Tiêu Bân chậc lưỡi, không ngờ chủ đề lại đột nhiên quay trở lại trên người của mình: “Em thì có thể làm gì, anh cũng biết là việc trong nhà cũng không tới phiên em, còn có một tên anh trai đang ở nước ngoài cơ mà. Nên em cứ sống cuộc sống tự do tự tại của em là tốt rồi.”
Tiêu Bân là con riêng, mẹ mất sớm, mặc dù được ba đối xử rất tốt nhưng suy cho cùng trên anh còn có một người con trai con của vợ hợp pháp, công ty trong nhà cũng chẳng đến phiên anh ra tay.
Giang Trạm nhìn vào ánh mắt có chút ảm đạm của người thiếu niên, môi nhấp một ngụm rượu: “Thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tiêu Bân sững sờ một lúc, những suy nghĩ trong lòng của anh như thể đã bị nhìn thấu, trong lòng giật thót: “Không, không phải vậy…”
Cứ coi như Tiêu Bân không nghĩ như thế thì sao chứ, với thân phận con riêng này của anh, dù sao cũng không thể chính thức ra mặt được. Cả phòng bỗng rơi vào yên lặng, mọi người không dám nói tiếp, sợ chẳng may mình lại nói sai điều gì.
“Cậu cho rằng mình không xứng với những điều tốt đẹp, vậy thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể trở nên tốt hơn, thậm chí là thành công.” Anh nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Hôm khác lại tụ tập sau. Giải tán sớm đi, đi đường chú ý an toàn.”
Tiêu Bân mím môi nghe tiếng đóng cửa, cả người rơi vào trầm tư.
Sau khi ra ngoài, khi Giang Trạm đang thanh toán tiền trước cho phòng bao của Tiêu Bân, quay người lại bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh vẫn nhớ rõ, cô ấy là bạn của Lâm Kiều, là người phụ nữ đã khóc hết nước mắt trong nhà vệ sinh.
Trương Giai Giai đến tìm Trương Duy, cô ấy đúng là điên thật rồi. Từ lúc cô đồng ý làm hoà với Trương Duy thì lúc nào cô cũng trở nên đa nghi hơn, lúc nào cũng đề phòng anh ta có lừa dối sau lưng mình không, dù cho Trương Duy đã để cho cô kiểm tra cả điện thoại. Hôm trước khi hai người ân ái xong thì cô lại phát hiện ra Trương Duy vẫn còn một chiếc điện thoại nữa.
Cô hỏi Trương Duy, anh ta lại nói rằng điện thoại không phải của anh. Đó là điện thoại của một người bạn để quên, ngày mai sẽ đem trả, vì vậy anh ta không biết mật khẩu. Với cái lý do này, cô mà tin thì cô đúng là đồ ngốc rồi. Vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng Trương Giai Giai quyết định tìm người theo dõi Trương Duy mấy ngày. Quả nhiên hôm nay người đó báo lại cho cô biết là tên Trương Duy kia ôm một người phụ nữ đến quán bar này. Vậy mà tên này còn nhắn tin bảo cô đêm nay là sinh nhật bà hắn.
Trương Giai Giai cảm thấy thật nực cười, cô tự cười nhạo bản thân mình. Thế mà trước giờ cô vẫn luôn dễ dàng tin lời hắn ta, nếu không phải cô tìm người theo dõi thì giờ này chắc là cô đã đắp mặt nạ ngồi xem phim rồi lên giường đi ngủ rồi.
Nhìn số phòng ghi trong tin nhắn, Trương Giai Giai hùng hổ bước tới.
Giang Trạm nhìn Trương Giai Giai từ quầy thanh toán đi về phía phòng riêng với vẻ mặt tức giận, liền có thể đoán được đại khái sự tình. Hai mắt của anh híp lại, chần chừ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho Lâm Kiều.
“Bíp…Tút…Tút.”
Sau vài hồi chuông không có ai trả lời, Giang Trạm cười bất đắc dĩ, gửi cho cô một tin nhắn ngắn. Anh không rời đi nữa, gọi một ly rượu ở quầy bar rồi đợi Lâm Kiều đến. Anh biết chắc chắn Lâm Kiều sẽ đến, lúc đó anh phải giúp cô.
Giang Trạm nghĩ lại không nhịn được mỉm cười, lần đầu tiên anh biết mình cũng có mặt trẻ con như vậy yeutruyen.net khi theo đuổi một người phụ nữ.
Mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh.*
*Trích trong bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.
Nguyên bản “回眸一笑百媚生,六宫粉黛无颜色。” — “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”
Ý ngợi ca sắc đẹp Dương Quý Phi, làm lu mờ nhan sắc của tam cung lục viện.
Những người ngồi bên cạnh đang mê mẩn nhìn trộm anh.
“Anh đi một mình hả?” Một người mạnh dạn đã ra tay trước, những người còn lại ngồi nhìn vừa hâm mộ, vừa mang tư thái xem kịch vui.
Giang Trạm liếc nhìn cô ta, eo nhỏ ngực lớn, cũng coi như khá được. Anh mỉm cười, nhìn cô gái yeutruyen.net đang dán lại gần mình, đột nhiên nói: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
Những người khác không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy đột nhiên cô gái xinh đẹp tái mặt, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó phất tay bỏ đi.