"Này e rằng không được." Lý Tiên Âu lắc đầu, từ chối Diệp Minh Xuyên, anh nhìn lướt qua mấy khán giả đứng xung quanh mình, nói đùa với Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, "Mấy vị khán giả này đều lên đây vì hai người đó, nếu hai người ghép thành một đội thì còn ai tới phát phúc lợi cho khán giả nữa chứ?"
Diệp Minh Xuyên có chút ngượng ngùng cười cười, nói với Lý Tiên Âu, "Tôi cùng một đội với Đường Dật vẫn có thể phát phúc lợi cho khán giả mà!"
Diệp Minh Xuyên vừa nói dứt câu, trên hàng ghế khán giả lại một tràng tiếng thét gào vang dội, minh tinh bán hủ trên show giải trí cũng không phải chuyện hiếm gặp, nhưng mà rõ ràng như Diệp Minh Xuyên thế này thì quả thật chưa từng có bao giờ.
Đặc biệt trước nay trong những tình huống công khai thế này, Diệp Minh Xuyên chưa từng thân mật như vậy với minh tinh nào khác.
Lúc này Lý Tiên Âu và Trần Khả cơ bản cũng đã nhìn ra, hôm nay Diệp Minh Xuyên hẳn là định làm lớn ở đây rồi, hai người họ chắc chắn không ngăn được hắn, chỉ mong sao đến lúc đó hiện trường không quá mất không chế thôi.
Trần Khả bên cạnh tiếp lời Diệp Minh Xuyên, cô cũng không đồng ý với đề nghị đi cửa sau của hắn, cười cười nói với hắn, "Xuống khỏi sân khấu, nếu như có thời gian hai người tự ghép cặp chơi với nhau cũng được mà, hôm nay dành cơ hội cho các khán giả của chương trình đi."
Diệp Minh Xuyên có chút thất vọng, nhẹ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Đường Dật, nói, "Vậy tôi chỉ có thể trông chờ vào vận may của mình thôi."
Đường Dật trả lại cho hắn một nụ cười, không nói gì, khóe miệng Diệp Minh Xuyên lập tức hơi hơi cong lên.
Bốn khán giả đứng trên sân khấu và hai MC là những người cách họ gần nhất, thế nên cũng thấy được rõ ràng màn trao đổi bằng ánh mắt của họ.
Thật sự không muốn làm bóng đèn một chút nào, nhưng mà lại muốn đứng gần hiện trường bát quái một chút nha!
Lý Tiên Âu trêu chọc, "Minh Xuyên vẫn còn chưa chết tâm à?"
Diệp Minh Xuyên cũng không che giấu, gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi chỉ có thể hy vọng ông trời phù hộ thôi."
"Chúc cậu may mắn, cầu được ước thấy nhé." Trần Khả ở bên cạnh nói.
"Cảm ơn chị Trần Khả."
Đường Dật nói thật sự quá ít, cũng không có duyên giải trí lắm, nếu như không có Diệp Minh Xuyên bên cạnh thi thoảng nói chuyện lại đá sang y, y đứng ở đây quả thực phải xấu hổ muốn chết.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Trong tay Lý Tiên Âu có tám lá bài Tây, trong đó sẽ có bốn cặp đồng chất với nhau, hai người bắt được hai con đồng chất sẽ được phân vào một tổ, mọi người lần lượt rút bài, còn lại lá bài cuối cùng thuộc về Lý Tiên Âu.
Nhìn lướt qua lá bài trong tay mình, Diệp Minh Xuyên nở nụ cười cao thâm bí hiểm, Trần Khả trông thấy thì nhướn mày hỏi hắn, "Trong tay Minh Xuyên là gì vậy?"
Diệp Minh Xuyên lật lá bài trong tay lại, hướng về phía khán giả phía trước, nói, "Cơ."
"Aiz, tiếc quá chúng ta không cùng đội rồi." Trần Khả có chút thất vọng lắc đầu, lại hỏi mấy người bên cạnh, "Ai cầm lá bài cơ trong tay thế?"
Bốn khán giả cùng Lý Tiên Âu đều đồng loạt lắc đầu, cũng show lá bài trong tay mình ra, động tác của Đường Dật chậm hơn một chút, y lật ngược lá bài trong tay lên, nói với Trần Khả, "Của tôi là cơ."
Trên khán đài lại một tràng tiếng hét chói tai, mọi người đồng thanh gào thét.
Lý Tiên Âu há to miệng, rõ ràng không thể tin nổi sự thật này, anh quay sang Diệp Minh Xuyên, hô lên, "Minh Xuyên, cậu không ăn gian đấy chứ?"
"Anh Lý, anh đừng đùa như vậy chứ, có khi ông trời nghe được lời cầu nguyện của tôi đó." Diệp Minh Xuyên lắc đầu đi tới chỗ Đường Dật, lấy lá bài cơ trong tay y, đặt hai lá cạnh nhau, hỏi Lý Tiên Âu, "Anh Lý, anh nhìn xem có đẹp không nè?"
Đẹp cái beep ấy!
Lý Tiên Âu trợn mắt nhìn hắn, khán giả bên dưới cười thành một đoàn, Trần Khả thấy thời gian không còn nhiều nữa, vội vàng mở miệng ngăn cản, nói với các khán giả, "Được rồi được rồi, mau tiến vào trò chơi thôi."
Trong bốn khán giả được chọn có hai nam hai nữ, căn cứ kết quả rút thăm, người cùng hợp tác với Trần Khả và Lý Tiên Âu đều là nữ, còn lại hai khán giả nam ghép thành một đội với nhau.
Diệp Minh Xuyên, Đường Dật cùng những người khác đứng trước vạch xuất phát, Diệp Minh Xuyên nhỏ giọng hỏi Đường Dật bên cạnh mình, "Lát nữa muốn anh cõng, hay là bế em?"
Hắn vừa nói xong, trong tài đứng giữa sân khấu đã cầm lá cờ nhỏ trong tay phất xuống, hô, "Trò chơi bắt đầu!"
Đường Dật trực tiếp vòng ra sau lưng Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên cúi thấp người, Đường Dật liền nằm sấp lên lưng hắn.
Diệp Minh Xuyên đi với tốc độ có thể nói là cực kỳ chậm, vừa bắt đầu ba đội kia đã vượt qua hắn vài mét rồi, hắn lại chẳng thấy sốt ruột chút nào, cõng Đường Dật chầm chậm lắc lư phía sau.
Cửa chướng ngại đầu tiên không quá khó, chỉ là cần chút thời gian thôi, lúc Diệp Minh Xuyên đi tới cửa chướng ngại đầu tiên, ba đội kia cơ bản đều đã chạy tới hai cửa cuối cùng rồi.
Cửa tiếp theo là hỏi nhanh đáp nhanh, phải trả lời đúng câu hỏi, bức tường bóng trước mặt mới đổ xuống, câu hỏi trên thẻ bài sẽ thay đổi theo thân phận người chơi, đợi Diệp Minh Xuyên tới nơi, bên trên đã đổi thành câu hỏi liên quan tới đóng phim.
"Lần đầu tiên bạn đóng phim là lúc nào?"
"Ngày 16 tháng 5 năm 2011, đóng một binh lính trong đoàn phim "Rồng cuốn hổ gầm"."
"Nữ minh tinh đầu tiên hợp tác cùng là ai?"
"Từ Kiều Kiều."
"Muốn đóng phim cùng ai nhất?"
Diệp Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn lướt qua Đường Dật trên lưng mình, cười đáp, "Đường Dật."
......
Mấy câu hỏi này thực ra có mấy câu khảo nghiệm trí nhớ, vừa rồi lúc bọn họ diễn tập cũng không thấy xuất hiện, Diệp Minh Xuyên lại hoàn toàn không thấy phức tạp chút nào, gần như câu hỏi vừa xuất hiện đã trả lời ngay được, cũng chính nhờ cửa chướng ngại này, Diệp Minh Xuyên mới có thể kéo gần khoảng cách với ba đội còn lại.
Đường Dật nằm sấp trên lưng Diệp Minh Xuyên, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói, "Anh còn không nhanh lên là đứng bét bây giờ."
"Anh muốn cõng em lâu thêm một chút."
Những lời này Diệp Minh Xuyên cũng hạ thấp giọng nói, hơn nữa lúc nói hắn còn cố tình che micro lại, thế nên trong gian phòng ầm ĩ, không bị ai khác nghe thấy được.
Đường Dật gác đầu trên vai Diệp Minh Xuyên, nói với hắn, "Anh không sợ đứng bét fan anh sẽ chạy mất hết à."
"Chạy hết thì chạy hết đi, thật muốn cõng em như vậy mãi thôi." Diệp Minh Xuyên cảm thán, có điều vẫn đẩy nhanh bước chân lên một chút.
Sau khi trò chơi kết thúc, đội Diệp Minh Xuyên đứng thứ hai từ dưới lên, chỉ cao hơn đội hai nữ của Trần Khả thôi, nhưng trên mặt Diệp Minh Xuyên lại chẳng có vẻ xấu hổ chút nào, thoạt nhìn còn rất chi là thỏa mãn.
"Minh Xuyên, ngày thường cậu phải chăm chỉ luyện tập hơn đấy." Lý Tiên Âu vỗ vỗ vai Diệp Minh Xuyên.
Có điều kỳ thực người xem đều nhìn ra được, Diệp Minh Xuyên căn bản không dùng hết toàn lực, sau khi thi đấu, mấy người chơi khác trên mặt đều nhễ nhại mồ hôi, chỉ mình Diệp Minh Xuyên, hơi thở không hề rối loạn.
Diệp Minh Xuyên gật đầu lia lịa, một bộ hết sức khiêm tốn, đáp, "Vâng vâng vâng."
Trần Khả tặng quà cho bốn khán giả, để họ đi xuống khán đài, sau đó nói với Diệp Minh Xuyên, "Cậu đứng thứ hai từ dưới lên, phải nhận trừng phạt."
Diệp Minh Xuyên không phục, nói, "Nói thế nào thì tôi cũng đứng thứ ba mà, không cần phải vậy chứ."
Trần Khả lập tức khoa trương kêu lên, "Tổng cộng có bốn đội, cậu xếp thứ ba mà nói ra cũng không ngượng mồm à?"
Nghe thấy vậy, trên mặt Diệp Minh Xuyên rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ chột dạ, "Cái đó...... Đường Dật bị tôi liên lụy, chắc không cần đâu nhỉ."
Trần Khả nở nụ cười bí hiểm, nói với Diệp Minh Xuyên, "Vậy thì còn phải xem biểu hiện của cậu!"
"Trừng phạt thế nào?"
"Biểu diễn một tài lẻ đi." Lý Tiên Âu đáp.
"Được." Diệp Minh Xuyên nghĩ nghĩ, gật đầu, nói với khán giả bên dưới, "Tôi hát một bài cho mọi người nghe vậy."
"Không biết Minh Xuyên định hát bài gì?" Lý Tiên Âu hỏi.
"Hát bài "Tín ngưỡng" của Trương Tín Thiết, dành tặng cho người tôi yêu nhất." Lúc nói lời này, hai mắt Diệp Minh Xuyên nhìn thẳng về phía Đường Dật, ý tứ trong đó rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Lại là một nồi cơm chó, khán giả bên dưới khán đài như được tiêm máu gà vậy, có người thậm chí còn cầm gậy tiếp ứng trong tay quơ quào trong không khí. Lý Tiên Âu cùng Trần Khả không nhìn tiếp được nữa, lúc diễn tập tuy họ cũng đã nhìn ra Diệp Minh Xuyên và Đường Dật có gì đó với nhau, nhưng không ngờ lên sâu khấu Diệp Minh Xuyên lại càng không chút kiêng dè như thế.
Lý Tiên Âu và Trần Khả đồng thanh kêu lên, "Tiếp theo xin mời Diệp Minh Xuyên dành tặng chúng ta ca khúc "Tín ngưỡng"!"
Lúc này hai MC đều đi vào hậu trường, Đường Dật lại bị Diệp Minh Xuyên tùy hứng giữ lại, y đứng trong một góc sân khấu, yên lặng nhìn Diệp Minh Xuyên.
Nhạc dạo bài hát vang lên, ánh đèn trên sân khấu nháy mắt đồng loạt tối đi, lát sau, một luồng sáng trắng chiếu lên người Diệp Minh Xuyên, hắn cầm micro trong tay, cúi đầu.
Ba mươi hai giây nhạc dạo qua đi, Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu lên, xoay người, hướng về phía Đường Dật, mở miệng, thâm tình hát:
Mỗi khi ta nghe được một khúc nhạc buồn
Hồi ức đau thương lại dội về
Mỗi khi ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời
Gương mặt người lại hiện về trong ta...
Lúc biểu diễn bài hát này, Diệp Minh Xuyên vẫn luôn nhìn Đường Dật, giọng hắn dịu dàng không nói nên lời, như thể lời thủ thỉ tâm tình, lại như đang nhiệt tình thổ lộ với Đường Dật.
Khán giả bên dưới đắm chìm trong giọng hát của Diệp Minh Xuyên, gậy tiếp ứng cùng lightstick trong tay họ đung đưa qua lại theo nhịp.
Ta yêu người là trung với chính mình
Trung với tín ngưỡng tình yêu
Ta yêu người từ tận sâu thẳm linh hồn
Bằng tất cả sinh mệnh
Ở nơi xa xôi ấy
Người liệu có như ta?
Liệu có nghe được tiếng gọi của ta?
Tình yêu của ta tựa như tín ngưỡng
Đưa người về lại bên cạnh ta.
Từ lúc chương trình bắt đầu tới giờ, thái độ của Diệp Minh Xuyên với Đường Dật thế nào đã được thể hiện hết sức rõ ràng, chỉ thiếu nước cầm nhẫn quỳ xuống cầu hôn với Đường Dật nữa thôi.
Mà từ lúc bài hát này bắt đầu vang lên, Đường Dật vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Diệp Minh Xuyên, cho tới khi bài hát kết thúc, hai dòng lệ cũng từ khóe mắt y chảy ra.
Y vẫn còn nhớ bài hát này, vào lúc y chuẩn bị rời khỏi thế giới, trên bầu trời hoa tuyết bay bay, bài hát này cùng với tiếng còi xe đã truyền vào tai y, y nhớ đến cậu nhóc đứng dưới ngọn đèn đường ngày ấy, nhớ đến cậu nhóc từng nói sẽ mãi ở bên y.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc từ bốn phía chiếu lên mặt Đường Dật, khóe miệng y mỉm cười, nhưng đồng thời cũng rơi nước mắt.
"Sao lại khóc?" Tiếng nhạc đã hoàn toàn dừng lại, ánh đèn trên sâu khấu đồng loạt sáng lên, Diệp Minh Xuyên buông micro trong tay xuống, đi tới chỗ Đường Dật, rút một cái khăn tay từ trong túi áo ra, "Sớm biết vậy anh đã chọn bài hát khác rồi."
"Khụ khụ." Lý Tiên Âu cùng Trần Khả từ hậu trường bước lên, trông thấy động tác của hai người, cổ họng Lý Tiên Âu như mắc nghẹn, trầm giọng ho khan hai tiếng.
Nhưng Diệp Minh Xuyên lại như không hề nghe thấy, ngược lại Đường Dật có chút xấu hổ, y nhẹ nhàng đẩy Diệp Minh Xuyên ra, cười cười lắc đầu, nhỏ giọng nói với hắn, "Để em tự làm."