"Cắt!" Phùng Chính Luân hô xong liền cúi đầu xem lại cảnh vừa rồi trên màn hình, anh xoa xoa cằm, tuy hai câu thoại cuối cùng đã bị Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên thay đổi hoàn toàn, nhưng cảm xúc mà họ biểu đạt ra, so với trong kịch bản càng áp lực hơn, cũng càng phù hợp với thiết lập nhân vật hơn.
"Ngàn dặm tuyết trắng" từ đầu đến cuối đều không nói rõ quan hệ của Tần Trường Nghiêu và Phất Phi, khoảng thời gian yên bình duy nhất giữa họ cũng chỉ là lúc Phất Phi cứu mạng cùng chăm sóc Tần Trường Nghiêu thôi, mà so với hạnh phúc, đau khổ càng để lại ấn tượng sâu sắc hơn.
Sau khi Phùng Chính Luân hô "cắt", Diệp Minh Xuyên liền mở mắt, ngồi dậy khỏi mặt đất, Đường Dật lại vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt thật lâu cũng không thay đổi, chẳng qua những người xung quanh chỉ cho rằng y nhập diễn quá sâu, chưa thoát vai ngay được, qua một lát sẽ tốt thôi.
Có vẻ mọi người đoán không sai, không bao lâu sau, Đường Dật đã lấy lại được tinh thần. Y quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, thấy Diệp Minh Xuyên đang ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn mình, tình cảm trong mắt không hề che giấu. Đường Dật lễ phép gật đầu cười với hắn, lại lập tức xoay người đi tới chỗ Phùng Chính Luân, hơi cúi người, giải thích, "Xin lỗi Phùng đạo, vừa rồi tôi quên thoại, có cần quay lại không?"
Nào ngờ Phùng Chính Luân lại một bộ tùy ý phất tay với y, "Không cần, vừa rồi phát huy không tồi, tiếp tục cố gắng nhé."
Diệp Minh Xuyên bên kia cũng bò dậy khỏi mặt đất, lúc tới nơi vừa vặn nghe được câu này của Phùng Chính Luân, hắn không nói gì, lẳng lặng đứng một bên.
Vai diễn của Diệp Minh Xuyên đến đây xem như kết thúc, nhưng hắn không rời đi luôn, mà nghỉ ngơi trong chốc lát, đến khi bắt đầu quay cảnh tiếp theo thì đến đứng cạnh Phùng Chính Luân, xem Đường Dật diễn.
Hoàng đế băng hà, Phất Phi liền trở thành người có quyền thế nhất thiên hạ, y một thân trường bào huyền sắc, vạt áo chấm đất, đuôi mắt khẽ cong, chuyên viên trang điểm vẽ mắt cho y màu đỏ tươi, thoạt nhìn có thêm vài phần yêu mị cùng phong tình, y đứng bên cạnh long ỷ, mà trên long ỷ lại trống rỗng không người.
Bên dưới là bách quan triều bái, Phất Phi giương mắt nhìn ra xa, trên mặt vô hỉ vô bi, y biết tất cả những thứ mình có được hôm nay, chẳng bao lâu nữa sẽ mất đi, nhưng y không cảm thấy kinh hoảng, bởi lẽ kết cục này từ sớm đã được định rồi.
Y cùng với Tần Trường Nghiêu đều là vật hy sinh cần thiết để đứa trẻ kia bước lên đế vị, thế giới của y từ lâu đã nhợt nhạt như tuyết, cũng từng có quãng thời gian ấm áp đấy, nhưng chỉ chớp mắt đã vội vã rời xa.
Diệp Minh Xuyên đứng bên dưới, ánh mắt nhìn thẳng vào thanh niên trên đài, gần như khắc chế không được muốn bước qua, cúi đầu xưng thần với y, dâng mũ miện vàng đại biểu quyền lực chí cao vô thượng đến trước mặt y, bởi vì y vốn nên có được những thứ tốt đẹp nhất.
Nhưng cho dù làm vậy, y vẫn sẽ không vui, Diệp Minh Xuyên chỉ muốn y được vui vẻ một chút, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại.
Cảnh đầu tiên chiều nay chính là cảnh cuối cùng của Đường Dật trong "Ngàn dặm tuyết trắng", trên người y khoác y bào thuần trắng, trang điểm phục sức trông càng giống như một thế gia công tử, ai cũng không nghĩ đến y thực chất lại là một hoạn quan.
Trong tay y cầm nửa viên ngọc bội hình tròn, đây là Tần Trường Nghiêu trước khi rời đi để lại cho y, ngón tay y vuốt nhẹ bề mặt ngọc bội, nghĩa quân đã giết đến trước cung đình, cung nhân ôm tay nải trong tay hỗn loạn tháo chạy, chỉ có mình Phất Phi là vẫn đứng tại nơi mình thường đứng, bên tay trái long ỷ, bộ dáng vân đạm phong khinh.
Bên dưới đã không còn bách quan hướng y triều bái, mà thay vào đó là vô số nghĩa quân tay đao tay thương, khóe mắt đỏ bừng, gắt gao trừng Đường Dật, cao giọng hô, "Giết y! Giết y! Giết y!"
Phất Phi đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nghĩa quân trước mặt đột nhiên đồng loạt xông lên, vô số đao kiếm xuyên qua cơ thể y, máu đỏ rất nhanh trào ra, cả người Phất Phi đổ ầm về phía sau, hoảng hốt như có vô số tia sáng đủ mọi màu sắc vây lấy y.
Y ngã xuống đất, hai mắt mở to, dẫn theo mấy phần ôn nhu, nhưng rồi mọi thần thái trong mắt đều chầm chậm tiêu tán, đến cuối cùng, đôi mắt ấy cũng khép lại.
Diệp Minh Xuyên nắm chặt tay thành quyền, không ngừng tự nói với mình trong lòng, tất cả đều chỉ là giả, không phải sự thật, Đường Dật vẫn còn, Tiểu An cũng vẫn còn.
Nhưng mà.... đồng thời Diệp Minh Xuyên lại nhịn không được nghĩ, ngày hôm đó thì sao? Lúc Diệp An rời khỏi thế giới này có phải cũng giống như vậy không? Thời gian dài đằng đẵng đã mài mòn hết tất cả tình yêu của y, thế nên rốt cuộc tìm được hắn, nhưng vẫn quyết định buông tay hắn sao?
"Khóc à?" Phùng Chính Luân không biết từ lúc nào quay đầu nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên, thấy trong mắt hắn lấp loáng ánh nước, liền nhỏ giọng hỏi một câu.
Diệp Minh Xuyên không nói gì, ánh mắt vẫn dán trên người Đường Dật, một khắc cũng không rời.
Phùng Chính Luân bật cười một tiếng trong lòng, trước đây anh không nhìn ra cảm xúc của Diệp Minh Xuyên lại phong phú như vậy đấy, lắc lắc đầu, hô "cắt".
Mà anh vừa hô dứt miệng, Diệp Minh Xuyên đã chạy vọt đến bên cạnh Đường Dật, vừa rồi lúc Đường Dật ngã xuống, dưới đất có đệm lót, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn sợ y bị đụng vào đâu.
Một loạt động tác của Diệp Minh Xuyên khiến mấy nhân viên công tác xung quanh nhìn mà sửng sốt, Diệp ảnh đế ở trong đoàn phim càng ngày càng không cố kị nha, show ân ái cũng rõ ràng như vậy rồi.
Diệp Minh Xuyên ngồi xổm bên người Đường Dật, nâng y dậy, thuận tiện hỏi, "Có sao không?"
"Không có việc gì." Đường Dật lắc đầu, đỡ tay Diệp Minh Xuyên đứng dậy khỏi mặt đất.
Đường Dật thay trang phục diễn trên người, lại tẩy trang xong, vừa từ trong phòng bước ra, Diệp Minh Xuyên đã sáp lại.
"Về nhà hả?" Đi theo bên cạnh Đường Dật, hắn hỏi.
"Về thôi." Đường Dật đáp.
Chào tạm biệt người trong đoàn làm phim, Diệp Minh Xuyên chở Đường Dật về nhà mình.
Dạo gần đây Đường Dật có vẻ dễ gần hơn trước nhiều, không còn trưng ra khuôn mặt lạnh với hắn nữa, thậm chí thi thoảng còn cười với hắn, thế nhưng Diệp Minh Xuyên lại không vì thế mà vui vẻ, hắn cứ cảm thấy tâm Đường Dật căn bản sẽ không dừng lại vì hắn, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể giữ Đường Dật lại đây.
Hắn nghĩ không sai, nhưng Đường Dật cũng không định cho hắn thêm cơ hội.
Mỗi đêm không ngủ được Đường Dật lại nghĩ, rõ ràng như thế này cũng rất tốt, Diệp Minh Xuyên cũng càng ngày càng giống với thiếu niên trong trí nhớ của y, nhưng sao y lại vẫn không thể thỏa mãn, thậm chí còn nghĩ rời khỏi đây sẽ tốt hơn chứ?
Vì thế, rốt cuộc một ngày, thừa dịp Diệp Minh Xuyên có việc ra ngoài, Đường Dật thu dọn chút ít đồ đạc của mình, y muốn đi, muốn rời khỏi nơi này. Bây giờ hợp đồng của y với Đình Vũ đã đến hạn, "Ngàn dặm tuyết trắng" cũng đã quay xong, y đã không còn gì vướng bận nữa.
Y gửi cho Chu Dao một tin nhắn, nói mình muốn ra ngoài du ngoạn một thời gian, Chu Dao nhắn lại, dặn y chú ý an toàn, sau này thường xuyên báo tin cho cô biết.
"Tôi đi đây, Diệp Minh Xuyên." Đường Dật buông bút trong tay xuống, ngồi trên sô pha nghĩ một hồi, xóa ba chữ "Diệp Minh Xuyên" đi, đổi thành hai chữ "Tiểu Xuyên", xong rồi lại cảm thấy như vậy không hay lắm, liền vo tờ giấy thành một cục, dứt khoát ném vào thùng rác trong bếp.
Đến cuối cùng, y cũng không định để lại cho Diệp Minh Xuyên thứ gì.
Đường Dật không thể tự đi, bởi vì mấy ngày nay vẫn có phóng viên túc trực bên ngoài tiểu khu, chỉ cần y bước ra sẽ lập tức vây đến, lúc ấy phỏng chừng y sẽ không đi được. May là Phùng Chính Luân cũng sống trong tiểu khu này, bây giờ người duy nhất y có thể nhờ vả cũng chỉ có anh thôi.
Dù cảm thấy có chút khó mở miệng, Đường Dật vẫn gọi điện cho Phùng Chính Luân, "Phùng đạo, có thể qua đón tôi được không?"
Phùng Chính Luân khá ngạc nhiên, Đường Dật hình như từ đó tới giờ chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, hơn nữa câu đầu tiên này nghe cứ như tiểu tình nhân nói với kim chủ vậy. Anh hỏi Đường Dật, "Sao thế?"
"Tôi có việc cần ra ngoài một chuyến."
Phùng Chính Luân cũng không hỏi y sao lại không để Diệp Minh Xuyên đưa đi, mà sảng khoái đáp, "Được, tôi qua đó ngay."
Không bao lâu sau đã thấy một chiếc xe con màu xám bạc đỗ bên ngoài. Đường Dật lưng đeo balo từ cửa bước ra, quả nhiên trông thấy Phùng Chính Luân trong xe. Y đi đến ngồi vào ghế sau xe, nói với Phùng Chính Luân, "Cảm ơn nhiều."
"Cậu muốn đi đâu?" Phùng Chính Luân nắm vô-lăng, hỏi.
"Tới nhà ga phía bắc đi."
"Ah?" Phùng Chính Luân giật mình kêu một tiếng, anh còn tưởng Đường Dật muốn về nhà, hay đi đâu đó giải sầu, thật sự không ngờ y lại muốn tới nhà ga.
Gió từ cửa sổ xe thổi vào, làm rối tung mấy sợi tóc trên trán Đường Dật, y nói, "Lâu rồi không về nhà, muốn về xem thử xem thế nào."
"Diệp Minh Xuyên biết không?" Phùng Chính Luân theo bản năng hỏi.
"Tôi không nói với anh ta."
Phùng Chính Luân cũng không biết trong đầu nghĩ gì, lại đột nhiên hỏi, "Cậu không phải là bị giam lỏng ở đây đấy chứ?"
"Làm sao có chuyện đó được?" Đường Dật cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Phùng Chính Luân, "Diệp Minh Xuyên là người tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt."
"Thế sao cậu không nói với cậu ta một tiếng? Không phải cậu thích cậu ta à?" Hỏi xong câu này, Phùng Chính Luân lại cảm thấy không ổn lắm, anh nhìn nhìn sắc mặt Đường Dật, thấy y không có vẻ gì khác thường, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thích sao?" Đường Dật nghiêng đầu, nửa ngày mới nói, "Có lẽ vậy."
Đi hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới nhà ga. Phùng Chính Luân dừng xe, Đường Dật bao kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt bước xuống xe, trước khi đi xoay người, qua cửa kính nói với Phùng Chính Luân một câu, "Cảm ơn anh."
Có duyên sẽ còn gặp lại.
Câu này Đường Dật không nói ra miệng, nếu y đã định rời đi thì không cần phải nói mấy lời thừa thãi, khiến người khác thêm phiền não này nữa.
Phùng Chính Luân cười hì hì đáp, "Không có gì, chừng nào về nhớ gọi tôi một tiếng."
"Được." Đường Dật cũng cười đáp ứng.