Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 44: Tiệc sinh nhật (1)



Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

"Đây là cái gì?"

Lạc Tái tiếp nhận phong thư từ nhân viên bưu điện, mở ra liền nhìn thấy một tấm thiệp mời.

Bìa mặt màu phấn hồng, điểm xuyến những bông hoa nhỏ xinh đẹp. Trông vô cùng mộng ảo, tựa như tấm thiệp của một cô nữ sinh mời người bạn tốt nhất của mình đi tham gia bữa tiệc sinh nhật vậy. Nhưng Lạc Tái không nhớ rõ chính mình lại có người bạn gái như vậy. Bởi vì trong trấn nhỏ này phần lớn đều là người có tuổi, cơ hồ sánh cùng với tuổi của những căn phòng cổ xưa nơi đây, những vị lão nhân này đều luyến tiếc rời đi căn nhà mà mình đã gắn bó từ nhỏ. Còn những người trẻ tuổi thì đa số đều lựa chọn sống ở những tòa nhà trong thành phố hiện đại và mới mẻ.

Thế là cậu mở thiệp mời ra, bên trong viết ~

Bác sĩ Lạc thân mến (っ◔◡◔)っ ♥

Ngày mai là sinh nhật của ta. Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng ở nhà. Hy vọng ngài có thể rút ra chút thời gian quý báu của mình để tới tham dự, ta sẽ rất vui nếu ngài có thể đến. Thuận tiện nhắc ngài một việc, chủ đề của bữa tiệc là Truyện Cổ Tích, những người tới tham gia phải hóa trang thành một nhân vật trong truyện Cổ Tích! Đúng rồi, nhớ mang cả sủng vật của ngài đi cùng nha!

Min yêu quý của ngài.

....

Min? Là ai? (lynz: ~( ̄▽ ̄)~ lâu lâu lại xuất hiện, mn có đoán được là ai ko?)

Lạc Tái hoàn toàn không nghĩ ra được. Ngày gửi là ngày hôm qua, vậy ngày tổ chức là đêm nay sao?

Nhưng không viết rõ cụ thể địa chỉ thì làm sao mà đến được?

"Bác sĩ, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Thanh niên đang chuẩn bị gọi bác sĩ vào ăn cơm chiều, tò mò nhìn thiệp mời trong tay cậu.

"A.....là một tấm thiệp mời sinh nhật. Nhưng vấn đề là tôi không biết là ai gửi đến "

"Không ghi tên sao?"

"Hình như chỉ viết mỗi tên thân mật. Trong tên có chữ "Min", chắc là một cô gái đi!"

"Vậy cái này từ đâu gửi tới?"

Lạc Tái nhìn địa chỉ ghi trên bìa "Chỉ viết 'Đảo Crete' "

"Ừm, vậy chắc chắn đây là thiệp mời của Minotaur rồi" Or thực khẳng định nói ra đáp án.

Bác sĩ Lạc chấn kinh rồi "A?! Mi, Minotaur?" bớt giỡn đi, cậu cùng tên đầu trâu kia không quen biết gì đâu nha!

"Bác sĩ cũng chỉ quen mỗi một người ở trên đảo Crete là vị vương tử kia thôi, đúng không?"

"Nói cũng đúng..." không cần nói gì đến đảo Crete, chỉ nói vương tử điện hạ thôi cũng không phải là tùy tiện có thể quen biết được đúng không?

Or cầm lấy phong thư đảo ngược lại lắc lắc mấy cái, một tờ giấy được gấp gọn liền rơi ra. Mở tờ giấy ra liền thấy trên đó in một hình mê cung kỳ quái phức tạp, cùng với chỉ dẫn con đường duy nhất đi thông qua mê cung "Còn tặng kèm một bản đồ tiến vào mê cùng này, chắc là sợ khách đi lạc ở bên trong vĩnh viễn không ra được đi?"

Gạt người! Ai muốn đi vào cái mê cung mà chỉ cần không cẩn thận đi nhầm đường là có thể sẽ chết ở bên trong để tham gia bữa tiệc sinh nhật của một đầu trâu hả?!

Đương nhiên, bác sĩ Lạc sẽ không trắng ra như thế "Việc này có vẻ không ổn lắm đi? Đảo Crete nằm ở phía nam biển Aegean, tôi cũng không có tiền mua vé máy bay qua đó, mà lúc này có đi cũng đã không kịp rồi"

Or đang muốn trả lời, bỗng nhiên lỗ tai giật giật. Ngẩng đầu vừa nhìn liền nở nụ cười "Tôi nghĩ là chúng ta có thể đi nhờ xe rồi đấy"

"Đi nhờ là sao?"

Đứng ven đường đưa tay ra gọi đi nhờ đúng không?

Đang kỳ quái, đột nhiên bên tai truyền đến từng trận "lộc cộc' tiếng vó ngựa gõ trên mặt đường. Lạc Tái quay đầu vừa nhìn liền trông thấy một màn khó quên. Giữa giao giới ngày và đêm lần lượt thay đổi (kiểu một bên là đêm, một bên là ngày, giao giới ở giữa) một chiếc xe ngựa đang chạy về phía hai người.

Khi Lạc Tái có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của xe ngựa, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức xoay người chạy vào nhà, khóa cửa lại, tắm rửa rồi đi ngủ.

Một chiếc xe ngựa hình bí đỏ khổng lồ màu cam. Cửa sổ chạm rỗng treo lớp rèm tuyết trắng tùy theo xe ngựa di động mà nhẹ nhàng lay động, tràn ngập sắc màu cổ tích. Bánh xe khổng lồ xoay tròn, từ từ đi về phía hai người.

Bốn con ngựa to lớn ở phía trước kéo xe, điều này cũng thực bình thường, nhưng vấn đề là, mấy con ngựa này cơ thể đến phần cổ.....thì cái gì cũng không có! Không có – nghĩa là gì? Chính là không có đầu!! Hoàn toàn giống như bị một đao mạnh mẽ chém đứt. Từ trong chỗ cổ đứt kia còn toát ra từng trận khói đen tà ác. Toàn thân ngựa được bao phủ trong lớp chiến giáp màu đen! Mấy thứ này......cũng không tính là gì, nhưng vì sao ngay cả kẻ điều khiển xe ngựa cũng là kỵ sĩ không đầu hả?!

Chiếc xe ngựa kết hợp cả hai loại phong cách phim Cổ Tích và Kinh Dị này đã không chỉ là gạt người nữa rồi, mà chính là.....nói là phá hủy tam quan cũng không quá mức! Lạc Tái nội tâm phẫn nộ phun tào ლ(ಠ益ಠ)ლ. Từ ngựa đến người điểu khiến xe ngựa đều không có nổi 1 cái đầu, chẳng lẽ không sợ nhìn không thấy đường trực tiếp chạy vào hố phân sao?!

Cái xe bí đỏ kia dừng lại ở trước nhà bọn họ. Rèm cửa sổ được nhẹ nhàng vén lên. Một nam nhân với mái tóc bạc ló đầu ra, tao nhã ngoắc ngoắc hai người.

Mái tóc dài màu bạc của người kia được cẩn thận buộc lại để ở phía sau, khí chất thanh lịch lại nhiễm chút hương vị cuồng dã hiếm thấy. Mái tóc kia tuy không có lộ ra, nhưng tiếng rắn thè lười vẫn khiến người ta có ảo giác là nhìn thấy rắn!! Hắn đẩy đẩy gọng kính mát màu trà, mỉm cười chào Lạc Tái "Bác sĩ, có cần tôi chở cậu một đoạn đường không?"

Không muốn làm phiền ngài!

Lạc Tái rất nhanh lấy lại tinh thần, đẩy đẩy mắt kính, dùng hàn quang che lấp sự kinh ngạc của cậu, khiến cậu vẫn là vị bác sĩ trầm ổn lão luyện như xưa. Vô luận trước mắt xuất hiện đàn ngựa không đầu hay rồng chín đầu thì cậu vẫn có thể bảo trì sự bình tĩnh và chuyên nghiệp của một vị bác sĩ thú y "Stheno tiên sinh, chẳng lẽ ngài cũng đi tham dự tiệc sinh nhật của vương tử Minotuar sao?"

"Đúng. Hàng năm Min đều mời tôi tham gia, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ"

"Như vậy có thể phiền ngài chuyển lời đến Minotaur vương tử điện hạ. Bởi vì gần đây phòng khám có rất nhiều việc, tôi quá bận rộn tạm thời không rút ra được thời gian rảnh, nên không thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của ngài ấy được, vô cùng có lỗi"

"Bận rộn?"

Nam nhân có mái tóc rắn ( xà phát) nhướng mi nhìn phòng khám nhỏ bé như bị che lấp ở giữa những gian phòng xưa cũ, trông nó hoàn toàn không có chút khả năng nào có thể đạt được đến mức tràn ngập khách tới khám. Đối với lời nói dối một câu liền lộ của Lạc Tái cũng không có thẳng thắn vạch trần "Đây không phải là một cái cớ tốt để ra ngoài thả lỏng một chút sao? Nhất định là cậu chưa bao giờ đến đảo Crete rồi đúng không?" Hắn nâng lên tay phải làm ra một thủ thế ca ngợi (y), hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức của mình "Đó là một đóa hoa trên biển, nó được nước biển Aegean ôm ấp. Những hang động sâu thẳm, đồi núi, những đoạn nhai, bờ cát trắng trãi dài trên đảo tạo thành một bức họa vô cùng xinh đẹp! Nếu ngươi có cơ hội tận mắt chứng kiến vương triều Minos suy thịnh, những bích họa trên hành lang do năm tháng tích lũy mà thành, cùng với những tòa kiến trúc lớn phức tạp như mê cung trong nháy mắt đó cậu sẽ như bị cầm tù bởi nền văn minh tràn ngập trí tuệ và mị lực này!"

Này này! Cầu thanh tỉnh một chút nha vị tiên sinh có mái tóc rắn thích tự quyết định này! Xin hỏi vì sao cậu lại muốn đi xem một nền văn minh cổ đại của hơn 1400 năm trước, mà khởi nguồn của nó còn bắt đầu trước Công Nguyên hơn cả 2600 năm cơ chứ?!

Hơn nữa, nơi cậu tới không phải là địa hạ mê cung trong truyền thuyết sao? Địa hạ nghĩa là ở dưới rất sâu trong lòng đất, phỏng chừng là không có cơ hội ngắm một chút cảnh biển nào đi?!

"Bác sĩ, tôi nghĩ cậu vẫn nên xem xét lại một chút đi? Dù sao cự tuyệt tham gia bữa tiệc sinh nhật của Min, hậu quả rất khó đoán trước nha!"

"..." Thế nghĩa là nếu không đi thì rất có khả năng sẽ có một con trâu đực vọt vào phòng khám của cậu đập phá tứ phương?! (lynz: chém tí =)))))

Lạc Tái nháy mắt thay đổi quyết định...Vẫn là đi một chuyến đi.

Nam xà phát tiên sinh nhắc nhở cậu "Bác sĩ, không cần quên chủ đề của bữa tiệc lần này nha! Chúng ta đều phải hóa trang thành một nhân vật trong truyện Cổ Tích đó" (lynz:....1 lũ quái vật trong thần thoại hóa trang thành nv truyện cổ tích...biểu cảm của ta là: ⊙▂⊙ ⊙0⊙ ⊙︿⊙ ⊙ω⊙ ⊙﹏⊙ ⊙△⊙ ⊙▽⊙)

"..." Lạc Tái nhìn hắn một cái "Vậy xin hỏi Stheno tiên sinh là ngài sắm vai nhân vật nào vậy?"

"Đêm nay tôi là ma pháp sư đưa cô bé lọ lem đi đến yến hội của vương tử điện hạ!"

Lúc này Lạc Tái mới chú ý đến trên người hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen lóe lên tinh văn thiển sắc. Tuy rằng ma pháp sư như thế thật đúng là hiếm thấy, nhưng đạo cụ là đàn ngựa không đầu kéo xe bí ngô có phải hay không có chút bất thường?

"Vậy bác sĩ có muốn sắm vai cô bé lọ lem vừa thiện lương lại xinh đẹp hay không?"

Cô bé lọ lem em gái ngươi! (lynz: câu chửi nên ta hem Việt hóa đâu ='=) Cậu cũng không muốn phun tào cái loại nội dung thay một bộ váy đẹp liền lập tức có được sự ưu ái của vương tử, nhưng thật sự là đi một đôi giày thủy tinh cứng rắn mà có thể khiêu vũ suốt cả đêm? Không sợ trật chân sao~

Còn không đợi cậu từ chối, một cánh tay rắn chắc đã đặt lên vai cậu, kéo cậu lùi lại. Lạc Tái lại một lần nữa đụng vào bờ ngực cường kiện hữu lực kia. Rõ ràng là cùng một chế độ dinh dưỡng, vì sao cậu vừa gầy vừa ốm mà Or và Thrus lại cường tráng như một con nghé con vậy?

Giọng nói mang theo ý tứ cảnh cáo của thanh niên vang lên bên tai "Nơi này không có cô bé lọ lem mà ngài muốn tìm"

Lạc Tái còn đang bận bi kịch rối rắm vấn đề thân thể đơn bạc của mình, cũng không chú ý đến người phía sau, đôi mắt đen lóe ra ánh sáng của dã thú. Thú tính vẫn luôn tiềm tàng trong khuyển loại, cho dù trung thành, nhưng vẫn không chút nào che dấu dục vọng độc chiếm đối với chủ nhân của mình.

Lynz: theo tình hình này thì từ chương sau có thể đổi xưng hô giữa Orthrus vs Tiểu Lạc Lạc cho thân mật hơn là: anh – ta, thay vì ngài- ta, mọi người thấy thế nào? Đổi luôn thành anh- em thì ko ổn lắm, vì Tiểu Lạc Lạc lớn tuổi hơn... (vì Orthurs còn là trẻ vị thành niên, chớ xét tuổi thì hẳn là ko dưới trăm tuổi đâu) Xoắn cả não với cái đám xưng hô này ( ̄﹏ ̄)

Mọi người nhớ cho ý kiến nhá, ko thì lúc nào ta chốt được xưng hô thì mới edit thêm chương mới đó =))))))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv