Đúng lúc này, không hiểu sao Mặc Thần như có dự cảm ngẩng đầu lên. Phát hiện hình bóng quen thuộc ấy thì cả người hắn như bị đông cứng. Hàng lông mày cương nghị nhíu lại. Còn Lý Song Song đang trong cái ôm ấp áp ấy lập tức bị đẩy ra. Cô ta còn không hiểu chuyện gì thì thấy Mặc Thần đã bỏ đi rồi. Quay người nhìn xuống dưới sân lớn, cô ta thấy một người con gái đang đứng đó. Gương mặt rất giống cô ta. Nhớ lại Cố Duy Thiên đã từng nói, thì ra cô gái ấy là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, Hạ Ân.
Mặc Thần dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống sân lớn. Thấy Hạ Ân vẫn bất động tại đó. Hắn buồn bực muốn lên giải thích cho cô ngay. 1 tháng qua hắn vô cùng nhớ cô, thậm chí đêm nào hắn cũng mơ thấy hình bóng của cô cả. Lí Song Song hắn cũng chưa từng động vào. Chỉ là hôm nay nỗi nhớ của hắn bộc phát, lại nhìn gương mặt giống cô nên hắn mới ôm cô ta một lát. Ai ngờ bị cô nhìn thấy.
\- Hạ Ân... em cuối cùng cũng về rồi...
Hắn muốn tiến tới ôm lấy cô nhưng lại bị cô ném cho một cái nhìn khinh bỉ. Hạ Ân vô thức lùi lại như muốn tránh xa hắn.
\- Thì ra, anh lấy tôi cũng chỉ vì cái gương mặt này. Hiện tại anh có cô ta rồi, chắc tôi cũng nên biết thân phận rời đi?
\- Không phải, em hiểu lầm rồi... Hạ Ân, tôi chỉ yêu mình em... vừa nãy em nhìn thấy tất cả là...
Còn chưa nói hết câu, Hạ Ân không chịu nổi nữa giáng cho Mặc Thần một cái bạt tai. Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
\- Càng nhìn anh tôi càng cảm thấy ghê tởm! Tôi không muốn ở trong cái căn biệt thự thối nát này thêm 1 phút giây nào nữa...
Bị cô mắng té tát như vậy mà Mặc Thần vẫn cố chấp đứng đó. Cả người hắn dần tản ra một loại khí lạnh bức người. Cuối cùng, Mặc Thần kìm nén rồi thở dài.
\- Em đừng cố chấp nữa. Lần này là tôi sai, tôi sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Nghe hắn nói vậy, cô cố gắng kìm nén lại nước mắt. Trái tim cô bây giờ thật đau, nó dần nguội lạnh rồi. Nếu hắn nhất quyết giữ cô lại, vậy cô sẽ chẳng kiêng nể gì nữa. Là hắn có lỗi với cô! Là hắn ép cô trở lên như vậy!
Hạ Ân bước về phía trước lướt nhẹ qua người của Mặc Thần. Sau đó, cô dừng lại một chút rồi nói.
\- Tôi muốn giữ cô ta ở biệt thự. Hàng ngày nhìn cô ta, tôi mới có thể nhắc nhở bản thân mình rằng anh chính là kẻ đê tiện đến cỡ nào!
Mặc Thần vô thức quay lưng nhìn bóng lưng của cô vào trong biệt thự. Hắn sai rồi, hắn đã phạm phải lỗi lầm lớn. Hắn suýt nữa phản bội vợ hắn. Cứ nghĩ tới vẻ mặt tức giận của cô cùng tội lỗi của mình, hắn như sắp mất kiểm soát tới nơi rồi. Hắn không thể để cô thất vọng thêm nữa... hắn thật sự rất sợ mất cô...
Buổi tối hôm đó, trên bàn ăn rộng, không khí có vẻ khá căng thẳng. Người giúp việc ra vào tấp nập, ai nấy cũng nơm nớp sợ hãi bởi cái bầu không khí trong này. Mặc Thần trầm lặng vừa ăn nhưng ánh mắt lại dán chặt lên trên người của cô. Còn Hạ Ân vẫn thản nhiên múc từng thìa súp đưa lên miệng. Sau đó, thấy cô bỗng nhăn mặt, Mặc Thần biết là cô không hợp khẩu vị nên đành đứng dậy đổi đĩa đồ ăn của mình cho cô.
\- Nếu không hợp khẩu vị thì tôi sẽ kêu họ làm món khác cho em.
Hạ Ân tức tối đặt thìa xuống đứng dậy, nhân tiện cô vơ lấy chiếc khăn trên này lau nhẹ miệng.
\- Tôi ăn xong rồi.
\- Em chưa ăn no?
Chỉ là cô đang giận nên mới vậy. Hắn sợ cô vừa xuất viện thân thể yếu đuối mới giúp cô bồi bổ thêm.
\- Không cần anh quản!
Mặc Thần đưa tay nắm chặt lấy tay của cô. Hạ Ân muốn rút tay lại nhưng vô ích.
\- Em hãy ăn hết rồi muốn làm gì thì làm.
\- Anh đang quản tôi?
\- Tôi lo cho sức khỏe của em!
\- Tôi không muốn ăn.
\- Đừng giận dỗi với tôi. Sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi! Hạ Ân, tôi nơi cho em biết... chống đối tôi... chỉ có một hậu quả... em biết chứ?
Từng câu nói của hắn ghim sâu vào trong tâm trí của cô. Bất giác cô sợ hãi rùng mình một cái. Cô thật sực đang rất là giận. Nhưng, nếu chọc tức Mặc Thần thì cô biết bản thân sẽ thảm tới cỡ nào. Dù sao cô vẫn phải cố mà sống tiếp, như vậy sau này mới có thể thoát khỏi hắn. Hạ Ân ngoan ngoãn ngồi xuống bàn muốn tiếp tục ăn. Mặc Thần cũng không làm khó cô nữa mà buông tay ra.
Bữa ăn lại rơi vào trầm mặc. Cho tới khi cô nhìn thấy cô gái có gương mặt giống mình đứng ngoài cửa, cơn giận như lại bùng lên.