- Em muốn chuyển đến ở cùng Tú.
Tú như muốn sặc cả cọng hủ tiếu lên đến mũi. Là do Tú bị ù lỗ tai hay là do Nhi bị líu lưỡi nói lộn vậy?
- Em mới nói cái gì?
- Em muốn chuyển đến ở cùng Tú. – Nhi lặp lại, rõ ràng từng từ một.
Lần này Tú chắc chắn rằng không phải do tai Tú hay lưỡi Nhi có vấn đề. Cái vấn đề nó nằm ở não của Nhi! Con bé này nó bệnh thần kinh thật rồi!
- Em muốn cái gì?
- Em muốn chuyển...
- Không. Không cần nhắc lại. – Tú giơ thẳng bàn tay ra trước mặt Nhi để cắt lời cô.
- Chứ sao Tú hỏi em thế?
- Chứ em nói vậy là ý gì?
- Là muốn chuyển đến ở cùng Tú đó!
Tú muốn chắp tay lại lạy Nhi luôn. Sao chuyện này mà có thể nói một cách tỉnh bơ thế cơ? Tính bày trò gì chơi Tú nữa đây? Ngày hôm nay là cái ngày gì vậy?
- Em nói thật ý. Không đùa đâu. – Thấy mặt Tú có vẻ đần thối ra, Nhi lên tiếng khẳng định.
- Lý do? – Tú cố giữ vẻ mặt lạnh lùng con thạch sùng, mặc dù trong lòng đang không biết sắp có sóng gió bão bùng gì ập đến nữa đây.
- Nói thật cũng phải cần lý do á? – Nhi thắc mắc.
- Trời ơi... - Tú khổ sở. – Lý do mà em muốn chuyển tới đây kìa.
- À... Chẳng phải Tú nói sẽ không bỏ rơi em sao?
- Ừ. Mà có liên quan gì tới chuyện này?
- Liên quan chứ!
- Liên quan chỗ nào? Nói thử coi? – Vô lý! Tú thấy vô lý hết sức!
- Thì bây giờ em thất nghiệp, không có tiền thuê phòng trọ, không có tiền mua đồ ăn nữa.
- Em có thể mượn Tú được mà! Đâu nhất thiết phải chuyển qua đây?
- Nhưng mà em ở một mình tủi thân lắm! Tú không thương em à?
- Tú... - Tú ơi là Tú! Thua rồi! Người ta trước khi tới đã lên kế hoạch, luyện tập hơn mười nghìn lần nhuần nhuyễn như nhai bột rồi làm sao mà ăn được.
- Tú nói là không bỏ rơi em mà... Tú quên rồi sao? – Nhi làm mặt nũng nịu. Đây quả là một âm mưu không có tí kẽ hở nào mà!
- Nhưng mà...
- Sao Tú kỳ thế? Hứa lèo à?
- Nhưng mà không được!
- Có gì mà không được chứ! Được hết!
Tất nhiên là không được rồi! Nụ hôn nhẹ ngày hôm qua thôi mà đã làm Tú suy nghĩ suốt cả buổi đi về. Ở chung nhà nữa thì Tú không dám chắc rằng mình sẽ kiềm chế được lâu. Tú không tự tin như mọi hôm nổi đâu. Chính xác hơn là Tú không tin vào bản thân mình được nữa rồi. Tú không muốn có chuyện chẳng may xảy ra. Lỡ hứng lên tỏ tình với cô rồi lôi cô vào bể khổ thì sao? Rõ ràng là không ổn chút nào cả!
- Tú?
-...
- Đi mà! Em hứa sẽ không làm phiền Tú đâu.
-...
- Đi mà! Giờ em không chốn nương thân khổ lắm Tú ạ...
-...
- Đi mà!
-...
- Đi mà! Em sẽ giúp Tú dọn dẹp, làm việc nhà mà...
-...
- Đi mà Tú!
Nước xa không cứu được lửa gần, suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu không cứu được thực tại. Tú xuôi tay nhắm mắt gật đầu một cái. Thôi chết dở rồi Tú ơi!
- Thật á? Tú đồng ý rồi á?
- Ừ...
- Yeahhhh! Tú là nhất!
-...
- Lát em ngủ trong phòng còn Tú ngủ ở sofa. Quyết định vậy đi nhá! – Thuyết âm mưu, bước một: độc chiếm phòng ngủ.
- Nè nè! Cái thể loại gì vậy? – Mới nhận lời thôi là Tú thấy Tú sai nhiều lắm rồi.
- Là sao ạ?
- Tú mới là người quyết định ở đây. Đâu ra cái vụ đuổi chủ nhà ra sofa ngủ là sao?
- Chứ chẳng lẽ em phải ngủ ngoài sofa á?
- Vậy thì lấy cái lẽ gì bắt Tú ngủ ngoài đó?
- Tú lớn hơn em! Tú phải nhường em!
- Mắc gì? Tú là chủ ở đây. Em ra kia ngủ!
- Thế thì ngủ chung.
- Không! Nghĩ sao vậy? – Tú không muốn bị sàm sỡ nữa đâu. Kinh hãi lắm! Híc...
- Thế thì Tú ra ngoài ngủ!
- Em mới là người phải ra ngoài ngủ!
...
Sau một hồi cáu xé cãi nhau tưng bừng khói lửa thì quyết định được đưa ra là hai người sẽ thay phiên nhau ngủ ngoài sofa. Do Tú đang bệnh nên sẽ được ưu tiên ngủ ở trong trước. Nhưng dù sao đi nữa Tú vẫn không hài lòng một tí nào. Rõ ràng đang yên đang lành mà bây giờ cứ cách một ngày là phải nhường phòng mình cho người khác. Ai biểu hứa dữ dội quá chi, giờ ngồi ôm cục nợ này mệt thở luôn cho coi.
Và Tú đâu có biết rằng, sau cái gật đầu đó mọi chuyện nó còn rắc rối hơn cả câu chuyện giành phòng ngủ nhỏ nhoi này.
Sáng hôm sau.
Tú quờ quạng bước ra khỏi phòng. Đầu vẫn còn nhức ong ong nhưng cũng phải ráng ngượng dậy. Lão già bệnh tật này phải lết thân tới studio một chuyến do đã có hẹn. Hôm nay phòng thu sẽ được nâng cấp một số máy móc, thiết bị nên lão nhất quyết phải tới để giám sát. Chứ để tên Khang kia trông coi thì chẳng khác nào giao trứng cho ác. Một phần cũng vì cầu toàn sự hoàn hảo nên Tú muốn đích thân tới để sắp đặt theo ý mình.
- A! Tú! Helloooo! – Mới mở cửa ra thì đập vào mắt Tú là một con heo đang mặc áo hồng đứng cười toe toét.
- Chào. – Tú vẫn không mấy hào hứng.
- Tú thấy khoẻ hơn chưa? Bệnh mà sao không ngủ thêm tí nữa đi.
- Bận lắm. Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu. – Tú nói rồi đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.
-...
Còn con heo kia bị giành mất phòng tắm nên đành quay lại sofa ngồi quặc quà quặc quại. Hôm nay nó dậy sớm cũng vì muốn về nhà trọ lấy thêm đồ đạc. Một cái balô kia thì thấm gì với nó. Còn rất rất nhiều đồ đang đợi Nhi hộ tống về nơi cư ngụ mới.
15 phút sau.
”Wow...” - Nhi há hốc mồm ra nhìn. Chẳng phải đây là soái ca mặc áo sơmi trắng tóc vuốt vuốt trong truyền thuyết đây sao? Hình Tú ăn diện lịch lãm thì Nhi moi móc trên fanpage thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến cái vẻ lịch lãm ấy. Sơmi trắng xắn tay, đồng hồ Rolex sang trọng, quần tây đen nam tính. Tất cả đều làm tôn lên vẻ nam thần của Tú. Nhưng mà nếu Tú cứ vậy hoài thì không sớm cũng muộn nhà Tú sẽ ngập ngụa trong thứ nước chảy ra từ miệng của con heo kia thôi.
- Làm gì nhìn dữ vậy? – Tú vừa nói vừa cúi xuống mang giày.
-...
- Trời ơi biết là đẹp trai rồi. Đừng nhìn nữa. – Tú cười rồi đứng dậy. Thấy Nhi vậy, phần nào sự không hài lòng hôm qua của Tú cũng dãn đi bớt.
-...
- Thôi Tú đi đây. Ăn uống tự lo đó. – Tú nói rồi lại gần xoa đầu Nhi. Mang tiếng xoa chứ thật ra là vò đầu con người ta rối bù xù lên hết rồi này.
- Ơ... Tú! – Cũng nhờ cú “xoa” đầu đó nên con heo kia mới bừng tỉnh.
- Gì đấy?
- Có chìa khoá dự phòng không? Em muốn ra ngoài một tí.
- Ngăn thứ hai, tủ trong bếp. Đi nha. Bye.
- By... - Chưa nói dứt lời thì Tú đã biến mất. Lại thoát ẩn thoát hiện y chang lúc mới quen.
Mà thôi kệ lão già hết xí quách đó đi. Tính tình nóng lạnh thất thường vậy hoài à. Điều Nhi cần quan tâm bây giờ là thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch mình đề ra. Đầu tiên phải đi chuyển hết đồ đạc về đây đã.
10 giờ 30 phút.
Nhi đang ngồi trên một chiếc taxi chất hai cái vali to quay lại căn hộ. Cái điều đáng nói là cả nồi niêu xoong chảo cô cũng xách rủng rỉnh theo. Chả khác nào dưới quê mới lên thăm bà con. Lần này thì Tú khó sinh khó sống thật rồi. Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó đâu nhé!
Lúc này ở Lee Studio.
- Đã nói rồi. Làm việc thì để tâm vào dùm cái đi. Bộ cẩn thận một xíu là trời sập hả? – Vâng! Tú đang phát cáu và nổi đoá lên đây.
- Xin lỗi sư phụ... - Thanh lí nhí.
- Xin lỗi. Cái gì cũng xin lỗi. Xin lỗi rồi có làm được gì không? – Tú mà bực lên thì trai gái gì Tú cũng không kiêng nể đâu.
- Sư phụ bớt giận sư phụ. – Khang lại vuốt lưng Tú. – Dù gì em nó cũng đã lỡ rồi. – Khang nói đỡ cho Thanh.
- Lỡ lỡ lỡ! Suốt ngày lở ghẻ! – Tú gạc tay Khang ra, quay ngoắc vào bên trong.
Chuyện là vầy, Thanh được Tú giao cho một trọng trách siêu cao cả. Đó là giúp Tú đặt hàng theo yêu cầu và mẫu mã mà lão đưa ra. Sáng hôm nay nhận hàng thì mới phát hiện ra là mớ máy móc, thiết bị đó đều khác xa so với loại mà Tú cần. Đối chiếu lại đơn hàng thì mới biết rằng Thanh đã đặt sai mã hàng. Tiền thì mất, đồ thì không xài được. Tú khùng lên cũng phải. Nhưng yên tâm đi, Tú lên cơn xíu vậy thôi, mai mốt gì là quên liền à. Không có chấp nhất thù dai hay trừ lương bổng của Thanh gì đâu. Người ta hiền lành mà lị. Hí.
Giờ Tú phải xách xe đi kiếm nguồn cung cấp khác. Nhà cung ứng hiện tại đã hết loại mà Tú cần, tháng sau mới nhập về. Tú gấp rút lắm, vì hè mà. Bao nhiêu là người ghé qua phòng thu. Không nâng cấp sớm thì không đạt chuẩn “ISO Hoàn hảo” của Tú rồi.
11 giờ tối.
Tú trở về nhà sau một ngày rong ruổi ngoài đường xá. Thiết bị và máy móc đã được mua và được tự tay Tú lắp đặt nhưng vẫn còn thiếu một vài món. Ngày mai Tú sẽ tiếp tục đi tìm nốt cho xong.
Căn hộ hôm nay đã có chút khác biệt. Mọi bóng đèn trong nhà đều được Nhi mở toang lên hết. Trên sofa là con vịt nhồi bông đang được ngồi ngay ngắn. Lọ hoa giả gần rèm cửa sổ thì đã được thay bằng những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh lam nhạt.
- A! Tú! Sao hôm nay về trễ thế? Ngồi xuống để em rót nước cho Tú uống.
- Khỏi. – Tú cởi giày rồi vứt phăng sang một bên.
- Ơ sao thế? Có chuyện gì à? – Nhìn mặt Tú bặm trợn mà cô muốn phát sợ.
Tú không nói gì, vọt thẳng vào phòng ngủ. Bây giờ lão chỉ muốn đi tắm rồi đánh một giấc thật ngon lành thôi.
”Cái khỉ khô gì đây hả?” – Mở tủ đồ ra tính lấy bộ pyjama thì Tú gào lên. Phân nửa cái tủ giờ đây đã biến thành nơi trưng bày đầm, váy, đồ hoa hoè màu sắc các loại. Ba cái thứ đó đang làm ô uế sự menly của cái tủ này.
- À... Em có để nhờ một ít đồ vào tủ của Tú. Hôm nào rảnh em sắp xếp lại cho. Hihi. – Nhi từ ngoài ló đầu vào nói.
- Trời ơi!!! – Tú tức giận bỏ ra ngoài.
Tú tiến tới bếp, chắc là tìm thứ gì đó lót dạ.
- What the...? Lại cái gì nữa đây? – Tú lục tung mọi cái tủ trong gian bếp. Đồ hộp, đồ khô tất cả đều biến thành một kho đồ ăn vặt.
- À... Em mới mua một ít bim bim. Hihi.
- Một ít? Một ít mà lấp đầy hết tủ vậy đó hả?
- Ít mà! Tại không khí chiếm cả 40% nên Tú thấy vậy thôi! Hihi.
-... - Tú không thèm nói đến nữa.
”Nước ép. Nước ép đâu?” – Mở tủ lạnh ra thì nó cũng kinh hoàng không kém. Bao nhiêu trái cây, nước ép, nước bổ sung khoáng của Tú đều bị knock-out bởi nước ngọt, siro, rau câu của Nhi. Thứ duy nhất làm cho Tú hạ hoả giờ cũng bay biến đi mất theo làn gió hè. Tú chạy hồng hộc lại chổ Nhi đang đứng.
- Ahihihi. – Cô cười ngọt. Thuyết âm mưu, bước hai: thay thế mọi đồ vật trong nhà thành đồ của mình.
- Muốn cái gì? Nói đi! Hả? Muốn cái gì?
- Em...
- Em em cái gì mà em? Ở nhờ nhà người ta mà không biết điều là sao?
- Em xin lỗi Tú... - Cô cúi gầm mặt xuống, tưởng chừng như bước hai đã thất bại.
- Xin lỗi? – Tú cười nhếch mép. – Ai cũng làm mọi chuyện rối tung lên rồi nói xin lỗi là được sao? - Hôm nay Tú đã dị ứng với hai từ “xin lỗi” lắm rồi!
- Em xin lỗi mà... - Nhi khịt khịt mũi. Đoán xem chuyện gì đang diễn ra nào? Cô lại giở chiêu khóc lóc ăn vạ đó chứ còn gì nữa!
- Nè nè! Cái vụ gì vậy? Hả? Làm cái trò gì vậy hả? Hả?
- Em xin lỗi...
- Nè! Tự nhiên người ta đang yên đang ổn, cái đòi vào ở chung rồi quậy banh chành nhà người ta ra. Bây giờ còn khóc nhè nữa. Muốn cái gì đây?
- Hức... hức... - Nhi nấc nghẹn thút thít lên từng đợt, không có dấu hiệu suy giảm.
- Còn chưa chịu nín nữa. Bộ muốn tui đi xin lỗi ngược lại mới chịu nín hả?
- Đừng mắng em nữa mà... - Bớ người ta nước lũ tràn bờ đê! Bả oà lên ngập lụt tùm lum tùm la rồi nè ông Tú ơi!
- Ơ... - Tú đứng hình. Giờ nổi nóng cũng là cái tội đấy các bạn ạ. Nhất là nổi nóng với thứ dữ hàng quý hiếm như Nhi đây.
-... - Nhi vẫn khóc ré lên. Kiểu, khóc mà không cần thở luôn đó.
- Ơ ơ... Thôi thôi không mắng nữa. – Tú ôm cô vào lòng mình. Không biết có nên kêu Tú khóc chung không ta? Chứ thấy Tú cũng thảm thiết thực lắm rồi đó.
- Đừng mắng em nữa...
- Rồi rồi không mắng không mắng. Không có mắng nữa mà. – Tú vỗ về.
- Tú làm em sợ... - À thì ra không phải người ta ăn vạ đâu nha. Người ta bị mắng cái tủi thân, đau lòng đó nha.
- Không có! Không có mà! Đừng khóc nữa mà. Tú xin lỗi. Nín đi Tú thương nè.
- Tú đâu có thương em. Tú ăn hiếp em. Hức...
- Không có! Không có ăn hiếp mà. Bé Nhi ngoan nào. Tú xin lỗi. – Thấy khổ chưa? Rõ ràng là nguyên căn hộ của mình bị “ăn hiếp” mà giờ mình biến thành người đi ăn hiếp.
- Tú ăn hiếp em. Tú không thương em. Huhu...
- Thương em. Thương em mà...
Soái ca diện sơmi trắng lấm tấm chục hạt nước mắt chính thức được phong chức giáo viên mầm non xuất sắc nhất năm là đây. Nạt nộ con bé ba phút mà phải đi dỗ ngược lại nó cả ba chục phút. Tú thề là còn dai dẳng hơn cả buổi chiều bôn ba ngoài đường hôm nay nữa. Mà có ai để ý không? Khoa học đã chứng minh rằng: bệnh dễ cáu gát nay đã có thuốc chữa trị triệt để. Không còn gì khác ngoài thần dược Hạ Nhi! Lưu ý: thuốc chỉ có thể áp dụng duy nhất cho một bệnh nhân: Lê Minh Tú.
Soái ca của chúng ta không biết phải gọi là may mắn hay xui xẻo khi nhận được “lệnh triệu tập” bắt buộc tối nay phải vào ngủ chung với đại uý Heo. Lệnh cấp trên cãi thì chết, không cãi thì cũng thân bại danh liệt như Chí Phèo. Chỉ hy vọng rằng hôm nay có trung uý Gà nhồi bông nên cái khả năng bị sàm sỡ nó sẽ giảm đi bớt. Thuyết âm mưu, bước ba: hạ bệ chủ nhà. Sẵn tiện leo lên đầu nó ngồi luôn.
12 giờ 30 phút, phòng ngủ.
- Tú? Tú còn thức không?
- Ừ. Còn. – Tất nhiên là còn rồi! Ngủ trước để cho bị đè nát à?
- Em hỏi Tú một chuyện nhá?
- Ừ. Hỏi đi.
- Tú có thích em không?
Hai mắt Tú mở thao láo ra. Nhịp tim tăng đột biến từ 80 mấy lên 100 mấy. Cái gì đang xảy ra vậy hả trời? Có ai nói cho Tú biết dùm đi!
- Sao... sao tự nhiên hỏi vậy? – Cái ngày mà Tú không muốn đến nhất cũng đã đến. Tú ước gì bây giờ có cái hầm thì Tú sẽ chui vào trong đó rồi tự nhốt mình đến cuối đời.
- Em thích Tú. Tú làm người yêu em nhá? - Trời đất thần linh hỡi! Ngó xuống đây mà coi nè. Tỏ tình! Là Nhi đang tỏ tình với Tú kìa! Cái sự mặt dày của cô đã tăng lên tới mức vô hạn rồi!
- Hả...? – Tú ngồi bật dậy. Nhi cũng lòm khòm bò dậy theo. – Em nói gì?
- Em muốn Tú làm người yêu của em! – Thuyết âm mưu, bước bốn: hốt luôn thằng chủ nhà.
- Em... em biết em đang nói gì không hả? - Bối rối bối rối. Tú đang rất bối rối.
- Biết. Em muốn làm người yêu của Tú.
- Cách đây một ngày thì nói muốn ở chung, bây giờ thì nói muốn làm người yêu. Rốt cuộc em đang làm gì vậy?
- Em không đùa nữa đâu. Làm người yêu em nhé, Tú?
Nhi trưng ra bộ mặt thiên thần thánh thiện thành thật nhất mà Tú từng thấy. Và Tú biết, trong khoảnh khắc này, mình phải...
.
.
.
- Không. – Giết chết một con tim nhỏ bé đang thổn thức.
- Ừ... - Nhi cười khan.
- Đừng buồn nha. Nhưng thật sự là Tú không thể nhận lời em được.
Chính Tú cũng đang tự khứa vào tim mình một đường dài. Sao chỉ là một cái gật đầu nhẹ mà cũng khó để thực hiện như thế này? Sao nó không dễ dàng như Tú nghĩ? Sao nó không dễ dàng như cái gật cách đây một ngày khi Nhi muốn chuyển đến?
- Ừ... - Nhi cúi mặt xuống. Tú cảm thấy mình như là người tồi tệ nhất thế gian này.
- Không làm người yêu nhưng Tú vẫn yêu thương em như một đứa em gái mà! Vui lên đi nào! - Hờ hờ. Vui quá Tú nhỉ? Lại còn em gái nữa chứ! Gia đình hạnh phúc ha!
- Tại sao lại là “không”? - Giọng Nhi khô khốc.
- Em còn nhỏ lắm. Em không hiểu đâu.
- Nhưng mà Tú có thích em! – Nhi ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn Tú.
- Điều gì khiến em khẳng định như vậy? – Tú dần lấy lại bình tĩnh, nói năng lưu loát và uyên thâm như mọi ngày.
- Em cảm nhận được nó. Nó không chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho một cô em gái.
- Có sao? Tú không nghĩ vậy.
- Tú nói dối!
- Nghĩ sao thì tuỳ em thôi. – Tú nằm xuống và đắp mền. Tú không muốn chuyện này kéo dài thêm nữa. Tú đang muốn trốn tránh nó.
- Em sẽ chứng minh được rằng Tú nói dối. Lúc đấy Tú đừng hòng mà thoát với em! – Nhi kéo mền xuống, chỉ mặt Tú và nói bằng một giọng răn đe.
- Thoải mái. Tại có xạo đâu mà chứng minh. – Diễn kinh thiệt!
- Ừ... Tú chờ đấy. Rồi một ngày Tú sẽ phải đường đường chính chính làm người yêu của em!
- Tốt nhất là nên buông tay đi. Không có vụ đó đâu.
- Ok. Chờ đi. Giờ em ngủ.
- Ờ! Ngủ ngon.
- Ngủ ngon CHỊ GÁI.
-...
Đêm đó Nhi ôm chặt Tú như thể lơ là một giây là “bà chị” này sẽ biến mất. Tú không ngủ được. Không phải là vì cái ôm kia mà là vì những câu nói của Nhi lúc nãy. Chẳng phải gật đầu đồng ý một cái là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi sao? Tú vẫn không làm được. Tú không thể để cô gái nhỏ này bị miệng lưỡi người đời ngoài kia làm tổn thương.
Tú mừng vì tâm trạng của Nhi không tệ như Tú nghĩ. Nhưng Tú lại bồn chồn không biết ngày mai rồi sẽ ra sao? Tú sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Phải làm sao để vừa làm dập tắt sự quyết tâm của Nhi mà vừa có thể dung hoà mối quan hệ “chị - em” này đây? Là do mọi chuyện phức tạp hay là do Tú tự làm phức tạp hoá nó lên đây?
Tú cũng chẳng biết nữa.
~
Note: Hellooo! 19 chap và mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả =)) Đừng chửi rủa đánh đập mình nha mấy bạn =))
Như thế này chẳng hạn =))) Mình cũng không muốn vậy đâu. Tại Tú hết đó =)) *đổ thừa*
Không sao! Không sao hết! Vì dù có một Tú suy nghĩ theo lối an toàn nhưng vẫn luôn có một Nhi ưa mạo hiểm nhé! Hãy đón xem Nhi làm gì để chứng minh Tú nói dối nha:3
Cảm ơn bạn Nhã đã đưa ra ý tưởng “thuyết âm mưu” cho chap này:*
See ya!