La Chu mở mắt, vừa vặn thấy Cách Tang Trác Mã đang ngồi bên cạnh gặm bánh mì.
Thấy nàng tỉnh, Cách Tang Trác Mã vội vàng đưa hai ba miếng bánh mì đang ăn trong tay, lộ ra một vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ: "La Chu a tỷ, buổi sáng tốt lành." Giọng nói thanh thúy như chuông bạc, khuôn mặt đỏ ngăm đen rặng rỡ mỹ lệ vô cùng, giống như đóa hoa hướng dương dưới ánh sáng mặt trời.
"Trác Mã, buổi sáng tốt lành." La Chu dụi đôi mắt còn nhiễm sương mù, trả lời theo bản năng. Chóp mũi ngửi được mùi thú vật ấm áp, lúc này mới phát hiện con thú màu bạc gần như phủ lên nửa thân của nàng, bên hông còn có một bàn chân cường tráng đầy lông mềm mại. Từng hơi thở nhè nhẹ âm ấm bên cổ, còn mang theo thoang thoảng mùi tanh của máu.
"Ngao ──" bên tai vang lên tiếng sủa rầu rĩ, lòng nàng liền run lên, thần trí bỗng chốc thanh tỉnh lên rất nhiều. Nghiêng đầu sang một bên, lại gần như thấy chính mình đã bị nhốt trọn dưới cái đầu lớn của Ngân Nghê.
"Sáng. . . . . . Buổi sáng tốt lành, Ngân Nghê." Nàng vội vàng lộ ra một nụ cười, đưa tay gãi gãi dưới cằm nó. Dù là ngao nô hầu hạ ngao khuyển cũng tốt, là sủng vật mà ngao khuyển nuôi dưỡng cũng tốt, trước mắt cái chân mà nàng có thể ôm được cũng chỉ có cái chân thô lớn của cái đầu ngao khuyển này (ý chị là bợ đỡ ý). Cho dù sợ hãi lại khuất nhục đến đâu cũng phải học cách lấy lòng nó. Ngón tay vô cùng nịnh bợ mà gãi gãi, trong lòng không ngừng thổn thức. Đầu tiên nàng tính toán chính là nuôi một con dê rồi ôm qua mùa đông, sau lại gặp Trát Tây Lãng Thố, kế hoạch liền thay đổi thành ôm nam nhân qua mùa đông. Nhưng thế sự khó ngờ, kế hoạch không ngừng biến hóa, nàng hiện tại phải ôm đầu ngao khuyển này qua mùa đông. Tổng hợp lại tất cả, so sánh giữa ba lò sửa bất đồng về chủng loại, nam nhân là tốt nhất, tiếp theo là dê sữa, tệ nhất là ngao khuyển. Bỏ qua hương vị dã thú không mấy dễ ngửi, sự nguy hiểm lại đặc biệt lớn. Trường hợp xấu nhât, lỡ như ngao khuyển nửa đêm đói bụng, cái đầu này không chừng sẽ bị cắn mất một miếng. Nàng sua này. . . . . Còn muốn giành miếng ăn trong miệng ngao này sao? Tự nhiên, La Chu sinh ra thêm mấy phần bất an lo lắng không yên.
Cổ họng Ngân Nghê không ngừng phát ra tiếng âm thanh sung sướng, nhẹ nhàng nâng cằm, híp mắt lại đôi mắt tam giác ngược hung lãnh (hung bạo lạnh lùng) hưởng thụ.
La Chu vừa gãi cho nó, vừa ngồi dậy, xoay xoay thân mình cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngao phòng hiện tại sáng sủa lên không ít, trong phòng trừ Ngân Nghê ra, không còn một đầu ngao khuyển nào. Không nghĩ tới ôm cái lò sửa lông xù này, nàng cư nhiên cũng có thể ngủ ngon giấc đến hừng đông! ? Đúng rồi, nô lệ không phải nên thức dậy sớm hơn cả gà sao? Trời đã sáng trưng cũng chưa có người nào tới bắt nàng làm việc? Nàng nghi hoặc nhìn về phía Cách Tang Trác Mã mà hỏi: "Trác Mã, giám thị quản lý nô lệ trong Vương cung không có tới sao?"
"La Chu a tỷ, quản sự trong Vương cung từ sớm đã tới một chuyến. Nhưng ngươi không cần lo lắng, ta đã làm xong tất cả mọi việc rồi." Cách Tang Trác Mã cười nói.
La Chu hơi ngây ra, tiếp đó liền đỏ mặt, sờ sờ mũi ngượng ngùng nói: "Trác Mã, thực xin lỗi. Ta ngủ say quá, sao ngươi không gọi ta dậy?"
"La Chu a tỷ nói gì vậy. Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhận sự chiếu cố của ngươi sao, ta không thể chiếu có lại cho ngươi sao?" Cách Tang Trác Mã giống như mất hứng mà quệt quệt miệng, đôi mắt nhọn dài tràn đầy ý cười cùng sự ôn nhu nồng đậm.
La Chu cười hì hì, lắc lắc đầu, hơi cúi thấp xuống, có chút tùy tiện sửa mà sửa qua loa lại mái tóc rối loạn trong lúc ngủ.
Bộ dạng này lại làm cho Cách Tang Trác Mã thấy buồn cười, La Chu a tỷ lúc không được tự nhiên thật sự là cực kỳ đáng yêu, khó trách Lãng Thố huynh lại thương nàng. Chỉ tiếc. . . . . Khóe miệng hơi mím lại, ánh mắt sáng ngời có chút ảm đạm.
Chạng vạng hôm qua nàng đã tỉnh lại từ cơn mê man. Trong lúc mơ hồ, nàng nhìn đến bóng dáng lờ mờ của La Chu a tỷ đang ngủ say bị ngao khuyển giam cầm sát bên người, nước mắt không ức chế được mà chảy ra. Là nàng vô dụng, thế nhưng lúc mười đầu dã thú này vây quanh lại ngất xỉu, để mặc lại một mình La Chu a tỷ đối phó với cả bầy dã thú. La Chu a tỷ chỉ là một nữ nhân tha hương, lại vô cùng chiếu cố nàng trong hoàn cảnh vô cùng đáng sợ như vậy, kéo nàng vào trong ngao phòng ngủ. Kiếp trước nàng nhất định là một người vô cùng lương thiện từ bi hỉ xả, nên kiếp này mới gặp được La Chu a tỷ.
Trong lúc gạt lệ, một cặp ánh mắt thâm thúy hướng tới phía nàng, làm nàng sợ tới mức run cả người, gần như chỉ muốn nhảy vào đám cỏ khô cùng đống chăn cuộn mình lại lui vào trong góc.
"Ngao ──" Ngân Nghê sủa một tiếng nhỏ, tám đầu ngao khuyển đang nằm lập tức đứng dậy, vẫy vẫy cái đuôi, sủa đáp lại.
Có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên ngoài phòng, một nam nhân tráng kiện mặc trang phục người hầu trong Vương cung xách một cái lồng đèn đốt bằng bơ xuất hiện trước cửa, tay kia còn cầm một cây roi bằng gân trâu.
Nhìn thấy tám đầu ngao khuyển hung lệ cường kiện dũng mãnh nhìn chòng chọc vào mình, thân thể hắn không tự chủ được mà co lại một chút, nắm gắt gao chiếc roi trong tay, mãi cũng không dám vung lên. Bầy ngao khuyển mà Vương yêu thích đều là dã ngao chưa thoát dã tính, roi tự nhiên có thể giáo huấn nô lệ làm biếng, nhưng nếu vung roi với ngao khuyển sẽ làm chúng nó hiểu lầm là đang công kích, lúc đó hắn có chín cái mạng cũng dùng không đủ. Nghĩ đến số cung nô cùng cung thị chết dưới nanh vuốt của ngao khuyển, quả thật không rét mà run. Giọng nói vốn phải vô cùng lớn tiếng thô nhỏ lại rất nhiều, hướng về phía Cách Tang Trác Mã cất lên: "Ngao nô, còn không mau đứng lên dọn dẹp ngao phòng, rửa sạch thân thể ngao khuyển, hầu hạ chúng nó ăn uống." Nói xong đem đèn gác lên cửa, tiếng chân bước khỏi so với thỏ còn muốn nhanh hơn.
Dưới ánh dáng mờ nhạt của ngọn đèn, Cách Tang Trác Mã có thể thấy rõ đầu ngao khuyển màu bạc dùng tư thế bá đạo tới thế nào bao lấy La Chu a tỷ, La Chu a tỷ thế nhưng không sợ chết đem hai tay hai chân với vào trong bộ lông rậm của ngao khuyển, cái đầu ngao vô cùng lớn vừa uy vũ vừa hung tàn lại nhẹ nhàng gác vào bên cạnh đầu La Chu a tỷ. Sau giây phút chấn động vừa rồi, hình ảnh người cùng ngao gắn bó với tư thế kỳ dị khó thể tưởng tượng được làm giảm đi không ít nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
Nàng dùng hết dũng khí nhìn thẳng vào cặp mắt ngao màu lam kia, trong ánh mắt thú hung lệ lạnh lùng tràn ngập cảnh cáo cùng ra lệnh, giống như. . . . . Giống như kêu nàng mau đứng lên. . . . . Làm việc? !
Chẳng lẽ sự thật mà La Chu nói, chính là. . . . . Đầu ngao tên Ngân Nghê này đã thành tinh? ! Nàng líu cả lưỡi, lại thấy một ngao khuyển lưng đen chân nâu bốn mắt cùng một đầu ngao đốm bước thong thả về phía mình, đuôi sau mông đang nhếch lên hơi hơi rũ xuống, trước mệnh lệnh của Ngân Nghê cúi đầu khẽ rên nhẹ một tiếng đáp lời.
Chỉ thấy Ngân Nghê thu lại mệnh lệnh bằng ánh mắt với nàng, bước đi với lực đạo vô cùng nhẹ nhàng về phía nàng. Mà đầu ngao khuyển bốn mắt cùng ngao khuyển đóm ban nãy liền thay thế vị trí của nó, một trái một phải nằm bên người La Chu a tỷ, giữ nguyên sự ấm áp lúc đầu.
Cách Tang Trác Mã ngây ngốc. Thẳng cho đến khi Ngân Nhê giám sát xong chính mình hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp ngao phòng, rửa sạch thân thể cho mười đầu ngao xong, hầu hạ chúng nó ăn uống xong, nàng vẫn cảm thấy như bản thân mình vẫn đang ở trong mộng.
Cầm miếng bánh mì bừa cứng vừa lạnh trong tay mà gặm, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước lạnh, nàng mơ mơ màng màng mà nhớ tới câu chuyện a tổ đã kể lúc trước. Tổ tiên của ngao khuyển là từ trên trời rớt xuống, nó hùng tráng uy hung hãn, uy vũ như vương giả, có thể tranh cùng cùng lang báo, là thần thủ hộ của người Bác Ba trăm ngàn năm qua. Bị bắt mấy ngày qua, nàng đã thấy được ngao khuyển trong quân đội của Cổ Cách Vương so với bất kì loài chó nào đã gặp qua đều hung tàn hãn mãnh hơn, lại vô cùng dâm độc khủng bố (chắc do cái màn nhân - ngao kia mà bị mang tiếng dâm XD), chúng nó cũng ăn thi thể người giống như kền kền, là loài vật làm cho người ta sợ hãi, khác xa với hình ảnh trong lời kể của a tổ. Liệt đội trưởng có nói hơn mười đầu ngao thủ hộ Vương cung đều dã ngao, chưa trải qua độ hồn (kiểu trải qua thăng cấp về linh hồn - trở nên thông minh như Ngân Nghê á), dã tính mười phần, mỗi một con đều là dã thú so với sói còn đáng sợ hơn, thường xuyên có cung nô bị chúng nó cắn chết. Dưới móng vuốt hung tàn của dã thú, nàng cùng La Chu a tỷ thế nhưng vẫn bình an tới bây giờ, còn được chúng nó coi là vật sở hữu, quả thực là trời phật phù hộ.
Khi tắm sạch sẽ cùng hầu hạ ngao khuyển ăn, vẫn không thể tránh việc phải đi một vòng quanh núi tuyết, trên chiếc giày đọng tuyết vẫn còn lưu lại mùi nước tiểu của dã thú. Có lẽ chính nàng cũng không dám cởi ra giặt sạch, chỉ sợ không có mùi này, sẽ bị đám dã thú coi là kẻ địch mà xé thành trăm mảnh ăn tươi nuốt sống.
Sau khi nhóm ngao khuyển ăn xong, trừ Ngân Nghê, hơn mười đầu ngao khác toàn bộ đều theo các binh sĩ đi tuần tra Vương cung. Dưới sự ra hiệu của Ngân Nghê, lá gan của nàng liền lớn thêm một chút, cầm hai khối bánh mì trong chậu ăn của nó, còn có thêm hai khối thịt bò ngon nhất, rồi mới trở lại ngao phòng ngồi trông giữ bên cạnh La Chu a tỷ, vừa ăn vừa chờ nàng tỉnh lại. Mà Ngân Nghê sau khi ăn uống no đỏ liền xua đi con ngao bốn mắt cùng con ngao đốm, một lần nữa vây lấy La Chu a tỷ lại bên mình.
Bánh mì thực sự là vừa cứng vừa khó ăn nha, nhưng dù sao cũng không có lẫn vỏ trấu bên trong. Chỉ cần làm nó mềm một chút, cũng không khó ăn lắm. Vừa ăn xong, La Chu a tỷ liền tỉnh lại.
"La Chu a tỷ, có đói bụng không?" Kiên nhẫn chờ La Chu sửa sang lại bím tóc xong, nàng nhanh chóng thu hồi ưu thương, lôi ra chiếc bánh mì ấm giấu ở trong ngực.
"Ngươi ăn đi. Ngày hôm qua lúc tối ta đã ăn luôn phần bánh của ngươi rồi." La Chu đẩy miếng bánh trở lại.
"Không, cái này là thuộc về La Chu a tỷ, La Chu a tỷ ăn đi." Cách Tang Trác Mã tránh đi tay của La Chu, kiên quyết đem miếng bánh đến trước mặt nàng, còn thật thà nói, "Ngày hôm qua ta mê man, bốn không cần ăn bánh."
Lần này La Chu không đẩy tay Cách Tang Trác Mã ra, nàng đứng lên đi lại bên cửa sổ. Trên thành cửa sổ rộng 1 mét được phổ một tầng tuyết thật dày, hai khối thịt bò phơi ở trên đã không thấy bóng dáng đâu. Cúi đầu nhìn xuống chân cửa sổ có đặt bốn khối thịt bò. Trong đó có hai khối máu chảy đầm đìa, bên ngoài thoạt nhìn là đồ tươi mới.
Xem ra tối qua gió tuyết quá lớn, đem thịt bò thổi vào trong phòng, buổi sáng lại bị Cách Tang Trác Mã nhặt được, mới đem chúng nó đặt dưới chân cửa sổ. Nhưng mà hai khối thịt bò kia. . . . . . Nàng cầm lấy một khối thịt tươi mới xoay qua lại. . . . . . . Nhíu mày nhìn Cách Tang Trác Mã, quơ quơ khối thịt bò trong tay hỏi: "Từ đâu ra vậy?"
"A . . . . . . Là nó đồng ý cho ta lấy ra từ trong chậu ăn." Cách Tang Trác Mã chớp chớp mắt hướng Ngân Nghê. Tuy rằng biết là đầu ngao khuyển thành tinh này sẽ không tùy tiện xé xác các nàng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.
La Chu đưa mắt nhìn Ngân Nghê, thầm nghĩ trong lòng: Ngân Nghê nếu có thể chủ động chia sẻ thức ăn, thì. . . . . . . Sẽ không vì nửa đêm đói bụng mà cắn nàng đi? Nàng sau này có thể tiếp tục lấy thức ăn từ miệng ngao sao? Một lần nữa nàng cầm hai khối thịt bò bị gió thổi bay tối quá đi về chỗ Cách Tang Trác Mã, đưa cho nàng một khối.
"Chúng ta mỗi người một khối bánh mì, một khối thịt bò." Nàng tiếp nhận khối bánh mì còn ấm nhờ nhiệt độ cơ thể của Cách Tang Trác Mã, khóe miệng nhếch lên, mặt mũi tươi tỉnh.
"Ân." Cách Tang Trác Mã cười khanh khách tiếp nhận miếng thịt bò, đang miếng há miệng cắn, bỗng dưng dừng lại, giơ khối thịt trong tay lên, chau mày khó xử, chỉ tầng da lông bên ngoài, gượng cười nói, "La Chu a tỷ, ta không sợ ăn thịt tươi. Nhưng mà, này. . . . . . Lớp da lông này quả thực không ăn nổi, làm sao đây?"
La Chu nhìn theo tay Cách Tang Trác Mã chỉ lớp da lông bao ngoài khối thịt, lại nhìn miếng thịt trong tay mình, rồi lại nhìn qua cặp mắt tam giác ngược màu lam kia. Vật lộn, chần chừ một hồi, cuối cùng thở dài, mặt mày như cha mẹ chết mà đưa miếng thịt bò tới bên miệng Ngân Nghê, kéo kéo lớp da lông, cẩn cẩn dực dực mà cười trừ nói: "Ngân. . . . . . Ngân Nghê, phiền ngươi xé bỏ lớp da lông này xuống."
Nơi mũi Ngân Nghê co lại tạo ra vài nếp nhăn, môi trên mở ra, lộ ra hàng răng trắng nhọn sắc, đôi mắt màu lam hình tam giác ngược tựa như tràn ra vài phần ý cười châm biếm. Nó dùng vuốt đè lại khối thịt, răng nanh sắc bén ngậm lớp bì xé một cái, một khối da lông cứng rắn liền dễ dàng kéo ra, lộ ra lớp thịt đỏ au.
Là thành yêu, hay là tiên đây, cái thân ngao khuyển trước mắt này, trí lực tuyệt đối không chỉ dừng lại ở trẻ em 5 tuổi.
La Chu bùi ngùi thu lại ánh mắt, vỗ vỗ nhân vật đang ngây ngốc, Cách Tang Trác Mã, trong lòng vô cùng áy náy nói: "Trác Mã, kỳ thật đồ ăn của ngao nô có dính chút nước miếng của ngao khuyển cũng. . . . . Thực bình thường." Con mẹ nó, cầm thú Vương tại sao lại đoạt con dao Thụy Sỹ của nàng! Còn có, vì sao cả đêm qua gió thổi như vậy mà bên trong thịt bò vẫn còn nhiều máu như vậy! Rốt cuộc làm sao ăn đây? Làm sao mới nuốt vô bụng được? Lòng nàng rối rắm thống khổ muốn chết, chỉ biết hướng lên trời mà cầu nguyện: lão thiên gia, xin người hãy phù hộ cho tiểu nữ có được một cơ thể cường tráng có thể kháng được ký sinh trùng gây bệnh cùng độc chó dại a!
Có bình thường hay không? Cái đầu ngao có thể hiểu được chính xác từng từ mà người ta nói, còn thường thường lộ ra ý cười cùng sự trào phúng trong ánh mắt, liệu có thể gọi là bình thường không?
Cách Tang Trác Mã tựa như tượng gỗ đem khối thịt của chính mình tới bên miệng Ngân Nghê, một lần nữa chứng kiến sự yêu nghiệt của đầu ngao khuyển màu bạc này.