\- Cô ấy đã không hiểu chuyện đòi chia tay, chẳng lẽ đến cả mẹ cũng giống cô ấy sao?
Cho tới thời điểm hiện tại, Mặc Thần đã không còn có thể kiên nhẫn được nữa. Dù sao mọi người cũng đã biết bí mật này, hắn cũng chẳng con gì để giải thích. Tuy nhiên hắn sẽ không chấp nhận bất cứ ai dám bảo hắn ly hôn với cô cả.
Hạ Ân tức tới nỗi đau đầu. Cô không muốn tranh cãi với hắn nữa đành khó chịu nằm xuống giường. Nhược Giang nhìn con gái có chút đau lòng liền nói tiếp.
\- Chuyện năm đó, ta cũng nhận là ta có lỗi mới sinh ra Hạ Ân ngoài ý muốn. Hai đứa... đến với nhau sẽ không có kết cục...
\- Mẹ đừng nói có kết cục hay không, chỉ cần con và Hạ Ân bên nhau, chính con sẽ tạo ra kết cục. Cô ấy hiện giờ đang mang thai, mẹ có gì thì nói với cô ấy nhanh đi.
Tính tình Mặc Thần như thế nào Nhược Giang cũng hiểu khá biết khá nhiều. Nếu cố gắng chống đối hắn, thì mọi chuyện sẽ ngày càng trở lên tồi tệ hơn mà thôi. Cuối cùng Nhược Giang chỉ đành quay người nắm lấy tay của Hạ Ân thật chặt. Họ biết được đã sao? Vốn dĩ họ không còn lựa chọn. Nhược Giang biết rằng Hạ Thị đang nằm trong tay của Mặc Thần. Hắn có thể giúp tập đoàn đi lên cũng có thể đạp đổ tập đoàn ngay lập tức. Chính cái lí do thuyết phục đó cũng khiến cho Nhược Giang lùi bước. Bao năm nay, Hạ Thiếu Tiên đối với bà rất tốt, ông đã hy sinh rất nhiều cho bà. Bây giờ, chỉ vì chuyện của Hạ Ân mà cả cơ ngơi bị sụp đổ, bà cảm thấy có lỗi với chồng. Thật sự, Nhược Giang không còn lựa chọn nào khác nữa.
Bà miễn cưỡng ngồi xuống nắm chặt tay con gái. Hiện giờ lòng bà đang rất rối.
Còn Mặc Thần đi đến bộ sopha gần đó ngồi xuống rồi lấy Ipad ra xem tin tức. Không khí trong phòng bây giờ dường như ngưng đọng lại. Nhược Giang cũng chẳng biết nói gì nữa. Hạ Ân bây giờ mang thai rồi, có ngăn cản bây giờ cũng đã quá muộn. Bà lấy con dao, gọt quả táo trên bàn cho con gái. Vừa đưa được miếng táo vào miệng, Nhược Giang liếc qua nhìn Mặc Thần. Gương mặt hắn giờ đã sa sầm lại nhìn về phía này khiến bà hết đường nói. Cuối cùng, do quá ngột ngạt nên bà mới đứng dậy, lấy lí do có việc gấp nên rời đi. Trước khi rời khỏi phòng còn căn dặn Hạ Ân phải chú trọng sức khỏe.
Cửa phòng bệnh được đóng lại một lần nữa, Hạ Ân lật chiếc chăn mỏng ra rồi định xuống giường. Mặc Thần đứng dậy tiến lại gần về phía của cô.
\- Em muốn làm gì?
\- Trong này quá ngột ngạt, tôi muốn đi dạo. Chẳng lẽ đến cả chuyện này anh cũng quản?
\- Tôi lấy xe đẩy đưa em đi!
Cô không ngờ Mặc Thần lại có thể kiểm soát mọi thứ xung quanh cô như vậy. Nếu là trước kia, cô sẽ cảm động mà yêu hắn. Nhưng bây giờ thì khác, mối quan hệ của bọn họ không đơn giản như vậy. Đứa bé trong bụng cô thì ngày một lớn hơn bao giờ hết. Cô thật sự không dám nghĩ tới lúc sinh nó ra.
\- Đừng có suy nghĩ làm hại đến con, nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại tàn nhẫn với gia đình em!
\- Anh coi tôi là cái máy đẻ?
\- Tôi không quan tâm em nghĩ như thế nào. Từ giờ đích thân tôi sẽ chăm sóc em khi em hạ sinh đứa bé!
Hạ Ân tức giận mất hứng nên quay lại giường chùm kín chăn lại.
Mấy tuần sau, Mặc Thần đưa cô xuất hiện trở lại biệt thự để dễ chăm sóc hơn. Hắn quả nhiên giữ đúng lời, hàng ngày tự mình chăm sóc cô. Sáng sớm, Mặc Thần dậy rất sớm chuẩn bị những món ăn nhẹ cho cô. Bàn chải cô không cần phải bóp kem đánh răng ra, quần áo không cần lấy cũng có sẵn cho cô thay. Khi Hạ Ân dùng bữa xong, hắn mới sắp xếp tạp chí và các loại sách hay máy nghe nhạc, màn hình chiếu cho cô giải trí rồi mới vào phòng làm việc để giải quyết công vụ. Đến trưa hắn cũng tự nấu ăn cho đến khi cô ngủ mới đi làm việc tiếp. Buổi chiều thì làm món ăn nhẹ cho cô rồi đưa cô đi dạo. Tối thì lại nấu ăn rồi cùng cô xem phim đến tận lúc buồn ngủ.
Toàn bộ người giúp việc lúc này khá rảnh rỗi nên hay bàn tán về sự ngưỡng mộ đối với ông chủ. Mặc Thần là người chồng đúng chuẩn hoàn hảo. Còn Hạ Ân từ khi trở về biệt thự tới giờ giống như một bà hoàng được cung phụng. Cô chỉ có chơi và ăn các chất dinh dưỡng cho em bé. Mỗi lần nhịn ăn là y như rằng người nào đó lại nhìn chằm cô nên buộc cô phải ăn cho.
Trưa hôm ấy vừa dùng bữa xong, Mặc Thần theo thường lệ đưa cho cô một cốc sữa nóng uống. Lôi bỗng từ ngoài chạy vào thông báo.
\- Thưa ngài, Mặc Khiêm lão gia cùng phu nhân bị tai nan giờ đang ở bệnh viện.
\- Ông ta bị sao?
Mặc Thần vẫn bình thường, vụ tai nạn này hắn vốn dành tặng cho La Thanh. Thật không ngờ ba hắn lại đi cùng bà ta.
\- Mất quá nhiều máu nên cần ngài đến bệnh viện gấp để giúp.
\- Con trai cưng Mặc Viễn của ông ta đâu mà lại gọi tôi tới?
\- Mặc Viễn vốn đã hiến máu rồi, nhưng... kết quả cho thấy họ không cùng nhóm máu.
Khóe miệng của Mặc Thần nhếch lên một đường cong hoàn hảo. Tốt! Để xem ba hắn giải quyết ra sao với 1 cái sừng dài trên đầu như thế.