Khi Lâm Kiều dìu Trương Giai Giai ra cửa, Trần Thừa đã đỗ xe ở bên ngoài, thấy hai người họ đi tới, anh vội vàng xuống xe giúp đỡ.
Trong xe không có ai nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nức nở của Trương Giai Giai vang lên nghe hết sức rõ ràng.
Trần Thừa đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, thở dài khuyên:
“Giai Giai à, tớ nói câu này hơi khó nghe chút, chuyện này đơn giản là cậu tự làm tự chịu. Đây là lần thứ hai bắt quả tang tên Trương Duy kia một chân đạp hai thuyền rồi đấy, lần trước tớ đã nói ngay với cậu là nên chia tay với hắn ta đi, cậu không nghe. Lần này thì hay rồi, lại bị tổn thương thêm lần nữa, cậu là muốn…”
Nghe Trần Thừa nói hăng say, Lâm Kiều lại hơi ngạc nhiên.
“Lần thứ hai cái gì cơ?”
Trần Thừa sững người, qua gương chiếu hậu, anh hết liếc Lâm Kiều lại nhìn Trương Giai Giai bên cạnh, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, anh nuốt nước bọt.
“A.. cậu không biết…à? Tớ còn tưởng Giai Giai đã nói với cậu rồi.”
Lâm Kiều nhíu mày, cô quay đầu nhìn Trương Giai Giai, nói một cách nghiêm trọng.
“Anh ta vừa mới gọi cho cậu xin quay lại đấy à?”
Trương Giai Giai thấy Lâm Kiều như vậy liền biết cô ấy định nói gì, nước mắt của cô lại tuôn rơi trong vô thức.
“Anh, anh ấy đã hứa với tớ đây là lần cuối cùng rồi, Kiều Kiều. Anh ấy nói rằng chỉ muốn nếm thử cảm giác mới mẻ mà thôi, là do cái người phụ nữ kia tới dụ dỗ anh trước, tớ…”
“Vậy cậu vẫn định tha thứ cho hắn ta à?”
Lâm Kiều nhìn cô ấy gật đầu, chợt cảm thấy Trương Giai Giai đã bị tên Trương Duy kia bỏ bùa mê thuốc lú thật rồi. Tên đó chắc chắn bắt được điểm nhẹ dạ này của cô ấy nên mới ăn vụng hết lần này đến lần khác. Tuy chỉ mới bắt quả tang hai lần, nhưng ai biết cuối cùng sẽ có bao nhiêu lần cơ chứ.
“Không được, Giai Giai, lần này cậu không được tha thứ cho tên đó, sự mới mẻ là vô tận… Trương Duy nhiều tiền lại rất ăn chơi, không phải cậu không biết tình sử của hắn ta, cậu không hợp với hắn ta đâu…”
“Sao lại thế! Tớ với anh ấy đã bên nhau ba năm rồi, sao lại không hợp được!”
“Tớ không phải cậu… Yêu nhau sáu năm, nói chia tay là chia tay, dứt khoát rời đi như thế! Tớ không thể buông bỏ được!”
Trần Thừa bỗng nhiên phanh gấp, anh kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Giai Giai, anh cảm thấy cô đúng là uống nhiều rượu quá nên điên rồi.
“Cậu điên à Trương Giai Giai?! Đừng có lôi Lâm Kiều vào chuyện của cậu! Những lời như thế mà cậu yeutruyen.net còn nói ra miệng được à? Cậu cứ phải khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy khó chịu giống cậu thì mới hả dạ hay sao?”
Trần Thừa hiếm khi nổi cáu như thế, lúc này Trương Giai Giai mới tỉnh táo nhận ra mình vừa nói bậy bạ cái gì. Cô quay đầu nhìn Lâm Kiều, vội vàng nói lời xin lỗi.
“Kiều Kiều, tớ xin lỗi, tớ, tớ uống nhiều quá rồi, tớ…”
Lâm Kiều nhìn cô, đôi mắt như vực sâu không đáy, chẳng ai có thể nhìn ra cảm xúc của cô, cô cứ như vậy yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Thừa há miệng định nói gì đó, ánh mắt phức tạp, cuối cùng không nói gì nữa.
Không ai nhìn thấy bàn tay cô để trong túi đang run rẩy.
Lâm Kiều có một đoạn tình cảm mà cô không muốn nhớ lại…
Xe lại yeutruyen.net nổ máy, Trương Giai Giai biết mình đã lỡ lời, đầu óc mơ màng cũng tỉnh táo lại bảy tám phần. Cô biết Lâm Kiều cũng chỉ muốn tốt cho mình, nhưng những cảm xúc nhất thời này chẳng ai có thể kiểm soát được.
Về được đến nhà cũng coi như cả đêm mất ngủ, Lâm Kiều chỉ nằm trên giường nhìn lên trần một chút thì trời đã sáng. Những hình ảnh trong đầu cô như một chiếc đèn kéo quân, lặp đi lặp lại, chủ yếu là khuôn mặt của một người, cứ lởn va lởn vởn trong tâm trí cô. Đôi mắt dịu dàng ấy, đã chứng kiến cả thanh xuân của cô.
Quá yên tĩnh, sự yên tĩnh ấy khiến cô hơi khó thở, cổ họng như bị đá nhọn cắm vào, vừa nghẹn trướng, vừa đau đớn.
Chớp chớp đôi mắt khô khốc, Lâm Kiều ngồi dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ, vậy mà đã năm rưỡi sáng rồi.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn bố mẹ vẫn còn đang ngủ, nên để lại một tờ giấy nhắn trên bàn rồi đi.
Đến phòng tranh, Lâm Kiều cởi áo khoác, cầm bút lên, ngồi xuống và hít một hơi thật sâu.
Cô cần phải dời lực chú ý của mình, không nghĩ về những chuyện cũ ấy nữa, dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Đúng như Trương Giai Giai đã nói, cô vô cảm với chuyện tình của mình, quay đầu nhìn lại cô vẫn như ban đầu, chưa bao giờ thay đổi.
Tập trung sự chú ý vào bức vẽ, Lâm Kiều vẽ tranh rất chuyên tâm.
“Ơ, sao hôm nay cửa mở sớm thế nhỉ?”
Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn xem ai đến. Đó là một nữ sinh mặc áo khoác màu nâu nhạt, đôi mắt mở to rất đáng yêu.
“Sao hôm nay chị Lâm mở cửa sớm thế ạ?”
Lâm Kiều mỉm cười nhìn Giang Lily.
“Hôm nay chị dậy sớm, sao thế, em đến lấy tranh hả?”
Giang Lily nhìn bộ sưu tập tranh rực rỡ muôn màu trong phòng, lắc đầu cười nói.
“Không không, tranh của em không gấp, chị cứ từ từ vẽ cũng được. Mợ em nhìn thấy tranh trong phòng khách nhà em rồi hỏi đó, người khách mà em kéo cho chị đã đến rồi đây. Hôm nay anh họ em với em đi máy bay đến đây, em không ngờ là vừa mở cửa đã nhìn thấy chị rồi, tiện thể nói chuyện này với chị luôn… Ơ? Sao anh không đi vào?”
Giang Lily quay đầu lại, nhìn thấy anh họ không đi vào cùng với mình, nháy mắt im lặng, định ra ngoài gọi đã thấy anh tự mình đi đến.
Lâm Kiều hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đến.
“Ôi trời, sao anh chậm chạp thế! Em nhìn lại vẫn thấy anh ngồi trên xe là sao.”
Giang Lily liếc người nào đó, kéo anh đến trước mặt Lâm Kiều, cười giới thiệu.
“Chị Lâm, đây là anh họ của em, anh ấy mới từ nước ngoài về nên hơi ngại ngùng một chút ạ.”
Giang Trạm vươn tay nhéo tay Giang Lily, Giang Lily cũng không chịu yếu thế lườm anh một cái.
“Chào anh, tôi là Lâm Kiều.”
Lâm Kiều lấy một cái khăn ướt lau sạch tay, đưa tay ra với Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn cô một cái, mỉm cười cúi đầu nắm bàn tay hơi lạnh của cô.
“Giang Trạm.”