Không biết Mặc Thần thức giấc từ bao giờ. Cô vội vàng cúi xuống đưa trả lại máy tính cho hắn. Mặc Thần cầm lấy máy tính xem qua một lượt rồi hài lòng tán thưởng. Hắn tưởng phải đợi Cố Duy Thiên tìm ra hacker bảo vệ. Thật không ngờ cô lại có tài năng này. Ban đầu hắn nghĩ cô chỉ là một cô gái hoạt bát, năng động. Thật không ngờ thì ra hắn lại nhặt được một bảo bối vàng. Kĩ thuật của cô còn hơn cả Lưu Nhất Lệ.
Gánh nặng mà hắn lo lắng cuối cùng cũng được cô giải quyết. Mặc Thần vươn tay xoa xoa đầu của cô ấu yếm. Hạ Ân muốn né tránh nhưng vẫn còn thắc mắc nên quay lại làm kí hiệu muốn hỏi hắn.
\[ Tôi có làm sai gì không?\]
\- Em làm rất tốt, tôi rất vui.
Mặc Thần nhận thấy ánh mắt của cô hiện lên tia lấp lánh. Thì ra là cô thích làm công việc này. Sau này hắn sẽ rút kinh nghiệm để cô phát huy tài năng của mình.
Bụng của Hạ Ân liên tục réo lên từng tiếng vì đói, cô thấy hơi xấu hổ không dám nhìn hắn. Mặc Thần lấy điện thoại kêu người mang đồ ăn nhẹ lên cho cô dùng.
Chỉ vài phút, một bàn ăn thịnh soạn đã bày ra trước mắt. Hạ Ân bị đói lâu ăn một cách ngon lành. Tính cách của cô vốn vô cùng thoải mái. Tuy là tiểu thư của một gia đình giàu nhưng cô không hề giống với những người khác. Ăn không cần phải nhịn, rất vô tư tự nhiên không gò bó bản thân. Cô thường nói với Hạ Hân rằng đời người rất ngắn ngủi, sống sao cho thoải mái thì cứ mà vô tư. Cứ ép mình chịu khổ thì chỉ có thiệt mà thôi. Sướng được đến đâu thì sướng.
Nhìn bộ dáng của cô ăn Mặc Thần cảm thấy rất thoải mái. Ăn được là tốt, chứng tỏ sức khỏe của cô dần hồi phục khá nhanh. Hắn chỉ ăn vài miếng rau rồi buông đũa, quả thật hắn không thấy hợp khẩu vị.
Hạ Ân nhìn hắn rồi lại nhìn xuống bàn ăn, Mặc Thần hiểu ra.
\- Tôi không đói, em cứ ăn đến khi nào em thích thì thôi.
Cô cũng chẳng quản nữa. Hạ Ân ăn liền một mạch đến khi bụng no căng mới buông đũa xuống. Mặc Thần biết thói quen của cô không quên đưa cô một cốc sữa uống.
\- Lát tôi bận chút việc, nếu em buồn chán thì có thể ra ngoài mua sắm. Tối nay chúng ta sẽ lên máy bay đến Pari.
Vừa nói Mặc Thần vừa rút hai tấm thẻ đen ra đưa cho Hạ Ân. Cô không khách khí cầm lấy đút túi. Đợi nhân viên lên dọn bát đũa, Hạ Ân mở cửa đi ra ngoài. Lâu rồi cô chưa được tự do đi đâu nên có chút bức bối. Giờ được ra ngoài thật thoải mái.
Quả nhiên, Mặc Thần không an tâm nên cử Lôi và Phong đi theo. Dù gì Phong cũng hiểu cô muốn nói gì, dẫn theo một là có người xách đồ giúp, hai là có người phiên dịch cho cô.
Rẽ qua hơn 10 con phố, Hạ Ân ưng thứ gì quẹt thẻ mua không cần nhìn giá cả. Mặc Thần khiến cô phải chịu uất ức bao ngày nay, nếu có thể, cô muốn tiêu hết sách tiền của hắn. Chỉ là, quẹt thẻ mãi cũng chán, mà mãi cũng chẳng hết tiền khiến cô mất hứng.
Hạ Ân quay lại nhìn Phong và Lôi, trên tay hai người nặng trịch túi đồ mà cô mua. Sau một hồi khua chân múa tay, cô lại quay người chạy trước. Phong hiểu ý của cô thì hơi lo lắng. Còn Lôi thì ậm à ậm ừ không hiểu gì.
\- Phong, thiếu phu nhân nói gì vậy?
\- Cô ấy nói muốn đến bar chơi.
\- Cậu ngu à? Sao không ngăn cản?
\- Giỏi thì anh ra mà ngăn cản! Thiếu phu nhân đi rồi kìa, còn không mau đuổi theo!
Hai người tức tối nhìn nhau rồi loay hoay vừa đi vừa buồn bực. Để hết đồ lên xe, Lôi và Phong nhanh chóng theo sau Hạ Ân vào một quán bar khá nổi tiếng của thàng phố. Tiếng nhạc cùng với tiếng hò hét khiến cả hai vô cùng đau đầu. Thoắt cái không thấy Hạ Ân đâu, hai người vội vàng chia ra đi tìm cô.
Hạ Ân lúc này mới đứng một góc quan sát tất cả. Ánh mắt cô liên tục nhìn xung quanh tìm lối thoát. Mặc Thần vẫn muốn canh chừng không cho cô đi? Hắn quá tự tin hay là khinh thường cô nên chỉ cho hai tên đi cùng cô? Nhân lúc thấy cả Lôi và Phòng cùng lên tầng, Hạ Ân cởi áo khoác ngoài vứt một góc rồi hòa vào đám đông. Cô dần dần lách đến cửa ra vào, nhanh chóng chạy đi.
Đứng bên ngoài đường xe cộ tấp nập, Hạ Ân có chút mệt mỏi. Chỉ cần có cơ hội, cô liền tìm cách thoát khỏi Mặc Thần. Cô sẽ không để bản thân nhu nhược nữa. Tối nay mà cùng hắn sang Pari thì chắc chắn cô sẽ không còn cơ hội nữa. Cô rất ít khi ra nước ngoài cùng ba mẹ, ở nơi xa lạ như thế cô chẳng biết đi đâu về đâu.
Điện thoại của cô chợt có thông báo, Hạ Ân giật thót cầm lên xem, phát hiện ra là tin nhắn của Mặc Thần.
\[ Hạ Ân, em ở đâu? Quay về ngay cho tôi!\]
Không cần nhìn cô cũng biết giờ hắn đang tức giận. Nhưng cô đâu dễ dàng mà ngoan ngoãn như vậy. Hạ Ân cầm điện thoại tháo sim rồi vứt bên lề đường. Đúng lúc này, một chiếc ô tô vụt tới đậu ngay trước mặt cô, người lái xe hạ kính xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông ôn nhu.
\- Hạ Ân, lên xe chúng ta đi!