Ký túc xá tắt đèn lúc mười một giờ, sau khi tắt đèn, tất cả mọi người vẫn còn thức.
Một cô bạn cùng phòng thề sẽ xài sạch pin máy tính, một người khác thì ra ban công gọi điện thoại cho bạn trai.
Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu đều chui lên giường.
Chỗ nằm của hai người họ sát nhau, hai chiếc giường đặt cạnh nhau, chỉ cách mỗi tấm màn.
Hoàng Hi Ngôn mở mắt chong chong trong bóng tối do tấm màn tạo ra, không muốn đi ngủ.
Cô khẽ hỏi người giường bên, “Đinh Hiểu, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Tớ có thể nói chuyện với cậu không?”
Nghe tiếng Đinh Hiểu cười, kéo tấm màn bên phía cô ấy ra.
Hoàng Hi Ngôn ló đầu sang, bò qua rào chắn chỗ đầu giường.
Trong màn Đinh Hiểu có một cái đèn bàn nạp điện, trên gối đặt một cuốn sách đang mở. Cô ấy đặt đèn xuống chỗ chân để tạo chút không gian trống.
Có điều chiếc giường đơn 80cm rất chật chội, hai người đành phải ngồi, giống như đang chen chúc trong một căn lều.
Đinh Hiểu hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ hỏi cậu một chuyện nhé. Ví dụ có một người mà cậu rất thích nhưng cậu và anh ấy không thể ở bên nhau thì liệu cậu có cắt đứt liên lạc với anh ấy không?”
Đinh Hiểu nhìn cô, ra vẻ ngẫm ngợi, “… Là người tặng bức tượng cho cậu à?”
“Suỵt!” Hoàng Hi Ngôn cười, “Rõ thế à?”
“Cậu vừa nhận được hàng chuyển phát là bắt đầu mất hồn mất vía, tất nhiên là rõ rồi.” Đinh Hiểu cân nhắc rồi nói, “Chuyện cậu hỏi thuộc điểm mù tri thức của tớ rồi, tớ đã yêu đương bao giờ đâu, hay cậu hỏi hai cậu ấy đi.” Đoạn, cô hất cằm hướng bên ngoài màn.
“… Không nói nên lời.”
“Thế để mình nói giúp cậu.”
Hoàng Hi Ngôn vội vã bảo: “Đừng đừng, cứ coi như mình chưa hỏi gì là được.”
“Thế cậu còn muốn nghe lời khuyên của mình không?”
“Cậu nói đi.”
“Nếu là tớ, tớ vẫn sẽ giữ quan hệ bạn bè bình thường với anh ấy, dù sao ấn Thích trong vòng bạn bè cũng đâu mất tiền.”
“Anh ấy không có vòng bạn bè…”
“Đồ cổ à? Hơn cậu nhiều tuổi lắm sao?”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Không phải… Đừng để ý đến anh ấy, cậu cứ nói tiếp đi.”
“Nói xong rồi.”
Hoàng Hi Ngôn tròn xoe mắt, “… Có lời khuyên nào thực tế chút không?”
“Gửi một tin nhắn Wechat, bảo cậu đã nhận được hàng chuyển phát nhanh rồi.”
Hoàng Hi Ngôn hoảng hốt, “Tớ đã thề sẽ không chủ động tìm anh ấy, chủ động nhắn tin như thế khác gì tự vả.”
“Đó là phép lịch sự tối thiểu.”
“… Chị Đinh Hiểu mà nói thêm hai câu nữa là sẽ thuyết phục được em luôn đấy.”
Đinh Hiểu cười, “Cậu cứ nhắm mắt gửi đại đi, càng nghĩ nhiều càng do dự thôi. Bây giờ cậu lấy điện thoại ra luôn đi.”
“Không không không," mình vẫn nên cân nhắc lại đã.”
Đinh Hiểu nhún nhún vai, “Thứ cho tớ lắm miệng hỏi một câu nhé, sao hai người lại không thể ở bên nhau? Anh ấy có bạn gái à?”
“Không… Là nguyên nhân từ phía gia đình mình.”
“A… mối thù truyền kiếp à?”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Này, nếu như mình hẹn hò với bạn trai cũ của cậu thì cậu có nghỉ chơi với mình không?”
Đinh Hiểu hầu như chẳng cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Mặc dù tớ ế từ trong trứng, nhưng tớ sẽ.”
“Cho nên…”
“Nhưng về mặt lý thuyết, nếu giữa tình yêu và tình bạn đã định sẵn chỉ có thể chọn một trong hai thì mình sẽ chọn cái nào lâu dài hơn.”
“Thế… giữa tình thân và tình yêu thì sao?”
Đinh Hiểu nhìn cô, “Thứ cho mình nói thẳng, mình không có ý mạo phạm đâu nhưng chẳng phải cậu cũng không coi trọng tình thân giống mình à? Mình mà tìm bạn trai thì sẽ chẳng để bụng chuyện người nhà có đồng ý hay không đâu, bởi vì bọn họ không xứng.”
Hoàng Hi Ngôn im lặng.
*
Hoàng Hi Ngôn vẫn không nhắn tin.
Đinh Hiểu nói đúng, cô càng nghĩ càng do dự, đã lỡ mất thời điểm tốt nhất sau khi nhận hàng, sau khi chần chừ hai ngày lại càng không có can đảm nhắn tin cho anh.
Thứ Tư Đinh Hiểu có tiết sớm, vì năm Hai cô ấy bị rớt một môn tự chọn nên năm Tư phải bù vào.
Hoàng Hi Ngôn cũng bị đồng hồ báo thức của cô ấy đánh thức, bất giác mò điện thoại bên gối, híp mắt nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng.
Muốn ngủ thêm một chút nhưng khi Đinh Hiểu dậy có tiếng sột soạt khiến cô không ngủ được nữa.
Cô lại cầm điện thoại lên, thấy mục thông báo nhắc nhở có tin nhắn Wechat, bèn mở khóa ấn xem.
Cô thoáng sửng sốt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm bèn dụi mắt một cái mới dám chắc tin nhắn nổi lên trên cùng, chỉ đứng sau Hỗ trợ truyền tệp, là của Tịch Việt.
Cô trùm chăn kín đầu, cúi xuống, cầm điện thoại vào chăn, ngón tay dừng trên màn hình một chút rồi mới ấn mở.
Chỉ có một câu gửi lúc rạng sáng 12:30, hỏi cô: Em đã nhận được hàng chuyển phát nhanh chưa?
Thật ra, địa chỉ trên đơn chuyển phát nhanh kia không ghi rõ ràng mà chỉ điền khoa Báo chí của họ.
Tòa nhà mới của khoa Báo chí và ký túc xá của họ rất gần nhau, hàng chuyển phát nhanh đều giao chung một chỗ, bởi vậy mới thuận lợi gửi tới nơi.
Không biết có phải vì Tịch Việt lo không ghi rõ số phòng ký túc xá nên hàng chuyển phát bị thất lạc nên mới nhắn tin cho cô để xác nhận hay không?
Hoặc, cô có thể nào nghĩ chuyện này phức tạp hơn một chút không?
Hoàng Hi Ngôn mãi chẳng động đậy, lúc do dự có nên nhắn lại hay không thì đã hao hết dưỡng khí trong chăn.
Cô ló đầu ra, hít một đợt khí mới.
Trong lòng rối bời miên man.
Rất lâu sau, cô mới mở khóa điện thoại hồi âm: Em nhận được rồi ạ, anh tốn công rồi.
Sáng nay Hoàng Hi Ngôn không có tiết, lúc này hoàn toàn không ngủ được nữa bèn dậy luôn, muốn liệt kê sơ qua những tài liệu cần dùng cho luận văn.
Đinh Hiểu rửa mặt xong, khoác ba lô lên lưng, khẽ hỏi cô: “Mình lên lớp đây, trưa cùng nhau đi ăn nhé?”
“Ừ, mình đợi cậu về.”
Đinh Hiểu vẫy vẫy tay rồi mở cửa đi.
Hai cô bạn cùng phòng khác cũng lần lượt thức dậy, một người đi hẹn hò với bạn trai còn người kia tới thư viện luyện đề.
Chuông điểm chín giờ sáng, trong ký túc xá chỉ còn lại mỗi Hoàng Hi Ngôn.
Cô một tay cầm danh sách tài liệu tham khảo luận văn đã in, tay kia cầm bút dạ quang, cứ nhìn mãi hai dòng song thực ra chẳng đọc được gì.
Ngón tay liên tục đổi mới giao diện trò chuyện nhưng mãi mà chẳng có tin nhắn mới.
Có phải Tịch Việt còn ngủ không?
Nhấp nhổm không yên mãi, cô bèn chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, khóa lại để lên bàn.
Cuối cùng cũng gắng gượng đọc hết bản luận văn, ghi chú những thông tin có ích vào tệp văn bản và nguồn tài liệu.
Cô liếc nhìn điện thoại, do dự cầm lên xem một chút.
Cột thông báo có tin nhắn mới.
Tim đập thình thịch, vội vàng mở khóa.
Bây giờ là tầm mười giờ rưỡi, mười phút trước, Tịch Việt nhắn lại: Không thất lạc là may rồi.
Rõ ràng không có lời nào dư thừa, cô không biết nhắn lại thế nào, có vẻ như không cần cô trả lời cũng được, đây vốn là một câu mang ý kết thúc cuộc hội thoại.
Cô thở dài, khẽ gối đầu lên mép bàn.
Tóc xõa xuống che khuất một góc mặt, dẫu vậy, từ khe hở, cô vẫn trông thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Ngớ người một thoáng rồi vội vã cầm điện thoại lên.
Tịch Việt: Có bị hư hại gì không? Anh dùng loại có đảm bảo đấy.
Hoàng Hi Ngôn bất giác nhoẻn miệng cười, nhắn lại: Không ạ, hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Lại nhắn thêm một câu: Cảm ơn anh. Lúc em đi đã quên mất chuyện này.
Cô thấy nhắc nhở “Đang nhập tin nhắn”, bèn đợi một chút.
Tịch Việt: Em đang đi học à?
Chủ đề trò chuyện không hề báo trước mà chuyển sang đời sống thường ngày, Hoàng Hi Ngôn bỗng do sự, xóa rồi sửa tin hồi âm: Hôm nay không có tiết, em đang làm Lời mở đầu.
Tịch Việt: Có phải em đã bắt đầu chuẩn bị thủ tục du học không?
Tịch Việt: … Tưởng Hỗ Sinh đã nhận lời em, chuyện này cậu ấy có thể lo liệu giúp em.
Hoàng Hi Ngôn: Không ạ. Em đã tham gia ngày hội tuyển dụng trong trường, muốn đi làm luôn.
Hoàng Hi Ngôn: Anh cảm ơn anh ấy giúp em nhé, em xin nhận lòng tốt của anh ấy.
Cách một lúc, Tịch Việt mới trả lời: Ừ. Để anh nói giúp em.
Đây chính là giữ quan hệ bạn bè bình thường mà Đinh Hiểu nói sao?
Cô không biết.
Chỉ biết là khi nói chuyện với bạn, cô không cần cân nhắc từng câu từng chữ như thế.
Hình như chủ đề đã kết thúc, có phải cô nên tiếp tục không, nhưng cô chẳng biết phải nói gì.
Đang lúc do dự, bạn cùng phòng ở thư viện gọi tới, hỏi cô có thể giúp cô ấy đem cuốn sách chuyên ngành cho cô ấy được không.
Hoàng Hi Ngôn bị chuyện này cắt ngang nên chưa hồi âm.
Tìm sách rồi đưa cho bạn cùng phòng xong thì Đinh Hiểu cũng học ra, cô bèn đi ăn trưa với cô ấy.
Có lẽ vì cô chưa trả lời nên Tịch Việt cũng không nhắn gì thêm.
*
Tháng Mười Một đã có hai chuyện tốt xảy đến.
Một là Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu lần lượt tìm được việc làm. Đinh Hiểu vào đài truyền hình địa phương, còn Hoàng Hi Ngôn làm cho một công ty truyền thông quy mô lớn của thành phố Nam có lương thưởng chế độ khá tốt.
Một chuyện khác là Triệu Lộ Lộ đã sinh em bé, là một bé gái.
Triệu Lộ Lộ báo tin vui qua Wechat, Hoàng Hi Ngôn hứa sẽ tới thăm chị khi em bé đầy tháng.
Tìm được việc làm, ký xong thỏa thuận ba bên*, tảng đá lớn trong lòng Hoàng Hi Ngôn rơi xuống đất.
*Thỏa thuận ba bên là cách gọi tắt của Hiệp định việc làm được ký kết giữa ba bên bao gồm sinh viên mới tốt nghiệp, người sử dụng lao động và nhà trường trong việc tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp.
Bên phía công ty hỏi cô có muốn đến thực tập trước không, nếu thử việc mà có biểu hiện tốt thì sau khi cô tốt nghiệp có thể lấy được nhận vào làm chính thức luôn.
Hoàng Hi Ngôn chỉ có tiết vào thứ Hai và thứ Ba, mà thành phố Nam lại cách thành phố Sùng không xa, chỉ mất hai tiếng tàu cao tốc, nếu đi về hàng tuần cũng không quá áp lực.
Cô bèn đồng ý chuyện thực tập.
Mất hơn một tuần, rốt cuộc cô cũng tìm được nhà thuê ở thành phố Nam cách chỗ làm năm trạm tàu điện ngầm. Đó là một căn nhà có diện tích không lớn, giá thuê ba nghìn tệ mỗi tháng.
Tiền lương thực tập không cao, không đủ để trả tiền thuê nhà. Nếu như thuê chung với người khác thì giá sẽ thấp hơn, nhưng Hoàng Hi Ngôn không quen ở chung với người lạ. Từ nhỏ đến giờ cô tiết kiệm được không ít tiền tiêu vặt, dù tạm thời không có khoản thu vào cũng không sao, cô vẫn muốn ở đắt một chút.
Ấn định ngày đi làm với công ty xong, Hoàng Hi Ngôn bèn chuyển sang đấy.
Lúc đi, cô cố ý gói ghém bức tượng điêu khắc kia thật kỹ càng, gửi qua đó, bày lên bàn làm việc trong phòng ngủ.
Chỗ ở có diện tích rất nhỏ nhưng Hoàng Hi Ngôn bỏ rất nhiều tâm huyết để trang trí. Cô đổi khăn trải bàn, thảm, đèn bàn,… mọi thứ từ lớn đến nhỏ đều là thứ cô thích.
Mỗi ngày, chuyện cô chờ mong nhất là tan tầm về nhà, bật ngọn đèn sát đất, thắp nến thơm trên bàn trà, cuộn mình trên ghế sô pha, nghe danh sách nhạc đã tuyển chọn kỹ lưỡng, đặt laptop lên đùi, xử lý những công việc còn tồn đọng.
*
Cuối tháng Mười Một là thời gian Hoàng An Ngôn dự tính làm lễ đính hôn, Hoàng Hi Ngôn không thể không về nhà một chuyến.
Từ nhỏ, Hoàng Hi Ngôn đã không thích mấy màn tụ họp gia đình và nhìn bố mẹ diễn cảnh ân ái sống động như thật trước mặt mọi người như thế này.
Mà điều càng khó tránh là ba anh em sẽ bị đặt lên bàn cân để so sánh. Tuy đám người lớn không nói rõ nhưng vẫn luôn tỏ ý tiếc nuôi hoặc mỉa mai khi nhắc đến đứa con út nhà họ Hoàng.
Có điều, chung quy cô không phải là nhân vật chính nên chủ đề chỉ lướt ngang cô, nhịn một chút sẽ qua.
Lễ đính hôn được tổ chức ở sảnh tổ chức tiệc của một nhà hàng cao cấp, khách khứa không nhiều, chỉ có bạn bè thân thiết của hai bên gia đình.
Hoàng Hi Ngôn gần đây lấy cớ viết luận văn khá bận, hiếm khi về nhà.
Viên Lệnh Thu chớp được cơ hội gặp mặt, đương nhiên lại muốn hỏi thăm tiến độ làm hồ sơ du học của cô.
Hoàng Hi Ngôn không muốn cãi vã trong trường hợp này, cũng không muốn nói dối, đành bảo đang chuẩn bị.
Viên Lệnh Thu rất không hài lòng, nhìn cô chằm chằm một lát, “Chị con làm lễ đính hôn mà con cũng không biết đường xõa tóc xuống à? Nóng cỡ nào mà không muốn xõa chứ?”
Hoàng Hi Ngôn thoáng giật mình.
Hoàng Trọng Huân ở đằng kia đang gọi, Viên Lệnh Thu lập tức thay đổi sắc mặt, niềm nở đi sang đấy.
Trong đám đông nhộn nhịp, Hoàng Hi Ngôn xen lẫn trong đó, luôn cảm nhận được ánh mắt soi mói lia tới má trái của cô.
Cô gắng gượng duy trì nụ cười, mãi đến khi chị gái bưng một ly rượu vang tới, khoác tay lên vai cô, sáp khuôn mặt tươi cười thì thầm bên tai cô: “Hi Ngôn, em có muốn đổi kiểu tóc khác không?”
Hoàng Hi Ngôn lặng lẽ tránh khỏi tay chị, mỉm cười đáp: “Em đi vào phòng vệ sinh một chuyến.”
Tấm gương trong nhà vệ sinh hiện ra một khuôn mặt cô đơn.
Trên đầu Hoàng Hi Ngôn là một sợi dây buộc tóc màu xanh đậm cùng tông với bộ váy lễ phục hôm nay của cô.
Cô hơi nghiêng mặt sang, chần chừ duỗi tay khẽ chạm vào nó, thừ người ra.
Một lát sau, cô giơ tay lên, gỡ sợi dây buộc xuống.
Điện thoại trong xắc tay rung lên.
Lấy ra nhìn, là dãy số có mã vùng thành phố Thâm.
Trong nháy mắt nghe máy, cô không khỏi cầm ra xa, bởi vì đầu bên kia rất ồn ào: “Em gái Hi Ngôn, em có ở trường không? Ra ăn khuya đi!”
Là giọng Tưởng Hỗ Sinh.
Hoàng Hi Ngôn rất ngạc nhiên, “Anh đến thành phố Sùng ạ?”
“Tới tham dự buổi tọa đàm cách trường em không xa, ra gặp mặt chứ hả?”
“Bây giờ em không ở trường, đang ăn cơm bên ngoài với người nhà ạ.”
“Không chuồn đi được à?”
“Chắc là thế ạ.”
“Tiếc quá.”
Hoàng Hi Ngôn thoáng chần chừ, “… Chỉ có mình anh thôi ạ?”
Đầu kia cười, “Không thì còn ai nữa?”
Hoàng Hi Ngôn im lặng.
Lại nghe người bên kia càng cười hớn hở hơn, “Không trêu em nữa, em tính chào hỏi qua điện thoại thôi sao?”
Hoàng Hi Ngôn sửng sốt, tim bỗng ngừng đập.
Sau một thoáng lặng im, giọng nói trong điện thoại đã đổi chủ: “Hi Ngôn.”
------oOo------