trương Viên.
"Chờ đến khi tôi có thể tìm được rồi lại nói tiếp. Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm một trăm tệ này về tay thôi." Khương Niệm muốn kiếm thêm chút tiền để chuyển chỗ ở cho Tiểu Nguyệt Nha, vì vậy sau khi tâm sự vài câu với phó đạo diễn, cô lại chạy đi làm việc.
Người vừa nỗ lực lại có thiên phú thì vận may sẽ không quá tệ. Phó đạo diễn nhìn theo bóng lưng Khương Niệm và cảm thấy cô có khả năng sẽ nổi tiếng trong tương lai.
Tiểu Nguyệt Nha thấy mẹ bận rộn kiếm tiền thì cũng cầm một chiếc túi nilon đi nhặt những chai nhựa mà người khác vứt đi. Mẹ kiếm tiền rất vất vả, bé không thể để mẹ một mình làm hết mọi thứ được, bé cũng muốn kiếm tiền nuôi mẹ. Bé hiểu chuyện như vậy thì chắc chắn mẹ sẽ càng thích bé hơn.
Trong chốc lát, Tiểu Nguyệt Nha đã lượm được hơn chục chiếc chai, bé cảm thấy vẫn chưa đủ nên lại kéo túi nhựa đi ra ngoài.
Ánh mặt trời tháng 8 chói chang gay gắt, Tiểu Nguyệt Nha đi dọc theo mái hiên của tòa nhà cổ, đi được một lúc, bé lại nhặt được hơn mười chiếc chai nước khoáng.
Cô nhóc nhìn khắp bốn phía và cuối cùng chú ý đến một nhóm người đang đứng dưới bóng cây, trong đó có một người đàn ông đang uống nước khoáng.
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên, thở hổn hển kéo chiếc túi nilon màu đen đến trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi đen, dùng đôi mắt to tròn như đá hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng cao cấp trên tay người đàn ông, trong lòng mong ngóng chú đẹp trai này mau uống hết nước đi.
Đạo diễn mặc áo gile nhỏ giọng cung kính nói với người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai: "Cố tổng, anh xem bộ phim này của chúng tôi..."
Tiểu Nguyệt Nha nhăn mày, tại sao chú mập này cứ nói mãi thế, có thể chờ chú đẹp trai này uống xong rồi hãy nói không?
Cô nhóc liếm đôi môi khô khốc, chú đẹp trai ơi chú mau uống nước đi, cháu lấy chai xong còn phải trở về tìm mẹ nữa.
Cố Từ vừa nghe đạo diễn báo cáo vừa cúi đầu nhìn cô bé đang xách cái túi nilon đứng trước mặt mình. Cô bé cứ nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trên tay anh, không cần nói anh cũng biết cô nhóc này đang nghĩ gì.
Tiểu Nguyệt Nha mong ngóng nhìn chai nước khoáng trên tay chú đẹp trai. Chú đẹp trai rất cao, bé phải ngửa đầu lên mới thấy được. Nếu bé giục chú ấy uống nhanh lên và cho bé cái chai thì liệu chú ấy có đánh bé không nhỉ?
Cố Từ nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tiểu Nguyệt Nha, giữa đôi lông mày hiện lên chút ý cười.
Tiểu Nguyệt Nha thấy chú đẹp trai không đuổi mình đi thì lấy hết can đảm hỏi: "Chú ơi, chú có thể cho cháu cái chai được không ạ?"
Cố Từ chưa kịp nói gì, đạo diễn và các diễn viên vây quanh anh cũng chú ý đến Tiểu Nguyệt Nha. Họ lập tức xua đuổi cô bé: "Con bé nhặt rác này ở đâu ra vậy? Nhóc con vào đây bằng cách nào? Nhanh chóng rời khỏi đây ngay!"
Tiểu Nguyệt Nha bị dọa sợ, bé túm chặt túi nilon lùi về sau vài bước.
"Nhóc con, đi chỗ khác nhặt rác đi." Đạo diễn vội vàng xin lỗi Cố tổng: "Cố tổng, chúng tôi sẽ đuổi nó đi ngay..."
Tiểu Nguyệt Nha đáng thương nhìn đạo diễn, đôi mắt long lanh ngấn nước. Chú này hung dữ quá, bé không dám ở lại đây nữa, phải nhanh chóng xách túi về bên mẹ thôi.
Ánh mắt Cố Từ nhìn theo bé gái đang thở hồng hộc xách túi nilon đen chạy trốn, mãi đến khi khuất bóng mới thôi. Anh thản nhiên liếc qua đạo diễn vẫn đang chăm chỉ báo cáo rồi quay người rời đi, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Quay phim cho tốt."
Đạo diễn nghe vậy liền biết bên phía Cố tổng không thành vấn đề, mừng đến nỗi không khép được được, ân cần đi theo sau: "Cố tổng, hiếm khi anh mới đến đây, tối nay chúng tôi sẽ tổ chức tiệc tiếp đón anh ở câu lạc bộ..."
Trợ lý Hà giơ tay ngăn chặn đạo diễn đang bám theo: "Cố tổng đã có kế hoạch cho buổi tối."
*
Tiểu Nguyệt Nha xách túi nilon to chậm chạp chạy về đoàn làm phim, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn tỏa nắng chói chang. Cô bé đang dừng lại thở hổn hển vì mệt thì có một chiếc ô tô màu đen rất dài chậm rãi dừng lại bên cạnh.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Tiểu Nguyệt Nha nhìn thấy Cố Từ đang ngồi bên trong, cô bé chớp đôi mắt to đen láy: "Chú?"
Cố Từ lấy một chai nước khoáng còn nguyên trong tủ lạnh đưa cho cô bé: "Cho cháu."
Tiểu Nguyệt Nha ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nắng nóng nhìn Cố Từ, mềm mại hỏi: "Chú không uống ạ?"
Cố Từ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Cháu cảm ơn chú." Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ bỏ chai nước vào túi của mình, hài lòng kéo túi chạy về. Khi bé về đến phim trường, đúng lúc gặp Khương Niệm đang đi tìm mình.
Khương Niệm quay xong cảnh của mình liền đi tìm Tiểu Nguyệt Nha nhưng kiếm một vòng vẫn không thấy đâu. Cô lo lắng đi ra ngoài tìm, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy khuôn mặt phơi nắng đỏ bừng của con gái: "Con vừa đi đâu?"
"Con đi nhặt chai." Tiểu Nguyệt Nha mở túi ra cho Khương Niệm xem như thể đang tranh công: "Mẹ xem này, con nhặt được rất nhiều."
Khương Niệm cau mày: "Con chạy đi nhặt mấy cái này? Nhặt cái này làm gì?"
"Bán lấy tiền ạ." Tiểu Nguyệt Nha đưa cho mẹ: "Con nhặt nhiều một chút thì mẹ sẽ không phải làm việc mệt nữa."
Khương Niệm vốn định mắng Tiểu Nguyệt Nha vì tội chạy lung tung, nhưng sau khi nghe lời này cô không thể giận nổi, trái tim như hóa thành vũng nước. Cô kéo Tiểu Nguyệt Nha vào một góc hẻo lánh, ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Tiểu Nguyệt Nha: "Mẹ không mệt."
Tiểu Nguyệt Nha không tin: "Mệt."
"Mẹ nói dối." Bé không phải con nít hai ba tuổi, bé không dễ bị lừa như vậy.
Khương Niệm xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của con gái: "Tiểu Nguyệt Nha rất ngoan, rất hiểu chuyện."
Tiểu Nguyệt Nha được khen cười tít mắt.
"Nhưng con lén ra ngoài mà không nói với mẹ, đó là không ngoan." Khương Niệm lựa lời chuyển chủ đề: "bên ngoài có rất nhiều người xấu, lỡ như con lẻn ra ngoài rồi bị kẻ xấu bắt mất thì phải làm sao? Mẹ không tìm thấy con thì phải làm sao đây?"
Tiểu Nguyệt Nha thấy mẹ tức giận thì lập tức ngừng cười, run rẩy xòe tay ra: "Mẹ ơi con sai rồi, mẹ đánh con..."
Khương Niệm hỏi bé: "Mẹ đánh thì con có khóc không?"
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu cắn chặt môi, cố nén sợ hãi: "Con không khóc đâu. Mẹ ơi, mẹ đừng giận."
Giọng nói ngọt lịm của Tiểu Nguyệt Nha làm cho Khương Niệm không nỡ đánh bé. Cuối cùng cô nắm lấy tay cô bé đánh nhẹ hai cái, chẳng khác gì sợi lông quét qua lòng bàn tay: "Xong."
Tiểu Nguyệt Nha ngơ ngác nhìn mẹ mình với đôi mắt đỏ hoe. Mẹ không đánh bé sao?
Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha vẫn ngơ ngác tại chỗ, không nhịn được trêu chọc cô nhóc: "Con còn muốn thế nào nữa? Muốn bị đánh mông đúng không?"
Tiểu Nguyệt Nha lập tức che mông lại, liên tục lắc đầu, không đánh không đánh.
"Lần này mẹ không đánh con, nhưng về sau con muốn ra ngoài thì nhất định phải nói với mẹ. Không tìm thấy con thì mẹ sẽ lo lắm." Khương Niệm đổi giọng: "Nếu mà tái phạm lần nữa, mẹ nhất định sẽ đánh con thật đau."
Tiểu Nguyệt Nha vội vàng gật đầu: "Sau này con nhất định sẽ nói với mẹ trước."
"Được." Khương Niệm không nắm mãi không buông, kéo túi nilon ra xem thành quả thu hoạch của Tiểu Nguyệt Nha cả buổi chiều nay. Sau đó cô phát hiện ra bên trong có một chai nước khoáng cao cấp chưa mở nắp: "Sao cái này vẫn còn nước?"
Tiểu Nguyệt Nha nói: "Cái này là chú đẹp trai cho con."
Khương Niệm nhướng mày: "Chú đẹp trai?"
"Một chú rất đẹp trai." Tiểu Nguyệt Nha lanh lảnh kể rõ sự tình: "Chú ấy còn đẹp trai hơn cả chú Lục nữa."
Chú Lục mà Tiểu Nguyệt Nha nhắc đến chính là diễn viên đóng vai nam chính của bộ phim này, được biết đến là một trong tứ đại mỹ nam cổ trang, ấm áp như ngọc, nhẹ nhàng như gió.
Bình thường, ai đối tốt với Tiểu Nguyệt Nha một chút là cô nhóc sẽ khen người đó đẹp trai xinh gái nên Khương Niệm không cố hỏi xem người đàn ông đó đẹp thế nào. Trong cảm nhận của cô, anh ta là người không thiếu tiền nên mới có thể đưa một chai nước trị giá mấy trăm tệ cho một đứa bé mới gặp.
Khương Niệm giữ lại chai nước đó cho Tiểu Nguyệt Nha uống, còn những cái chai khác thì đem đi bán đồng nát. Thành quả mà Tiểu Nguyệt Nha vất vả cả một buổi chiều được bán với giá ba tệ. Sau đó Khương Niệm đi mua xúc xích nướng khao Tiểu Nguyệt Nha.
Vì đã kiếm được tiền để mua xúc xích nướng, Tiểu Nguyệt Nha đã nếm được ngon ngọt nên ngày hôm sau lại bắt đầu thu gom chai nước khoáng ở phim trường. Sau khi thu gom xong một vòng, bé yên lặng đi đến gần chỗ đạo diễn Lâm, ngồi bên cạnh canh chừng chai nước khoáng ông ấy đang uống dở.
Đạo diễn Lâm nổi giận lôi đình cúp điện thoại, vừa quay đầu nhìn sang đã thấy Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi xổm bên cạnh mình, ông nheo mắt: "Đứa bé này..."