7 giờ 30 phút tối, Lee Studio.
Khang và Thanh đang cãi nhau.
- Nói vậy ý là sao? Bộ anh là má nội người ta hả?
- Bớt đi! Nhìn coi nãy giờ ai làm quá lên?
- Anh đó! Anh tưởng anh là chủ ở đây hả?
- Ủa chứ em phải hả?
- Nhưng ít ra em không có lên mặt dạy đời người khác như anh!
- Giờ không có sư phụ thì anh là người có quyền nhất ở đây, hiểu không?
- Anh thôi đi! Anh là anh, sư phụ là sư phụ.
Không có Tú là vậy đó. Như cái chợ vỡ. Thật là mất mặt quá đi! Hai người đang lên tới đỉnh điểm thì Nhi bước vào.
- A! - Nguyên cây bút bay thẳng vào đầu Nhi.
- Úi! Chị Nhi!
- Sư mẫu!
- Chị Nhi, chị có sao không? - Thanh chạy lại lo lắng hỏi.
- Ui da...
- Quăng cho đã xong hỏi. Sư mẫu có sao không sư mẫu? - Khang nói xéo Thanh, nhưng không quên hỏi hang Nhi.
- Anh...
- Thôi, thôi. Chị không sao cả. Hai đứa đừng thế nữa mà.
- Nó cãi chứ ai thèm cãi với nó đâu! - Khang chỉ vào mặt Thanh mà nói.
- Anh bớt đi nha! Con nít vừa thôi!
- Ờ! Thôi con đi nha sư mẫu. Nhìn cái hạng người này chướng mắt quá! - Khang nói rồi chạy vào bên trong.
Thanh không nói gì, chỉ đỡ Nhi ngồi vào ghế.
- Hai đứa có chuyện mà gì cãi nhau um xùm thế? Chưa bước vào còn nghe được nữa. - Nhi vừa xoa xoa cái đầu vừa hỏi.
- À, không có gì đâu chị. Không có sư phụ cái làm càng vậy đó!
- Ừ... Mà Tú đâu rồi hả em? - Um... Mục đích đến đây của Nhi là vậy mà.
- Em cũng không biết nữa. Mấy nay không thấy ổng.
- Trời, rồi không thử liên lạc gì hả em? - Nhi hơi bất ngờ. Cô không hiểu sao Thanh lại có thể thản nhiên trả lời đến vậy.
- Hơi đâu mà điện thoại cho ổng chị ơi! Ổng vậy hoài à. Thích là đi cả tuần không thấy mặt mũi đâu cũng được.
- Trời... - Giờ thì cô hiểu rồi.
- Kệ đi chị. Ổng dở dở ương ương vậy đó. Như con chim không chân, có muốn kiếm ổng cũng không được.
- Oh...
- Thôi cũng lỡ tới rồi. Chị ăn gì không em kêu người ta giao?
- Chắc là không em ơi! Chị về luôn.
- Ở lại ăn đi còn bày đặt ngại gì nữa trời! Nhìn mặt là biết chưa ăn gì rồi.
-...
- Ăn hủ tiếu nha? Chổ này ngon lắm. Ông Tú ổng bao khoái chổ này luôn nè.
- Thế hả? - Nghe nhắc tới Tú là mắt cô sáng rỡ lên.
Dạ. Tuần nào ổng cũng phải ăn cho bằng được. Hôm nào nghỉ bán là ổng gào rú lên như người rừng vậy đó. Còn hơn mấy thằng nghiện xì ke nữa.
- Ừ vậy gọi cho chị một phần đi em. - Nhi nghe Thanh nói mà không khỏi mắc cười. Mặt cool ngầu vậy mà cũng gào rú vì đồ ăn đó thôi.
- Chị ăn khô hay nước? - Thanh hỏi.
- Tú thường ăn gì hả em? - Đến phần “fan cuồng” tìm hiểu sở thích của Sao rồi.
- Ổng thì chỉ có khô mà quất tới thôi chị.
- Ừ. Vậy chị ăn hủ tiểu khô. - Cuồng tới mức bắt chước luôn rồi!
- Ăn mà cũng ăn cho giống mới chịu. Hết sức hà! - Thanh chọc.
- Đừng trêu chị mà! Chị với Tú có gì đâu... - Mặt Nhi đo đỏ lên. Giọng nói thì nhỏ dần.
- Vậy luôn!
- Thật mà em...
- Ờ!
- Em không hỏi xem Khang ăn gì rồi mua luôn hả? - Đánh trống lãng thôi!
- Kệ! Đói thì tự kêu mà ăn.
8 giờ 30 phút.
Nhi và Thanh hoàn thành xong buổi tối của mình. Hủ tiếu rất ngon, Tú mê cũng phải. Nhi nhất định sẽ bảo Tú mua cho mình ăn lần nữa. Nhưng mà bao giờ Tú mới về đây? Nhi lại bắt đầu nghĩ đến Tú rồi. Chết tiệt thật! Ba hồn bảy vía của Tú đâu mau về đây lẹ đi! Có người lại sắp lệ rơi nữa rồi nè!
- Thôi chị về nhé! Cảm ơn em nhiều lắm. - Giờ điều Nhi cần làm là chuồng đi khỏi đây nhanh nhất có thể trước khi mấy giọt nước mắt của cô trào ra rồi biến cái studio này thành bể bơi.
- Để em kêu anh Khang chở chị về cho.
- Chị tự về được rồi em.
- Thôi! Tự về cái gì trời! Để em kêu. Chứ sư phụ ổng biết để cục vàng cục ngọc cùa ổng tự về một mình chắc ổng cạo đầu em quá. Em còn trẻ, em muốn quẩy chị ơi!
- Không sao đâu em. Chị tự về được rồi.
- Khang! Đâu rồi? Ra đây chở chị Nhi về nè. - Thanh đi vào bên trong để kiếm Khang. Thời cơ đến rồi, Nhi còn làm gì ngoài việc chạy tọt đi mất chứ? Tội cho mỗi Thanh, chắc sắp có quả đầu mới rồi...
Nhi băng qua ngã tư, tính bắt một chiếc taxi về nhà nhưng rồi lại thôi. Cô cứ thế rảo bước qua những con phố.
Tìm trẻ lạc
Bé Lê Minh Tú.
Đặc điểm nhận dạng: đẹp trai, cao to nhưng không đen hôi.
Đi lạc vào một ngày chủ nhật đẹp trời giữa tháng 5.
Bé Tú đang ở đâu mau về nhà có người trông người ngóng.
Đó là những điều mà Nhi muốn in ra rồi dán kín hết các ngõ ngách trên đường phố Sài Gòn này. “Bé Tú” của cô đã mang ấm áp của chốn này đi mất rồi. Cũng đã trễ, đến lúc phải về thôi!
Mà tính ra ông trời cũng không đày đoạ cô gái nhỏ này lắm. Ông đã vớt vác tâm trạng của cô bé bằng một cái email mời phỏng vấn vào tuần sau. Đây là một nhà hàng tầm trung, hơi xa nhà trọ của cô. Chịu khó dậy sớm một tí vậy. Còn hơn là không có việc làm rồi cứ ở nhà ru rú.
Nhờ có cái thông báo mà Nhi cũng ít suy nghĩ tới Tú hơn. Việc cô mong lúc này là hoàn thành thật tốt buổi phỏng vấn và nhận được công việc này.
Thứ hai tuần sau.
- Hồ sơ ấn tượng lắm. Cả em trong buổi hôm nay cũng vậy. - Gã vừa nói là Tuấn, quản lý của nhà hàng. Gã đang chìm đắm trong vẻ đẹp của Nhi.
- Em cảm ơn anh ạ!
- Nếu bây giờ anh nói là em không cần chờ đợi, ngày mai bắt đầu làm việc luôn thì em có sẵn sàng không?
- Thật hả anh? - Nhi mừng rỡ.
- Tất nhiên rồi em. Sao, em có đồng ý không?
- Vâng có chứ anh. Cảm ơn anh ạ!
- Ok! Vậy ngày mai vẫn giờ này nha. Em cứ mặc áo sơmi trắng quần tây bình thường. Khoảng 3, 4 ngày nữa sẽ có đồng phục cho em. Giờ thì em có thể về được rồi.
- Cảm ơn anh rất nhiều ạ! - Nhi vui không gì tả nổi. Sau bao lâu ở Sài Gòn thì cô cũng đã có công việc đầu tiên.
- Không có gì đâu em. Hẹn em ngày mai.
- Vâng ạ. Em chào anh.
- Bye em.
Và thế là cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì la hét um củ tỏi rồi nhảy chân sáo qua mấy dãy phố liền mới chịu đón xe về nhà. Chịu, có bệnh nhoi từ nhỏ mà! Khổ cho ai rước phải cô thôi, chắc cái nhà suốt ngày như cái sàn nhạc dance. Đoạn đường từ đầu hẻm vào nhà mà cô còn tung tăng tung tăng được mà.
Ô kìa... Trước nhà Nhi có ai đó đang đứng ngó vào chiếc đồng hồ trên tay. Chiếc đồng hồ trông quen lắm, cả người đó cũng vậy. Chẳng lẽ là...
- Tú! - Nhi như muốn nhảy cẫng lên. Người đó ngước lên nhìn cô. Đúng là Tú thật rồi!
- Đi đâu nãy giờ mà gọi không nghe máy? - Tú kênh mặt lên hỏi.
- Hả? - Nhi lấy tay móc điện thoại trong túi quần ra. 11 cuộc gọi nhỡ. Hồi sáng cô đã chuyển sang chế độ im lặng để không ai làm phiền đến buổi phỏng vấn của cô.
- Thôi bỏ đi. Có chuyện này quan trọng hơn.
- Chuyện gì thế Tú? Mà mình vào nhà rồi nói chuyện nhá! Hihi. - Cô nói rồi mở túi xách ra tìm chìa khoá.
- Khỏi! Đi theo tui.
- Đi đâu ạ?
- Lát rồi sẽ biết.
- Ơ...?
- Ơ cái gì? Nghe nói cô cũng đang muốn gặp tui mà. - Chết chưa! Lộ rồi nha Nhi! Trâu đi tìm cọc hả? Mặt đỏ ửng lên rồi kìa.
- Nhưng mà em...
- Không nhưng nhị gì hết! - Tú nói rồi nắm chặt cổ tay Nhi và lôi sền sệt đi.
- A! A! Đau quá! Buông em ra! - Cô cố dứt tay Tú ra nhưng là vô ích.
- Thôi, ngoan đi mà! - Tú mở cửa xe ra và vỗ vỗ vào lưng cô. Hôm nay là dịp gì mà Tú lại lôi chiếc BMW ra chứ?
Nhưng không cần quan tâm đâu, vì Nhi là người ngồi trên xe mà cô còn không quan tâm. Bây giờ cô chỉ để ý đến câu dỗ dành Tú vừa mới nói thôi. Đơn giản nhưng đáng yêu làm sao! Và tất nhiên là Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời Tú rồi. Cô không nói gì, chỉ ngồi tủm tỉm tủm tỉm một mình thôi.
Tú bật radio lên. Trên đài đang phát một bản nhạc Pop. Tú vặn to âm lượng lên. Hình như đây là bài hát mà Nhi thích. Cô lắc lư theo điệu nhạc.
- Bài này hay quá Tú nhỉ?
- Không. Dở lắm nên mới bật to. - Tú lại bắt đầu mỉa mai nữa rồi.
- Hihihi. - Nhưng Nhi lại không thấy khó chịu như lúc trước. Cô thấy nó thật hài hước là đằng khác nữa.
- Sao tự nhiên cười?
- Tú làm em buồn cười. Hihi.
- Hả? Có gì đâu mà mắc cười? - Tú cảm thấy câu nói của mình rất bình thường.
- Nhưng em thấy buồn cười ạ. Hihi.
- Khùng điên...
Xe dừng lại ở tầng hầm của một khu trung tâm thương mại. Đối với Tú đây chẳng là một nơi mới mẻ gì, nhưng với cương vị là một “hướng dẫn viên” thì Tú sẽ phải giới thiệu nó cho Nhi.
- Đi theo Tú. - Xưng tên. Lại xưng tên nữa rồi kìa!
- Mình đi đâu đấy ạ? - Bớt ngây thơ đi Nhi ơi, vào trung tâm thương mại thì còn làm gì nữa?
- Shopping! - Tú nói rồi nhẹ nhành kéo tay Nhi đi tới thang máy. Cô như sắp tan chảy thành vũng nước mất rồi. Bye bye Nhi!
Thang máy mở ra. Hai người bước vào. Nhi chui vào trong một góc rồi vịn lấy thanh tay cầm.
”Nhưng ngược từ trên xuống.” - Tú bấm nút của tầng cao nhất rồi quay qua nhìn Nhi nói. Cô nở một nụ cười, mặc dù sở thích của Tú có chút khác người.
Thang máy dừng lại ở tầng 4. Hàng loạt người ùa vô không phân trước sau, cứ thế mà chen lấn nhau vào.
- Á! - Nhi la lên khi có một người đàn ông đang mải mê nói chuyện mà sắp đè cả cái thân voi vào cô.
- Nè! - Nhưng không sao, đã có Tú đây rồi! Tú đưa tay ra nắm lấy vai hắn rồi giật ngược ra đằng trước, không cho hắn bước lùi về phía Nhi.
- À, xin lỗi bạn. - Tính ra hắn cũng là một người văn minh lịch sự.
- Đi đứng phải dòm ngó trước sau chứ!
- Thôi Tú ơi, người ta đã xin lỗi rồi mà... - Nhi vừa nói vừa lắc lắc tay Tú. Cô không muốn làm ùm mọi chuyện lên.
Tú hừ lên một tiếng rồi xoay người lại đối diện với Nhi, hai tay đặt lên thanh cầm, sát bên tay ai kia. Bây giờ Nhi không khác gì một chú chim nhỏ trong chiếc lồng của mình. Vâng, chú chim nhỏ được bảo vệ bởi chiếc lồng mang tên Minh Tú. Chíp! Chíp!
Và rồi hai người đi dạo hết các tầng lầu. Lâu rồi Nhi mới quay lại cái thời tiểu thư không lo nghĩ, đi khắp nơi ăn chơi mua sắm. Cô cứ tung tăng đi trước xem đồ, còn Tú thì lặng lẽ bước theo sau. Hôm nay cô không mua gì, đơn giản là chỉ đi nhìn ngắm. Chứ mà mua là chính xác ôm đống đồ ra đường ngủ rồi đó.
11 giờ 30 phút.
Tú và Nhi ghé lại một quán lẩu ngay trong khu trung tâm. À, xém thì quên nhắc. Ngoài nói phét ra thì Nhi còn có tật hổ báo nữa. Không biết ăn cay mà gọi cả một nồi lẩu Thái to. Kết quả là mặt mũi đỏ gay, môi thì sưng một cục thừ lừ, nước mắt nước mũi thì thòng lòng đến Tú nhìn còn phải lắc đầu. Mà chả sao, có đồ ăn là dây thần kinh nhục của cô lui về hậu cung rồi. Cô cứ thế nhìn Tú rồi cười hề hề, trông như con down ấy.
1 giờ trưa.
Theo mọi sự sắp đặt của Tú, điểm đến tiếp theo của hai người sẽ là rạp phim.
- Tú ơi, chờ em một tí nhá! Em đi tè cái. Hihi. - Lớn già đầu mà còn ăn nói như con nít ấy trời.
- Lẹ đi. - Tú cũng hết nói nổi với Nhi.
.
.
.
- Xong rồi này Tú ơi.
- Ok! Đi mua bắp nước rồi vào lẹ. Phim sắp tới rồi.
- Ơ... Cơ mà mình chưa mua vé mà?
- Đây nè. - Tú nói rồi xoè hai chiếc vé ra. Nhi nheo mắt vào cặp vé.
- Phim... phim ma à? - Giọng cô có tí do dự.
- Ừ. Có vấn đề gì sao? - Tú nhướng mày nhìn cô.
- Không... không. Không có vấn đề gì cả.
- Vậy thì mau lên. Còn chờ gì nữa? - Lại nắm tay người ta kéo đi nữa rồi. Chắc tối nay Nhi sẽ mất ngủ cho coi.
Nhạc lên, bộ phim bắt đầu. Chưa gì mà cô đã cảm nhận được sự rùng rợn rồi. Và giờ xin phép đính chính lại là Nhi sẽ mất ngủ vì bộ phim chứ không phải vì Tú nữa. Cô dần dần ngồi dựa hết vào ghế rồi tụt thấp xuống, cổ thì rụt vô trong, chả khác gì một con rùa. Cô mắt nhắm mắt mở mà coi. Chính xác hơn là cô chỉ dám coi bộ phim này bằng... nửa con mắt.
”Áaaaaaaaaaa!” - Nhi hét to khi con ma ập ra màn hình. Phải nói thật tiếng hét của cô có thể làm bật tung nát cửa kính, làm nắp chai nước văng ra ngoài, làm não phụt khỏi sọ hay đơn giản hơn là làm thủng màng nhĩ của người ngồi bên cạnh.
- Suỵt!!! - Tú lấy tay bịt miệng cô lại. Tú cảm thấy nghe giọng cô bây giờ còn hãi hùng hơn cái con trên màn hình nữa.
- Cứu em! Cứu em với Tú! - Nhi ôm chằm lấy tay Tú.
- Làm cái gì vậy? - Tú nói khẽ, không muốn làm phiền người xung quanh.
- Em... em sợ. - Lúc này cô mới chịu điều chỉnh cái volume của mình nhỏ lại. Nhưng muộn rồi, mọi người xung quanh đang nhìn đăm đăm vào cô.
- Sợ cái gì mà sợ? Nhỏ tiếng xíu đi. Không biết nhục hả? - Tú nói rồi quay lại màn hình tiếp tục với bộ phim. Nhi thì rụt người lại run bần bậc.
Coi thêm một tí thì cô lại cảm thấy không ổn. Hình như lại sắp tới cảnh con ma đó xuất hiện nữa. Cô rờ rờ quanh thành ghế không ngừng. May quá, may quá! Mò được tay Tú rồi! Vừa cảm nhận được làn da láng mịn của Tú thì cô vội chụp lại, siết lấy siết để. Tú quay qua, trừng mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhưng Nhi không nhìn thấy. Giờ thì cánh tay Tú đã làm điểm nương tựa dựa dẫm của cả hai bàn tay cô. Lạnh lạnh, ướt ướt, tất cả Tú đều cảm nhận được.
- Aaaaaa! - Cả Tú và Nhi cùng hét lên.
Nhi khóc thét vì sợ. Còn Tú thì từ đi xem phim ma trở thành đóng vai chính trong phim kinh dị. Cánh tay Tú chổ thì bị sức miếng da, chổ thì tệ hơn máu tươm ra như miếng beefsteak vừa được cắt. Tú còn không dám tin đó là tay mình nữa. Ác quá, quá ác Nhi ơi! Tay ngọc tay ngà của người ta mà làm vậy đó. Và còn ác hơn là cô không hề nhận ra việc mình vừa làm. Chúa ngơ! Chúa vô tâm!
- Á! - Chưa có cái củ cải gì xuất hiện Nhi cũng la làng trong vô thức. Lần này cô như muốn nhảy tỏm vào người Tú. Chân thì quắn quéo quặp vào ống quyển Tú, hai tay thì quàng qua cổ như sắp ăn tươi nuốt sống Tú, mặt thì ụp vào hõm cổ Tú để núp. Tú không phản kháng vì giờ Tú đang bận thương khóc cho thân phận đáng thương của mình rồi.
Bộ phim kết thúc. Mấy cái bóng đèn vàng trong rạp được thắp sáng.
- Phim hay quá Tú ạ! - Trơ trẽn! Trơ trẽn hết sức!
- Ừ... Hay... Phim hay lắm... - Tú thẫn người ra, miệng lắp bắp. Chưa bao giờ đi coi cine mà mệt tới vậy.
- Tú sao vậy?
- Không có gì hết - Tú vừa lắc đầu vừa nói chậm rãi.
- Thế thì mình đi thôi! - Nhi đứng dậy và nắm tay Tú toang kéo đi. Nhưng rồi cô nhìn thấy những vết đỏ trên tay Tú.
- Tú! Tay Tú bị sao thế? - Cô lo sốt vó. Đúng là ngây thơ ngơ ngơ vô số tội.
- Không có gì. Đi mau thôi.- Tú nói rồi vội giấu cánh tay kia ra đằng sau, tay còn lại kéo Nhi đi. Cô lại bị xẹt điện nữa rồi. Coi bộ hôm nay Tú có vẻ thích đụng chạm tay chân quá nhỉ?
- Cho em xem tay Tú đi. - Nói vậy thôi chứ cô vẫn đang lo lắng cho Tú là nhiều hơn cả.
- Nhiều chuyện quá vậy?
- Cho em xem đi mà! - Nhi chòm người qua và bắt được cánh tay của Tú. Hơi bị muộn nhưng cô cũng đã biết nguồn gốc của mấy cái bông hoa xinh đẹp trên tay Tú rồi.
-...
- Tú ơi! Em không cố ý! Em xin lỗi! Em xin lỗi Tú nhiều! - Nhi cuống cuồng lên.
-... - Tú không biết nói gì hơn. Có ai ngốc tới nổi làm người khác đau mà tới chục năm sau mới phát hiện như cô không trời?
- Tú ơi Tú! Sao không nói gì hết thế? Đừng có giận em nha! Em xin lỗi Tú nhiều mà... - Cô vừa nói vừa đung đưa tay Tú.
-...
- Tú ơi đừng có chết nha! Em không chịu trách nhiệm nổi đâu Tú ơi!
- Cô nói cái gì vậy? Bị khùng hả? - Tú đẩy tay Nhi ra.
- Em chỉ lo cho Tú thôi mà... - Cô cúi gầm mặt xuống.
- Tay bị sức da chứ có phải tung xe đâu mà bảo chết? Trù ẻo vừa thôi chứ!
- Em xin lỗi...
- Xin lỗi hoài không chán hả? Đi về!
Nói rồi Tú tiến thẳng ra chổ thang máy. Nhi cũng lẽo đẽo đi theo sau. Không lâu sau thì hai người đã xuống tới tầng hầm.
- Tú ơi chờ em với!
- Bộ cô đi lẹ một xíu không được hả? - Tú đứng lại, hai tay đút vào túi quần chờ cô bì bạch tới.
- Hihihi. - Chú cánh cụt của chúng ta cuối cùng cũng về đích rồi!
- Nhờ có chút xíu chuyện cũng không xong. Đúng là vô dụng. - Tú thở dài.
- Nhờ chuyện gì á Tú? - Nhi thắc mắc.
- Thì nhờ cô truyền cảm hứng mà truyền cũng không xong!
- Truyền cảm hứng? Là sao ạ? - Cái gì mà cảm hứng? Cô không hiểu Tú nói gì hết!
- Thì là dắt cô đi chơi cho giống yêu nhau để có cảm hứng viết nhạc đó! Hiểu không?
Bầu trời trước mặt Nhi dường như tối sầm lại. Thì ra là Tú có mục đích riêng, cô nghĩ Tú đơn thuần chỉ tốt bụng muốn dẫn cô đi tham quan Sài Gòn thôi chứ...
- Tú nói gì? - Giọng Nhi đanh thép.
- Chưa hiểu nữa hả? Tui nói là mượn cô để lấy cảm xúc viết nhạc đó!
- Còn gì nữa không?
- Tất nhiên là không rồi! Chẳng lẽ tui thích cô thiệt? - Nghe tới đây thì tim Nhi thắt lại. Vậy mà cô còn tưởng Tú cũng có tình cảm với cô cơ đấy. Thật là nực cười mà...
- À thì ra là vậy. - Cô nhếch mép cười khẩy một cái.
- Chứ còn là cái gì nữa?
- À thì ra là Tú đang lợi dụng tôi... - Những lời nói của chị Tâm đột nhiên ùa về nơi tâm trí cô.
- Nè! Cô nói cái gì vậy? Cô làm tui ra thế này tui chưa bắt đền cô thì thôi chứ!
- Những điều Tú làm trước giờ đều có mục đích như thế thôi đúng không? - Nhi trưng mắt ra nhìn Tú.
- Ê ê! Có gì đó nó sai sai à nha! Tui nhờ cô giúp có chút xíu mà cô nói tui lợi dụng cô là sao?
”Chát” - Bàn tay giáng thẳng vào má làm Tú chao đảo, trời đất như muốn méo sang một bên.
- Cái con m* gì vậy? - Tú vừa ôm mặt vừa la lên.
- Tú nói vậy mà nghe được đó hả? Tú lấy cảm giác của người khác ra để trêu đùa rồi bảo là giúp đỡ. Tú có biết là Tú đang lợi dụng cảm xúc của tôi không? Tú có biết như thế là quá đáng lắm không? Tú có còn là con người không hả? - Nhi tuôn ra như suối một lượt hết những câu chữ đó.
- Cô nói cái gì vậy? Tự nhiên xồn xồn lên. Cô bị điên hả? - Tú vẫn tiếp tục to tiếng. Thật sự là Tú hết hiểu nổi cái quái gì đang diễn ra rồi. Đáng lẽ người bùng cháy phải là Tú chứ! Tại sao cô ta lại vô duyên vô cớ chửi rửa vào mặt Tú như vậy?
- Phải. Phải rồi. Tôi bị điên nên tôi mới đi tin một người như Tú! - Nhi nói rồi lấy hết sức chạy thật nhanh ra bên ngoài hầm. Cô không quan tâm Tú nghĩ gì, cũng chẳng cần Tú níu cô lại nữa. Cô cứ thế mà chạy, chạy mãi.
Bây giờ tới phiên Tú mới là kẻ ngốc. Tú chưa từng và chắc sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm mà Nhi dành cho Tú.