Nơi Chốn An Lòng

Chương 3



Liêu Hàng vừa lướt weibo vừa tự kiểm điểm: Có phải mình quá không ra uy, cho nên nhóm fan mới dám se duyên thành cái tiết tấu càng ngày càng không dám nhìn thẳng không! Tốt xấu gì tui cũng là nam thần của mấy người đấy được không? Mấy người cứ bôi do trát trấu tui như vậy đấy hả?

Lướt weibo xong, hắn theo thói quen đổi sang nick clone đi lướt diễn đàn, xem các loại tin đồn linh tinh thú vị. Đang lướt đến sung sướng, thì Vinh Mặc từ nhà tắm đi ra. Liêu Hành nghe được tiếng động, xoay người nhìn y: Vinh Mặc mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, lộ ra một mảng ngực nho nhỏ và cẳng chân, rất tùy ý dùng khăn lau tóc ướt, mái tóc mới rồi còn được chỉnh sửa cẩn thận, giờ loạn cào cào, nhưng có vẻ thân thiện hơn nhiều.

Vóc dáng Vinh Mặc cao to, lúc mặc tây trang có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp, hiện tại đổi thành áo choàng tắm, vẫn hút mắt như thường. Liêu Hành vốn tưởng Vinh Mặc sẽ thuộc loại vai u thịt bắp chuyên gia vùi đầu trong phòng gym, dù sao thì bình thường nhìn vai rộng eo hẹp rất ra dáng, hiện tại nhìn lại thì, cư nhiên không có (cơ bắp)? Da trên người cũng không phải cùng màu tiểu mạch như mình, cư nhiên còn trắng hơn? Hắn có chút kinh ngạc nhíu mày, nhớ tới bộ dáng của thủ trưởng Vinh nhị thiếu nhà mình hình như cũng thuộc loại vóc dáng gầy gầy trắng trắng cao cao thế này… quả nhiên là anh em ruột a! Hai vị thiếu gia nhà họ Vinh quả nhiên là con em thế gia da thịt nhẵn nhụi a…

Vinh Mặc không biết trong đầu hắn cư nhiên đem mình treo cùng một chỗ với “da thịt nhẵn nhụi”, y nhìn hắn đang một bộ dạng đắm chìm trong thế giới của bản thân. Nhắc nhở một chút:

– Cậu không đi tắm sao?

– Ể? À! Chưa. – Liêu Hành hoàn hồn, chỉ vào mấy phần đồ ăn khuya trên bàn nói với y – Chủ tịch, tôi bảo người của khách sạn mua chút đồ ăn khuya cho chúng ta, có muốn cùng ăn chút gì đó không?

Hắn vừa nói vừa mở hộp đồ ăn, bên trong có cháo, đồ nướng, một ít rau xào, rau củ trộn đậu phộng và thịt bò kho tương, còn có… mấy chai nước. Hắn phát hiện ánh mắt Vinh Mặc trở nên do dự, liền thản nhiên giới thiệu:

– Thịt bò kho tương của tiệm này làm ăn khá ngon đấy, còn xâu thịt dê với màn thầu này á, so với nơi khác nướng không giống đâu, tương của ông chủ tiệm này làm rất ngon, rất thơm a! Đúng rồi, anh không phải còn chưa ăn tối sao? Cho nên tôi bảo bọn họ mua thêm một phần cháo nhỏ, bảo vệ dạ dày a… ặc, chủ tịch?

Liêu Hành thấy Vinh Mặc đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn một bàn bày đày bữa khuya, ánh mắt có vài phần kì quái:

– Cậu vẫn thường ăn khuya sao? Hiện tại đã sắp 12h rồi đấy?

Liêu Hành nhớ tới cảnh cáo phải giảm béo của Thân Việt, lập tức nghiêm mặt nói:

– Không hẳn! Kỳ thực chỉ thỉnh thoảng tôi mới ăn một chút, hôm nay là bởi vì… khụ… tôi phải quay phim nguyên ngày, buổi trưa bụng không ổn định, chưa được ăn gì cả, nên giờ mới đói bụng thôi. – Liêu Hành bày ra một bộ dạng đói sắp chết rồi, trời mới biết buổi trưa hắn dưới con mắt giết người của Thân Việt đã ăn nguyên một tô lớn ngư hương nhục ti (*) với cơm a!

Vinh Mặc hiểu rõ, bất quá vẫn nói:

– Ăn quá muộn không tốt cho thân thể, sau này bớt ăn khuya đi.

Liêu Hành không ngờ Vinh Mặc cư nhiên sẽ nói ra loại lời nói quan tâm này, nhất thời ngẩn ra, ngây ngốc đồng ý:

– A… được.

Nói xong mới nghĩ nghĩ, Vinh Mặc nói như thế, vậy mấy món ăn này còn ăn nữa hay thôi a? Liêu Hành rất xoắn xuýt.

Khóe miệng Vinh Mặc hơi cong lên, rút cái ghế ở bên cạnh hắn ra ngồi xuống, chủ động lấy đũa và thìa, bưng chén cháo kia đến chậm rãi húp, đúng thật là y có chút đói, cho dù là đồ ăn ven đường không an toàn, nhưng nể mặt Liêu Hành cố ý mua đến, thì tạm thời không suy tính nhiều nữa.

Liêu Hành chỉ xoắn xuýt trong chốc lát, thấy Vinh Mặc bắt đầu ăn, hắn cũng không rụt rè nữa.

Ngay từ đầu hai người đều không nói lời nào, bầu không khí cực kì trầm mặc. Liêu Hàng cảm thấy hiện tại quai quái, liền chủ động khơi mào câu chuyện, hỏi chuyện cô nhóc đã gặp ngày đó:

– Lệnh thiên kim gần đây thế nào?

Vinh Mặc đặt thìa xuống, trả lời hắn:

– Dục Trạch đang đi nhà trẻ, mỗi tối trở về liền xem phim truyền hình của cậu đóng.

– Dục Trạch? – Liêu Hành không để ý nửa câu sau, chỉ không hiểu con gái của Vinh Mặc không phải tên là Vinh Yên hay sao?

– Tự. – Vinh Mặc giải thích một chút – Trong nhà trưởng bối đều gọi vãn bối bằng tự.

– Ồ? Vậy anh và tổng giám đốc thì sao? – Liêu Hành bắt đầu tò mò, hắn chưa từng nghe qua chuyện này a!

Vinh Mặc nhìn ánh mắt sáng lòe lòe của hắn, trầm mặc một chút, mới nói:

– Tự của tôi là Thần Việt, còn tự của tiểu Thác là Thần An.

Tiểu Thác… Liêu Hành nhớ đến gương mặt người sống chớ tới gần của Vinh Thác, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng ngại anh trai người ta còn đang ở đây, không nên biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là lảng sang chuyện khác:

– Tự của lệnh thiên kim rất thú vị, nghe qua như tên của con trai.

– Trưởng bối đặt, mong con bé phúc trạch lâu bền.

– Ý hay! – Liêu Hành khen một tiếng, sau đó tiếp tục ăn.

Vinh Mặc nhìn hắn không có ý định hỏi tiếp, mới một lần nữa cầm thìa lên húp cháo, những món ăn khác cũng chỉ động qua vài miếng, không ăn nhiều.

Mặc dù Liêu Mặc là một đại minh tinh, bộ dáng ăn khuya so với bộ dáng học thuộc lòng lại không khác tí nào, rất tùy ý, tay cầm xiên thịt nướng tay gắp tức ăn, so với Vinh Mặc ở bên cạnh quy củ uống cháo quả thực…. không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không tự giác, hoàn toàn quên mất Thân Việt đã dặn trước mặt người ngoài phải giả dạng thân sĩ.

Vinh Mặc gia giáo nghiêm chỉnh, lễ nghi bàn ăn thập phần chỉnh chu, thấy hắn như vậy cũng chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.

Liêu Hành ăn khuya xong, bất giác ôm bụng ưu thương nói:

– Ngày mai phải dậy sớm tập luyện a, để Thân Việt thấy cái bụng này của tui, nhất định sẽ cấm ăn ba ngày a QAQ, tui hông muốn gặm táo nữa đâu QAQ

Vinh Mặc rốt cục không nhịn được bật cười.

Liêu Hành ngây người: Quên mất người này vẫn là đại Boss ni!

– Chủ tịch, ngày mai tôi sẽ bắt đầu giảm béo! Nhất định sẽ không để cho công ty phải bồi thường! – Liêu Hành thề, nhìn gương mặt nghiêm túc của Vinh Mặc, nhỏ giọng nói – Chỉ là… ngày mai ngàn vạn lần đừng nói cho Thân Việt là tôi ăn khuya a… chủ tịch?

Liễu Hành nỗ lực bày ra bộ dạng đáng thương.

Vinh Mặc bất đắc dĩ gật đầu:

– Được. Cậu còn chưa đi tắm rửa sao?

Liêu Hành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nghiêm túc nói:

– Nửa tiếng sau khi ăn mới được tắm, như vậy mới khỏe mạnh.

Vinh Mặc:

– …

Người vừa mới nửa đêm ăn khuya thì có tư cách gì nói lời như vậy?

Vinh Mặc đứng dậy đi đánh răng.

Liêu Hành chủ động thu dọn tàn cục, đem mấy thứ này đó vứt đi, sau đó ở trong phòng vừa đi vài vòng tiêu thực, vừa cầm di động tiếp tục lướt diễn dàn. Còn chuyện cô gái nhà giàu kia thổ lộ? Thân Việt sẽ giải quyết ╮(╯_╰)╭

Vinh Mặc nhanh chóng ra ngoài, thấy người nào đó đang đi vòng vòng, tam quan (*) một lần nữa bị đổi mới: Đây là một trong những cái cây hái ra tiền của Vinh Thị sao? Vì sao nhìn cứ…. Vinh Mặc nhất thời không tìm được từ để miêu tả, chỉ đột nhiên cảm thấy em trai phải lăn lộn giữa một đám điên như này thì thật là khổ, hôm nào cho nó mấy ngày nghỉ đi.

Liêu Hành thấy y, liền cười:

– Tiêu thực một chút.

Vinh Mặc gật đầu, không nói gì, lấy hồ sơ trong cặp ra, vén chăn lên giường nằm. Liêu Hành đi thêm vài vòng, cảm thấy ngại, ôm dụng cụ tắm rửa và áo choàng của mình tiến vào phòng tắm.

Liêu Hành cố ý kéo dài thời gian, dự là tắm xong đi ra ngoài thì Vinh Mặc cũng đã ngủ, như vậy sẽ không quá xấu hổ —- dù sao thì ngủ cùng với đại Boss cũng áp lực cực kỳ. Lăn qua lăn lại toàn thân xong, dùng khăn lông khô lau tóc ướt, rồi đổi dép ra ngoài, như mong muốn thấy Vinh Mặc đã tắt đèn bên mình đang ngủ.

Liêu Hành thở phào, rón rén đi tới, vén bên chăn còn lại lên, cẩn thận chu vào. Vinh Mặc dường như bị động tác của hắn quấy nhiễu, nhíu mày một cái nhưng không tỉnh lại. Liêu Hành tắt đèn bàn, nhìn y một lần nữa an ổn ngủ, mới trùm chăn qua đầu, chui trong chăn nghịch di động, nhắn tin quấy rầy Thân Việt: [Thân lão đại, anh đã ngủ chưa? Giường của trợ lý Phương có mềm không?]

Chỉ trong chốc lát, tin nhắn tràn ngập mùi thuốc súng của Thân Việt trả về: [Cái tên điên nhà ngươi nửa đêm không ngủ còn làm cái gì! Ngủ trên giường đại Boss rồi thằng nhãi ngươi có thể đàng hoàng một chút coi không! Còn có lòng nhảm nhí quấy rầy tôi?!]

Đờ mờ! Liêu Hành vội tắt tiếng báo tin nhắn, cắn răng đáp lại: [Câu thứ hai của anh là có ý gì?! Cái gì mà ngủ trên giường đại Boss? Gọi đàng hoàng một chút coi! Có nghĩa khác đó anh có hiểu không!]

Thân Việt: [Liêu Hành, tuy rằng tôi nghĩ không có khả năng, thế nhưng lần đầu tiên tôi thực sự mong, nếu như đại Boss có thể quy tắc ngầm cậu luôn thì quá tốt rồi! Nói như vậy, thằng nhãi ngươi lúc này hẳn là đang bị Boss lăn qua lăn lại mà không phải tới lăn qua lăn lại tôi!!! Đờ mờ ông đây buồn ngủ, tắt máy!!!]

Liêu Hành hung hăng chọt màn hình điện thoại: [Thân Việt, anh là một tên quản lý thúi tha! Trù tui bị Boss đè, anh còn có tình đồng nghiệp hay không! Tui muốn đuổi việc anh!

Bên kia không trả lời lại, hẳn là đã thực sự tắt máy.

Liêu Hành hầm hừ từ trong chăn chui ra ngoài, nghiêng đầu, liền bị Vinh Mặc đang mở to hai mắt làm cho hoảng:

– Chủ… chủ tịch? Ồn anh sao?

– Không phải... – Vinh Mặc nhu nhu thái dương, nhịn một chút, vẫn là không đưa ra lời trách cứ gì, chỉ nói – Tóc cậu còn chưa lau khô kìa? Ngủ như vậy dễ đau đầu đấy.

– A? À… ờ ờ, tôi quen rồi… – Nói được phân nửa, Liêu Hành dừng lại, để điện thoại xuống – Tôi đi lau.

Rồi đem theo cái đầu còn quấn khăn lông xuống giường đi vào phòng tắm cắm điện máy xấy.

Vinh Mặc thở dài, người nào đó còn thật sự cho rằng chùm chăn kín đầu nghịch điện thoại là sẽ không quấy rối y sao? Âm thanh của chuông tin nhắn đã trực tiếp đem y từ trong giấc ngủ đánh thức dậy. Đã nhiều năm chưa từng bị đánh thức từ trong mộng như vậy, Vinh Mặc xoa xoa thái dương một lần nữa nằm xuống, cúi đầu nhìn chiếc di động bị Liêu Hành tùy tiện bỏ xuống vẫn còn sáng màn hình, định bụng giúp hắn bỏ sang tủ đầu giường.

Vừa cầm di dộng lên, liền vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Liêu Hành và Thân Việt… Vinh Mặc nhìn hai người đối đáp, đưa mắt dừng tại hình ảnh một câu kia gửi trả lại của Liêu Hành: ‘Trù tui bị Boss đè, anh còn có tình đồng nghiệp hay không’, nhíu mày: bị tôi đè cũng gọi là trù ẻo cậu?

Y quay đầu liếc nhìn về hướng phòng tắm, tiếng máy xấy có chút vang. Y tắt màn hình điện thoại thả về chỗ cũ, nằm xuống ngủ.

Liêu Hành đi ra, một lần nữa bò lên giường, giữa hai người cách một khoảng đủ cho một người nằm, hắn nắm góc chăn nhỏ giọng hỏi:

– Chủ tịch anh ngủ chưa?

Vinh Mặc nhắm hai mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.

Liêu Hành nhìn thấy điện thoại di động của mình, sợ đến hồn phi phách tán, mau chóng nhặt về, thấy Vinh mặc không phản ứng, mới cầm di động ra sức giả bột trấn định:

– Chủ tịch ngủ ngon.

Boss chưa thấy ha chưa thấy ha chưa thấy ha? Tuyết đối chưa thấy ha?

Một lát sau, Vinh Mặc đáp lại một tiếng:

– Ngủ ngon.

Liêu Hành sửng sốt một chút, trên thực tế, sống một mình bao nhiêu năm, đã rất lâu không có ai trước khi ngủ nói với hắn một tiếng chúc ngủ ngon. Hắn há miệng, rốt cục không nói gì nữa, chỉ là nắm thật chặt di động, nghĩ đến câu nói kia của Thân Việt “nếu như Boss có thể đè cậu thì quá tốt rồi”, không hiểu sao có chút ớn lạnh: cái tên Thân Việt này nổi danh miệng quạ đen, lần này ngàn vạn lần đừng có trở thành sự thật a!!!

Lần đầu cùng đại Boss ngủ chung giường, Liêu Hành thấp thỏm đi vào giấc ngủ.

______________

Chú thích:

Ngư hương nhục ti: là một món ăn vùng Tứ Xuyên, chọt cúc GG nếu muốn biết thêm thông tin chi tiết, bạn Za đang đói muốn ăn mà không được ăn nên hổng up ảnh đâu.Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan (thì phải?) nói đại khái là cách nhìn nhận về các vấn đề cuộc sống.____________

Zaza: các bạn vẫn đang nhận phúc lợi nhân dịp bạn Za bị ốm, nằm bẹp trên giường, chúc các bạn đọc vui~~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv