Đường Dật cũng theo những người xem bên dưới vỗ tay tán thưởng Diệp Minh Xuyên.
Đợi Diệp Minh Xuyên từ cánh gà bước ra, Tiết Phong cười nói với hắn, "Cảnh diễn vừa rồi cực kì xuất sắc, giờ cậu mà ra rạp hát diễn kinh kịch thì cũng chẳng mấy mà thành danh đâu!"
Diệp Minh Xuyên khép quạt trong tay lại, cả người không còn nửa điểm mị ý, trên mặt mang cười, đáp, "Tiết đạo quá khen rồi, mấy tháng nay tôi theo học Lê đại sư mới được như vậy đấy, nói sao cũng không thể hạ thấp thanh danh của Lê đại sư được phải không?"
"Mấy tháng đã có thể hát được như vậy chứng tỏ thiên phú của cậu không tồi đâu! Lê lão không tính thu cậu làm đồ đệ hả?"
Diệp Minh Xuyên nói, "Một ngày là thầy, cả đời là thầy, chẳng lẽ giờ tôi còn chưa được tính là đồ đệ của Lê lão sao?"
"Phải phải phải, được rồi, hôm nay khí trời cũng không mát mẻ, cậu mau thay bộ đồ diễn này ra đi."
Bên này Tiết đạo đang cùng Diệp Minh Xuyên nói chuyện, Diệp An vẻ mặt co quắp từ bên kia đi tới, đến trước mặt Tiết đạo thì ngừng lại, gật đầu gọi, "Tiết đạo, Diệp ảnh đế. Tiết đạo, biểu hiện của tôi vừa rồi thế nào?"
Nghe vậy, Diệp Minh Xuyên liền biết Diệp An không phải đến tìm mình, vì thế nói, "Tiết đạo, hai ngừoi cứ trò chuyện đi nhé, tôi qua bên kia đổi phục trang."
"Uh, đi mau đi, đừng để lâu lại nổi mẩn đấy!"
Diệp An ở một bên che miệng cười trộm.
Đợi Diệp Minh Xuyên đi rồi, Tiết Phong mới nhìn Diệp An, khích lệ, "Biểu hiện quả thật không tồi, buổi chiều sẽ có cảnh đối diễn với ảnh đế, nhưng cô cũng đừng quá khẩn trương, cứ phát huy như bình thường thì hẳn là không vấn đề gì đâu."
Diệp An cúi người với Tiết Phong, "Cảm ơn đạo diễn!"
Ai chẳng thích người lễ phép lại biết phấn đấu, Tiết Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ, vỗ vỗ vai Diệp An, nói, "Cứ cố gắng diễn xuất, sớm muộn rồi sẽ cũng nổi tiếng thôi!"
- ----
Hôm nay là ngày khởi động máy, buổi trưa Diệp Minh Xuyên liền đặt tiệc trong một khách sạn gần đoàn phim, xem như chúc mừng "Từ kính" khởi động máy, thuận tiện để mọi người trong đoàn làm quen với nhau.
Cả tổ đạo diễn cùng những diễn viên có thể đề tên cộng lại phải hơn ba mươi người, Diệp Minh Xuyên đặt một bàn lớn, tất cả mọi người ngồi vào cũng không cảm thấy chật chội.
Diệp Minh Xuyên gọi hơn sáu mươi đĩa thức ăn, bày đầy một bàn, trước khi ăn cơm, hắn cùng Tiết Phong thay phiên nói vài câu, sau đó kính mọi người một ly coi như xong thủ tục.
Đường Dật được xếp cho một chỗ ngồi gần như đối diện Diệp Minh Xuyên, suốt bữa ăn y hầu như đều cúi đầu nhìn bộ chén đĩa bằng sứ trắng trước mặt, rất hiếm khi ngẩng đầu.
Đường Dật ngồi đây cứ cảm thấy có vài phần xấu hổ, y không quá thích giao tiếp với người lạ, mấy người ngồi gần y đều không quen biết, thế nên cho đến tận khi bữa ăn kết thúc, y cũng chưa nói được một lời, cũng không ăn gì mấy.
Bất quá mấy vị diễn viên chính cùng đạo diễn lại trò chuyện hết sức vui vẻ, thường xuyên có thể nghe được tiếng cười sang sảng của Tiết đạo, cùng tiếng mọi người mời rượu lẫn nhau.
- ----
Buổi chiều Đường Dật vốn tính về nhà, nhưng hôm nay những diễn viên đến trình diện chưa có một ai rời đi, Đường Dật đương nhiên cũng không dám rời khỏi, chỉ đành cùng mấy diễn viên cũng không có cảnh quay khác đứng một bên, thành thành thật thật xem ảnh đế diễn.
Buổi chiều quay đến cảnh nam nữ chính quen nhau trong rạp hát.
Đạo diễn chọn được địa điểm quay phim không tồi, phong cách thiết kế của nơi này mang vài phần cổ ý, rường cột chạm trổ, lan can khắc hoa, một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang ao sen. Giờ lại đúng là thời điểm vạn vật sinh sôi, sức sống bừng bừng, cảnh sắc một mảnh xanh biếc.
Cảnh này được chọn quay dưới hai hàng mộc lan*, cánh hoa lớn màu hồng phấn nhẹ đung đưa trong gió, tiểu thư nhà giàu vì hiếu kỳ nên đi vào trong rạp hát, muốn nhìn thử xem bộ dạng diễn viên vừa diễn một màn quý phi say rượu kia như thế nào.
* nguyên văn: nhị kiều mộc lan (二乔木兰), là một loài hoa thuộc họ mộc lan, tên khoa học là Magnolia soulangeana
Diễn viên hí kịch lúc này đã tẩy trang, mặc một thân áo dài màu xám, từ buồng trong bước ra, liền thấy một cô nương xinh đẹp đứng dưới tàng cây mộc lan.
Nàng nhìn quanh quất, đi vài bước lại dừng.
Khóe miệng diễn viên hí kịch gợi lên nụ cười mỉm không dễ nhận ra, đi qua, nói, "Vị tiểu thư này, cô muốn tìm ai à?"
Tiểu thư nghe tiếng ngẩng đầu, thấy nam tử trước mặt khoảng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phi phàm, nàng e lệ cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời, "Tôi muốn gặp vị sư phụ vừa rồi diễn quý phi say rượu trên sân khấu."
"Tại hạ Trần Ca, hân hạnh được gặp tiểu thư." Diễn viên hí kịch khom lưng, hành lễ gặp mặt kiểu cũ.
"Ah?"
Trần Ca thẳng người dậy, "Tại hạ chính là người vừa rồi diễn quý phi."
Tiểu thư trừng lớn mắt, một bộ không thể tin được.
- ----
"Được rồi, cắt!"
Cảnh này kết thúc, đạo diễn gọi Diệp An đến trước mặt, chỉ hình ảnh trong máy quay, hỏi Diệp An, "Có nhìn thấy không? Biết vấn đề của mình là ở đâu không?"
Diệp An không chớp mắt nhìn mình trong màn hình, sau đó khiêm tốn gật đầu.
Tiết đạo chỉ điểm, "Diễn xuất của cô hơi gượng, lúc diễn có thể cô không phát hiện ra, nhưng khán giả xem phim sẽ cảm thấy biểu tình của cô có chút thái quá, hiểu không?"
"Vâng, đạo diễn, tôi hiểu."
Tiết đạo quay phim luôn hướng đến tốt nhất, bằng không Diệp Minh Xuyên cũng chẳng tìm ông tới quay bộ "Từ kính" này, Tiết Phong nói với Diệp An, "Cảnh vừa rồi quay lại một lần, cô qua đó đi."
Diệp An vội vàng chạy về dưới tàng cây mộc lan, vẻ mặt có chút thất lạc.
Diệp Minh Xuyên nghĩ nghĩ, cười mở miệng an ủi cô, "Biểu hiện của cô vừa rồi cũng không tồi, cố lên!"
"Cảm ơn Diệp ảnh đế, tôi sẽ cố gắng!" Diệp An nắm chặt tay, trong giọng nói lộ ra vài phần ngây thơ.
Diệp Minh Xuyên gật đầu, xoay người đi vào phòng, khóe mắt liếc thấy Đường Dật đứng lẫn trong đám người cách đó không xa, đang nhìn mình.
Diệp Minh Xuyên rũ mi mắt, không lộ ra chút biểu tình nào, đi thẳng vào trong phòng.
Sau khi Diệp An được Tiết Phong chỉ điểm, mấy cảnh kế tiếp đều quay cực kì thuận lợi, gần như một lần là qua, Tiết Phong cũng không tiếc mấy lời khích lệ, khen đến khiến cô đỏ bừng mặt mũi.
Cũng nhờ vậy mà còn chưa tới năm giờ đã quay xong hết các cảnh quay ngày hôm nay, Đường Dật bắt xe về nhà.
Bên này Diệp Minh Xuyên đang lái xe thì đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý.
Trợ lý ở đầu dây bên kia nói, "Anh Diệp, đã tra ra được tin tức về tác giả của "Luồng gió ấm", nếu như thông tin dùng để đăng ký là thật thì đó hẳn là một ông lão tám mươi tuổi, tên là Diệp An."
"Diệp An?" Diệp Minh Xuyên hỏi lại.
"Vâng, nhưng bọn em không tìm được phương thức liên lạc với ông ấy, bây giờ cách duy nhất có thể làm là tìm một cao thủ máy tính, tra địa chỉ IP lần đăng bài trước của ông ấy thôi."
"Cứ làm đi, cố gắng làm nhanh một chút."
"Em biết rồi, anh Diệp."
- ----
Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên cảm thấy khí lực cả người đều bay biến, đỗ xe ven đường, ghé vào tay lái, nhắm mặt lại.
Người đó tên là Diệp An.....
Diệp An......
- ----------------------------------------------------------