Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
"Hi! Buổi chiều tốt lành! Or tiên sinh!"
"Xin chào! Luciano tiên sinh! Hôm nay ngài lại mang Bruce đi dạo sao?"
Thanh niên mỉm cười, dừng lại động tác quét lá rụng trong sân, chào hỏi người hàng xóm mang theo một con chó Rottweiler cường tráng đi tản bộ.
"Ha ha, đúng vậy! Cuối tuần này khẩu vị của Bruce tăng lên nhiều, giống như có chút béo ra cho nên mang nó đi ra ngoài đi dạo một chút"
"Thì ra là vậy! Xem ra Bruce đáng yêu đã có một dịp cuối tuần vô cùng vui vẻ rồi!" thanh niên cười vô cùng ôn nhu, nhưng đôi mắt nhỏ của con chó kia lại tràn đầy sợ hãi, cái đuôi nhanh chóng cụp vào giữa hai chân, hận không thể lập tức đào một cái hố chui đầu xuống đó giả vờ làm đà điểu.
"Cuối tuần này không thấy phòng khám của hai người mở cửa, hẳn là cũng đi ra ngoài chơi đúng không?"
"Là sinh nhật một người bạn của bác sĩ, chúng tôi đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của người đó. Bởi vì nơi ở của vị tiên sinh kia hơi xa một chút nên mất chút thời gian."
"Ra là vậy!"
Cuộc lữ trình trên biển đã kết thúc, phòng khám Noah lại một lần nữa mở cửa.
Đương nhiên, mở cửa với đóng cửa thực ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, đều không có sinh ý ( nói thẳng za là ế) =)))))
Nhưng trở lại địa bàn của mình vẫn là tốt nhất!
Câu ngạn ngữ địa phương cửa miệng của mẹ Lạc là: "Long sàng cũng không bằng ổ chó" so với câu "Tuy là phòng ốc sơ sài, nhưng là phẩm chất cao sang hơn người" càng thêm cao diệu.
Suốt một buổi sáng ngồi đập chết ba con ruồi, Lạc Tái miệng cắn ống hút, hút nước giải khát không cồn, lười nhác nhìn ánh mặt trời dần dần di chuyển.
Ánh sáng trong vườn bỗng nhiên bị che khuất một chút. Một chiếc xe màu đen, bên ngoài trang trí theo phong cách đen trắng đan xen đỗ ở ngoài cửa. Xuyên qua cánh cửa kính, Lạc Tái nhìn một đôi chân bước ra ngoài xe mang một đôi tất chân dài in họa tiết, đi đôi giày cao gót tầm 5 tấc (inch) ánh bạc.
Phu nhân từ trên xe đi xuống có một mái tóc ngắn màu bạch kim. Trên người là cổ điển cùng chiếc váy liền áo màu xanh da trời bao gọn thân mình tạo nên cảm giác tương phản độc đáo. Cầm trong tay chiếc túi xắc nhỏ màu vàng, bà ngẩng đầu, tháo xuống chiếc kính mắt mèo đeo trên mũi, không chút để ý liếc mắt nhìn bảng hiệu của phòng khám một cái.
Lạc Tái thực rõ ràng hiện lên một ý niệm ở trong đầu——
Nữ vương mặc prada!! (the devil wears prada)
Phu nhân cũng ném một ánh mắt cho thanh niên đang quét rác ở trong sân, sau đó mới bước từng bước vô cùng có tiết tấu, đẩy cửa kính ra đi vào.
"Buổi chiều tốt lành, bác sĩ"
"Chào phu nhân."
Phu nhân quét mắt nhìn toàn cảnh trong phòng khám một lần, nhíu nhíu đôi mày "Nếu không phải có bằng hữu đề cử, tôi nghĩ tôi sẽ không để cho những bảo bối bé nhỏ của tôi tới một phòng khám nhỏ như thế này chữa trị đâu" nhưng hoàn cảnh an tĩnh vẫn chiếm được chút tán thưởng hiếm hoi của bà "Nhưng như vậy cũng tốt, không cần xếp hàng đợi khám bệnh" bà nhìn nhìn chiếc đồng hồ màu ngọc bích mới "Thời gian của tôi thực quý giá, làm phiền cậu nhanh chóng bắt đầu đi!"
Lạc Tái cũng không hoang mang rối loạn khi phải ứng phó với một vị khách hà khắc như vậy. Đối với cậu, vô luận đối mặt với loại hình khách như thế nào, thì đối tượng cậu phải chiếu cố cũng không phải bọn họ, mà là thú cưng bị thương hoặc bị bệnh.
"Trước tiên, xin đăng ký một chút tư liệu ở đây"
Đối phương không kiêu ngạo không siểm nịnh tựa hồ khiến cho phu nhân rất giật mình. Tiếp nhận chiếc bút bi với nắp bút khó hiểu có hình hai sợi râu ngắn của côn trùng mà Lạc Tái đưa qua để ký tên, ở trên hồ sơ khám bệnh cần điền mấy tư liệu, bà tiện tay điền mấy mục, nhưng ở mục điền tên lại do dự một chút "Tên của tôi không được phép ghi lại"
Lạc Tái sửng sốt một chút, người mang thú cưng đến xem bệnh không muốn lưu lại tên thật cũng là một chuyện bình thường. Bởi vì tiền khám bệnh cho thú cưng đôi khi cao vượt quá khả năng chi trả, có một số ít người vì không muốn trả tiền mà đem thú cưng bị bệnh bỏ lại ở bệnh viện rồi lặng lẽ rời đi.
"Cậu có thể gọi tôi là 'Katrina'
"Vậy xin mời đi theo tôi, Katrina phu nhân" Lạc Tái mang theo vị phu nhân kia đi vào trong phòng khám đằng sau. Vừa đi vừa đọc mấy thông tin hữu dụng trong hồ sơ khám bệnh.
Tên thú cưng: Candy, cookia, jelly, jam...
Chủng loại của thú cưng: discoid death heads.
"......"
Lạc Tái dừng một chút, quay đầu. Vị phu nhân cao quý kia đã mỉm cười ngồi xuống, từ trong ống tay áo phát ra mùi nước hoa sang quý thơm ngát bò ra đám gián màu xám, bò đầy bàn khám bệnh!
Một con cũng là quá lắm rồi, đằng này còn bò ra một đống, thật sự là khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn của nhân loại mà! Mà càng làm cho người ta khó có thể chịu được là.....đây cũng không phải con gián bình thường!!
Đôi cánh trên lưng màu xám thiển bạc, bán trong suốt, mặt trên còn có chút hoa văn màu nâu đen, có hình hai mắt, xoang mũi và miệng, trông cực kỳ giống khuôn mặt người. Hơn nữa còn rất dọa người là mang theo biểu tình thống khổ bi thương, tựa như mặt người chết.
"Gián mặt người chết" Lạc Tái bình tĩnh đặt hồ sơ khám bệnh xuống, cứ việc loại tình huống này đã có thể liệt vào loại kinh khủng kinh điển, nhưng đối với một vị bác sĩ thú y thì đây cũng chỉ là một loài gián làm thú cưng mà thôi "Bởi vì hoa văn độc đáo ở trên lưng khiến chúng nó trở thành thú cưng rất được ưa chuộng. Katrina phu nhân, có thể nói cho tôi biết thú cưng của bà biểu hiện ra điều gì bất thường sao?"
Phu nhân cao quý đối với phản ứng bình tĩnh của cậu càng thêm kinh ngạc không thôi "Bác sĩ, không thể không nói, cậu làm cho tôi thực kinh ngạc. Tôi đã đi không ít bệnh viện thú y, mỗi khi mấy bé kẹo cục cưng của tôi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cho dù mặt ngoài bảo trì trấn định, nhưng kỳ thật lại hận không thể rút mấy quyển tạp chí cũ trong ngăn bàn ra lập tức đập chết mấy bé cưng "
Đây cũng là nhân chi thường tình thôi mà...
Lạc Tái kỳ thật cũng rất thông cảm cho mấy vị bác sĩ thú y kia, nhìn thấy gián liền quăng dép gần như là phản ứng bản năng rồi. Cậu không phản ứng như vậy là vì lúc nhỏ trong nhà rất nghèo, sinh hoạt trong hoàn cảnh vệ sinh không tốt lắm, nơi nào trong nhà đều có thể nhìn thấy gián và chuột. Đối với loại sinh vật nhỏ bé lại có thể đối kháng với các loại thuốc trừ sâu tới mức nhân thần cộng phẫn này, từ nhỏ Lạc Tái đã có thể bình tĩnh vừa ôm bát to ăn cơm vừa xem mấy con côn trùng da đen tốc độ thì nhanh thái độ thì kiêu ngạo này hết nhảy lên lại nhảy xuống khắp nhà rồi.
Mà loại hoa văn mặt người chết dọa người này kỳ thật cũng chỉ là một loại màu sắc tự vệ trên lưng, chỉ có tác dụng cảnh giới, đe dọa những kẻ săn mồi mà thôi.
Xem ra vị phu nhân cao quý Katrina này sở thích cũng thực độc đáo, mà đặt tên cho mấy con gián này cũng rất danh phù kỳ thực (danh tiếng đúng với thực tế).
Lời của tác giả: Chương này có người sẽ cảm thấy không vui, trước tiên nói lời xin lỗi. Nhưng trên thực tế thật sự có loại sủng vật này nha...