Diệp Minh Xuyên không nói gì, ánh đèn đầu giường mờ nhạt in bóng hai người lên vách tường đối diện, hai cái bóng quấn quýt với nhau, tựa như một người vậy. Diệp Minh Xuyên buông lỏng tay Đường Dật ra, im lặng nhìn y, "Anh biết rồi."
Hai mắt Đường Dật cong cong, phảng phất như quay về bộ dạng không hiểu thế sự ngày trước, y nhẹ nhàng nở nụ cười, những ký ức bi thương, tuyệt vọng, khó mà chịu nổi kia như thể đã tiêu tan hết, y nói với Diệp Minh Xuyên, "Ngủ đi, đừng lo lắng cho em nữa, qua một thời gian, rồi cũng sẽ quên hết những chuyện đó thôi."
Dẫu sao trên đời này, ngoại trừ Diệp Minh Xuyên có thể khiến y nhớ mãi không quên hơn nửa thế kỷ, không còn thứ gì đáng để y ghi nhớ lâu như vậy nữa.
Sau khi Đường Dật nằm xuống, Diệp Minh Xuyên cúi đầu, yêu thương hạ một nụ hôn trên trán y, "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Tình yêu của anh.
Diệp Minh Xuyên tắt đèn đầu giường đi, nằm xuống, sau đó kéo chăn lên, vươn tay ôm Đường Dật vào lòng mình, đầu của Đường Dật cọ cọ trong ngực hắn, cánh tay khoát trên hông hắn, tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ.
Lúc trước Diệp Minh Xuyên có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng sau buổi tối ngày hôm nay, hắn không còn muốn nói gì nữa, chỉ thầm nghĩ bảo vệ y thật tốt, tới tận khi trở về với cát bụi.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, tất thảy thanh âm của trời đất đều như tan biến trong tuyết trắng mịt mù vô tận, ánh trăng lạnh lẽo trút xuống, xuyên qua kính cửa sổ, vụng trộm ghé thăm muôn vàn ngôi nhà.
- ---
Tiêu Đằng phát hiện Diệp An rời đi đã là hai ngày sau, hai ngày này hắn ta không trở về căn biệt thự kia, muốn ở một mình để bình tĩnh lại một chút, suy ngẫm lại một lần nữa quan hệ giữa mình và Diệp An.
Lại không ngờ, đợi hắn ta suy ngẫm xong, người đã không còn. Tiêu Đằng tìm đến camera giám sát của biệt thự, thấy được tối hôm ấy sau khi mình rời đi, Diệp An gọi hai cuộc điện thoại. Sau khi cúp máy, Diệp An ngồi trên sô pha khóc, khóc gần hai tiếng đồng hồ, tới tận khi nghe được tiếng người gõ cửa, cô ta không lau khô nước mắt trên mặt, mà cứ để nguyên như vậy đứng dậy khỏi sô pha, chạy ra mở cửa.
Người bước vào là Chu Sâm Vũ, Tiêu Đằng biết, cũng từng gặp qua anh ta, anh ta là người đại diện của Diệp An. Cùng là đàn ông, Tiêu Đằng đương nhiên nhìn ra được từ trong mắt Chu Sâm Vũ dục vọng đối với Diệp An. Chỉ là đã muộn thế này rồi, Diệp An còn gọi anh ta tới làm gì, Tiêu Đằng siết chặt nắm tay, cảm thấy lúc này trên đầu mình nhiều thêm một cặp sừng.
Mà ngay sau đó, Tiêu Đằng lại thấy Diệp An nhào vào lòng Chu Sâm Vũ, Chu Sâm Vũ vòng tay quanh eo cô ta, cúi đầu không biết nói gì với cô ta. Tiêu Đằng nháy mắt cảm thấy cặp sừng trên đầu mình càng dài ra thêm một chút.
Tiếp đó, Diệp An để Chu Sâm Vũ lại một mình trong phòng khách, mình thì đi lên tầng, không bao lâu sau đã xách theo một cái túi nhỏ đi xuống, cùng Chu Sâm Vũ rời khỏi đây.
Tiêu Đằng tức giận đấm mạnh lên mặt bàn trước mặt, loại cảm giác bị phản bội này đã là lần thứ hai hắn ta nếm phải, hơn nữa cả hai lần đều từ cùng một người phụ nữ. Có phải Diệp An thật sự cảm thấy mình không thể xuống tay ác độc với cô ta, nên mới không hề sợ hãi như vậy không.
Hắn quả thật không giam lỏng cô ta, chỉ nói nếu cô ta dám rời khỏi đây, sẽ cắt hết mọi tài nguyên của cô ta thôi, Diệp An dám bỏ đi cùng Chu Sâm Vũ, dĩ nhiên là vì cảm thấy sau này Chu Sâm Vũ có thể bảo vệ mình. Nhưng mà bọn họ đã quá coi thường Tiêu Đằng rồi, đến bây giờ bọn họ còn chưa biết rõ gia đình hắn rốt cuộc làm cái gì mà, thật cho rằng Tiêu Đằng hắn chết đến nơi rồi hay sao!
Vốn dĩ hắn còn muốn đối xử với Diệp An tốt một chút, nhưng mà cô ta lại không biết tốt xấu như thế, vậy thì không thể trách hắn được, còn cả Diệp Minh Xuyên nữa, nếu không phải vì Diệp Minh Xuyên, hắn và Diệp An đã chẳng đi đến bước đường này, hắn cũng nên cảm ơn Diệp Minh Xuyên thật hậu hĩnh mới phải.
Từ sau khi Đình Vũ phá sản, Tiêu Đằng quay về nhà họ Tiêu, đã thật lâu không chú ý tới tin tức trong giới giải trí, nếu không, lúc Diệp Minh Xuyên bị tung ra tin hẹn hò rồi lại tỏ tình với Đường Dật, Diệp Minh Xuyên cùng Tiêu Đằng đồng thời tung ra thủy quân, ai thua ai thắng còn chưa biết được.
Chẳng may hai người lại thuê cùng một nhóm thủy quân, thì còn vui nữa.
Bất kể nói thế nào, nếu như lúc đó Tiêu Đằng nhúng tay vào, thì bình luận trên mạng chắc chắn sẽ khó nghe hơn bây giờ rất nhiều.
Trước mắt Tiêu Đằng còn chưa tính toán cắt đứt tài nguyên của Diệp An, kỳ thực nếu hắn đủ nhẫn tâm, hoàn toàn có thể khiến Diệp An đời này không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí được nữa, dẫn sao trên tay hắn cũng có rất nhiều ảnh, thậm chí video của Diệp An lúc làm chuyện kia mà.
Nhưng có lẽ là vì lòng tự trọng của đàn ông, hoặc cũng có lẽ hắn còn chưa muốn đẩy mối quan hệ với Diệp An đến tình cảnh không thể vãn hồi, nên mấy thứ này hắn tạm thời còn chưa định tung ra, tận đáy lòng hắn vẫn hy vọng Diệp An có thể ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình.
Sau khi Diệp An theo Chu Sâm Vũ rời khỏi biệt thự của Tiêu Đằng, Chu Sâm Vũ tìm cho cô ta một căn chung cư khá gần đoàn làm phim, để cô ta an tâm ở lại đây trước đã.
Trong lòng Diệp An cũng lo Tiêu Đằng sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình có cách dỗ dành được hắn, huống chi còn có Chu Sâm Vũ đứng trước che chở cho mình nữa.
Sau khi công ty của Tiêu Đằng gặp chuyện không may, cô ta vẫn chưa kịp ký hợp đồng với công ty giải trí nào khác, đã cùng Tiêu Đằng diễn vở kịch bao dưỡng rồi, khoảng thời gian này cô ta cũng không nhàn rỗi.
Có điều gần đây những chủ đề liên quan tới cô ta trên weibo đã ít đi rất nhiều, đây với cô ta mà nói cũng không phải hiện tượng tốt, minh tinh nếu không thường xuyên xuất hiện sẽ chẳng còn chút giá trị nào.
Chu Sâm Vũ có thể xem như người đại diện kim bài trong giới, tuy Đình Vũ đã đóng cửa, nhưng vẫn có những công ty giải trí khác muốn ký hợp đồng với anh ta, Chu Sâm Vũ không cần phải lo lắng cho tiền đồ của mình.
Bây giờ thứ anh ta lo lắng là có nên để Diệp An cùng ký hợp đồng với công ty mới của mình không, bộ phim điện ảnh trong tay Diệp An kia đã quay gần xong, bây giờ lại chuẩn bị đến Tết âm, phim điện ảnh cũng không thể phát hành ngay được, nếu như Diệp An vẫn không tìm được cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng, sợ rằng sẽ sớm trôi vào quên lãng.
Chu Sâm Vũ dự định trước tiên sắp xếp cho Diệp An gia nhập một show thực tế, lại tạo cho cô ta một nhân thiết tương đối hút fan, nếu mọi thứ được xử lý thích đáng, có khi còn có thể đẩy địa vị của Diệp An trong giới giải trí lên thêm một bậc ấy chứ.
Chu Sâm Vũ lên kế hoạch đâu ra đấy, nhưng cố tình lại bỏ sót Tiêu Đằng, mà Tiêu Đằng vừa vặn là tồn tại trí mạng nhất.
- ---
Trước đó lúc Đình Vũ phá sản, Đường Dật từng gọi điện thoại cho Chu Dao, muốn biết sau này cô tính toán thế nào, Chu Dao xem như cũng có chút tiếng tăm trong giới giải trí, vẫn có công ty giải trí muốn ký hợp đồng với cô, thậm chí có công ty còn không tiếc bỏ ra số tiền lớn chào mời.
Thế nhưng Chu Dao lại nói với Đường Dật qua điện thoại, rằng mình đã từ chối hết những công ty kia rồi, cô nói, "Dù sao số tiền kiếm được bây giờ đã đủ cho chị tiêu pha cả đời rồi, công việc này vừa phí sức vừa hao tổn tâm tư, chị không định tiếp tục làm nữa, đợi nghỉ ngơi một thời gian, chị định đi ra ngoài thăm thú một chút, sau đó mở một cửa hàng nhỏ."
Nói xong, Chu Dao lại hỏi Đường Dật một câu, "Em với Diệp Minh Xuyên thế nào rồi?"
Đường Dật trả lời, "Rất tốt."
"Hai người thật sự ở bên nhau à?" Giọng Chu Dao nghe vào tai có chút không thể tin.
"Vâng."
"Quả thật không ngờ." Chu Dao cảm thán một câu, trước kia cô còn dặn Đường Dật cách Diệp Minh Xuyên xa một chút, không ngờ lại có ngày hai người thật sự ở bên nhau.
Đường Dật ở đầu kia điện thoại cũng bật cười một tiếng, đáp, "Đúng vậy, em cũng không ngờ đến."
Ai mà ngờ y lại có được cơ hội trùng sinh trong một cơ thể trẻ tuổi, ai mà ngờ Diệp Minh Xuyên lại có ngày nhớ ra được những chuyện trong quá khứ chứ.
Hết thảy mọi chuyện đều là do ý trời.
Đường Dật lai dặn dò Chu Dao mấy câu qua điện thoại, y nói, "Lúc đi ra ngoài thăm thú nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, tốt nhất là tìm cho mình một anh bạn trai đi."
Chu Dao cười đáp, "Cảm ơn nha."
Đường Dật như bây giờ khiến Chu Dao có loại cảm giác đứa nhỏ nhà mình rốt cuộc trưởng thành, cô cũng có thể yên tâm đôi chút, nghĩ đến mấy ngày nữa mình ra ngoài, không biết phải bao lâu nữa mới quay trở lại, có lẽ chỉ mấy tháng, cũng có lẽ phải một hai năm, Đường Dật nếu đã ở bên Diệp Minh Xuyên, chắc chắn không thể tránh khỏi giới giải trí được.
Đường Dật còn trẻ như vậy, chưa trải qua nhiều chuyện, xử sự cũng không đủ khôn khéo đưa đẩy, chỉ hy vọng Diệp Minh Xuyên có thể chăm sóc tốt cho Đường Dật, bình thường chỉ dạy y nhiều một chút.
Nếu như Chu Dao trông thấy cách Đường Dật và Diệp Minh Xuyên ở chung, chắc hẳn sẽ không còn mấy lo âu này nữa.
Sau khi Đường Dật nói chuyện điện thoại với Chu Dao xong, Diệp Minh Xuyên liền bước đến, từ phía sau ôm lấy y, gác đầu trên vai y, hỏi, "Tết âm lịch đã có kế hoạch gì chưa?"
"Cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể, anh thì sao?"
"Anh à." Diệp Minh Xuyên buông tay ra, vòng tới trước mặt Đường Dật, cúi đầu nhìn y, hai mắt lập lòe ánh sáng, hắn nói, "Anh muốn nuôi em béo lên một chút (để còn thịt), em gầy quá."
Đường Dật cười, cũng cúi đầu liếc nhìn mình, trả lời hắn, "Cũng được mà."
"Còn chưa đủ."
Lúc trước ở trong giới giải trí, cơ thể Đường Dật còn tương đối tốt, tuy vẫn gầy, nhưng vì bảo trì dáng người nên cũng thường xuyên rèn luyện, cơ bắp tuy không nhiều nhưng chí ít còn nhìn ra được một chút. Bây giờ y mỗi ngày ở nhà không phải gõ chữ thì chính là đọc sách, thật sự là hoạt động quá ít, Diệp Minh Xuyên trực tiếp quyết định thay Đường Dật, "Về sau mỗi sáng anh sẽ cùng em ra ngoài chạy bộ."
Đường Dật tuy có một cơ thể trẻ trung, nhưng trên tư tưởng còn chưa nhận thức được điều này, y cảm thấy chạy bộ là loại vận động dành cho người trẻ tuổi, không quá phù hợp với mình, y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Diệp Minh Xuyên, "Tuyết bên ngoài chắc phải một thời gian nữa mới tan hết, hay là thôi đi."
"Không đâu, bây giờ tuyết đã ngừng rồi, đợi thêm một lát chắc hẳn bên ban quản lý sẽ cho người tới dọn dẹp thôi."
Đường Dật thỏa hiệp, "Vậy được."
Diệp Minh Xuyên xoay người cầm cốc sữa nóng trên bàn lên, đưa cho Đường Dật, nói, "Đúng rồi, sáng nay có fan của em nhắn tin riêng cho anh, nói là từ khi em ra mắt cô ấy đã bắt đầu chú ý tới em, lúc trước em gặp chuyện không may cô ấy đã lo lắng suốt một thời gian dài, bây giờ thấy em cùng một chỗ với anh, cô ấy cũng vui thay cho em, cô ấy bảo anh chăm sóc cho em thật tốt, để mỗi ngày em trôi qua đều thật vui vẻ."
Đường Dật cảm thấy hơi kinh ngạc, mỗi ngày tin nhắn Diệp Minh Xuyên nhận được không đến một vạn cũng phải mấy ngàn, sao hắn thấy được vậy.
Diệp Minh Xuyên dường như cũng biết thắc mắc của Đường Dật, hắn nói lời tâm tình với Đường Dật luôn là một câu tiếp một câu, vì vậy giải thích, "Những thứ có liên quan đến em sẽ chú ý hơn bình thường một chút."
"Thay em cảm ơn cô ấy." Đường Dật thật sự không ngờ mình cũng có thứ như fan ruột, y cười để lộ mấy chiếc răng, hai mắt cong cong, cả người thoạt nhìn sinh động hơn lúc bình thường không ít.
"Đã cảm ơn rồi, cảm ơn thay cho em." Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nhịn không được nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Đường Dật, "Cũng là cho anh nữa, Tiểu An."
- ---
Tác giả có lời muốn nói: (Đoạn sau không liên quan tới chính văn)
Ngày hôm sau, Diệp Minh Xuyên và Đường Dật đứng ở cửa.
Đường Dật bỗng nhiên mở miệng: Em không muốn chạy bộ.
Diệp Minh Xuyên: Sao thế? Có phải là vì bên ngoài lạnh quá không, có muốn anh mua một cái máy chạy bộ đặt trong nhà không, anh nhớ em thích màu xanh lam sẫm, tối qua anh xem mấy mẫu, cảm thấy......
Diệp Minh Xuyên còn chưa nói hết câu.
Đường Dật: Em đánh Thái cực quyền.
Diệp Minh Xuyên: Mèo méo meo???
- ---
Vẫn là lời tác giả: Đừng tức giận vì còn chưa giải quyết Diệp An (nữ) và Tiêu Đằng nha, cả câu chuyện cũng chỉ có một cặp pháo hôi đó thôi, nếu như không còn nữa thì thúc đẩy tình tiết thế nào được T.T
Có điều chắc cũng sẽ nhanh biến mất thôi......