Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 29: Nam nhân khó đoán (1)



"Ngươi. . . . . .Ngươi muốn làm gì?!" La Chu giống như con thỏ nhỏ bị giật mình phút chốc lùi về phía sau vài bước, mở lớn mắt cảnh giác nhìn nam nhân đáng sợ cả người đều sát khí tàn độc.

Từ chạng vạng ngày hôm qua, cũng không có binh sĩ ăn no nào lại lấy xương thịt dụ dỗ trêu đùa nô lệ, nếu muốn ăn nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

Nàng co ro thờ ơ ở trong một góc sáng, những yêu cầu này có bắt người ta chui qua háng, có sờ xoạng thân thể nữ nhân, có khẩu giao, có quan hệ đồng tính luyến ái với nam nô. . . . . . Đủ các loại vũ nhục, các loại khẩu vị, điều làm cho người ta cảm thấy may mắn lại không kém phần kỳ quái chính là không hề xuất hiện tình huống cường bạo dụ dỗ gian dâm nữ nô. Nhưng nam nhân này, đêm nay. . . . . .Tóc gáy gần như dựng ngược, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hai tay nàng không tự giác mà dùng sức nắm chặt vạt áo.

"A, nữ nhân dơ bẩn sao lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn là xử nữ?" Nam nhân nhếch miệng cười đến thật dân tà, "Tạm thời yên tâm đi, trước khi Vương bãi bõ lệnh cấm, tất cả binh sĩ đều không dám cường bạo nữ nô bọn ngươi."

"Ta không ăn." Ngươi mau cút đi! La Chu hoảng hốt mà trừng hắn, nghẹn khuất nuốt vào mấy chữ sau. Chút yên tâm thoảng qua càng làm cho nàng bức thiết muốn thoát khỏi nam nhân nguy hiểm trước mắt.

"Ngươi dám bảo ta cút?" Lông mày thô rậm của nam nhân giương lên, trong mắt tràn đầy độc ác.

"Ta không nói!" Nàng nhịn không được lại lùi về mấy bước, trái tim co rút nhanh giống như lo lắng mà không ngừng đập thình thịch.

Nam nhân tiến lên hai bước, hơi hơi nghiêng người, hung ác nhìn nàng chằm chằm, môi dày nhếch sang phải, nhất thời mang đến cho khuôn mặt tục tằng vài phần dữ tợn tà nịnh: "Miệng của ngươi chưa nói, nhưng ánh mắt của ngươi nói như vậy." Hắn đột nhiên bước tới một bước dài, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mẽ đem cả người La Chu kéo vào trong ngực.

"A ── ngô. . . . . ."

La Chu bất ngờ không kịp phòng bị ngã vào trong lồng ngực rộng tanh nồng trộn lẫn mùi máu của nam nhân, nàng theo bản năng há mồm kêu gào, nhưng chỉ kịp phát ra một tiếng liền bị miếng xương sương dê thơm phức chặn miệng, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nam nhân khàn khàn hung ác uy hiếp: "Lại kêu, ta sẽ cởi sạch sẽ quần áo của ngươi!"

"Ngô ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . ." Nàng ngậm xương sườn dê, hoảng sợ lắc đầu lia lịa, hai tay càng thêm nắm chặt vạt áo. Không kêu, nàng không kêu, nàng tuyệt đối không kêu.

"Thế này mới ngoan." Ngữ điệu hung ác của nam nhân dịu xuống, ngón tay đầy chai nhẹ nhàng quét qua mí mắt sưng đỏ của nàng, thấp giọng cười nói, "Nữ nhân bẩn thỉu, mắt ngươi tuy sưng như miếng vải vá gồ lên, nhưng ánh mắt linh hoạt vẫn sẽ làm lộ ra suy nghĩ thực sự bên trong lòng ngươi."

Quỷ quái, hai cửa sổ tâm hồn đều sưng thành miếng vá ngươi đều nhìn thấy rõ ràng, còn muốn phá hoại nhân sinh của người khác sao? La Chu phẫn hận mà lấu xương sườn trong miệng nhét vào trong lòng nam nhân, mắt đảo từ miếng xương sườn nhìn lên mắt nam nhân, ý bảo hắn mau cầm lại.

Kỳ thật điều mà nàng muốn làm không phải trả vật về với chủ, mà là đập miếng xương lại vào mặt hắn.

Nhưng là sau khi bị nam nhân kéo vào lòng, nữ tính trực giác cùng bản năng của động vật cấp cao mơ hồ nhận thấy được nam nhân đang ôm mình có sự dũng mãnh mà người thường khó có thể với tới. Sức lực mà nàng rèn luyện được cùng thuật phòng thân của nàng ở trước mặt nam nhân này chỉ giống như đứa trẻ ba tuổi khua tay múa chân.

Đại trượng phu tương thời nhi động, thức thời vụ giả phương vi tuấn kiệt (Đại trượng phu biết lúc nào nên hành động, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt). Nàng nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Nhưng mà cho dù là nô lệ cũng phải có chút khí phách, kiên quyết không ăn của bố thí.

"Ác? Không ăn?" Nam nhân nhìn chòng chọc vào mắt nàng, bàn tay đưa ra cầm lấy miếng xương sườn dê, có chút buồn cười mà đem lỗ hổng xuất hiện trên miếng xương sườn cọ sát bên môi nàng, "Vậy thì nói cho ta biết, miệng của ngươi có thể chứa bao nhiêu nha?"

Khuôn mặt dính đầy máu bùn của La Chu đỏ bừng lên, né tránh ánh mắt, không ngừng dao động, chính là không dám nhìn thẳng vào lỗ hổng trên miếng sườn. Nàng rất có cốt khí cự tuyệt, nhưng mà răng nàng trước khi lấy mấy sườn ra tự tiện làm chủ mà cắn một miếng thịt dê thật to. Lúc này, nàng đang ngậm thịt trong miệng, nước bọt trong miệng trào ra sắp chứa không được, dạ dày lại đúng lúc nam nhân vừa dứt lời mà tấu lên một bản hòa âm đói khát. Tiếp theo nàng đành thành thật vượt qua sĩ diện bản thân, một bên không cố kỵ bắt đầu nhai, một bên lao nhanh đến đoạt lại miếng sườn dê trong tay nam nhân.

Nam nhân cười phá lên, làm cho mấy bính sĩ đang đùa giỡn nô lệ cách đó không xa nhìn lại, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo hung lệ của hắn, lại nhanh chóng cúi đầu. Đội trưởng đội hắc kỵ là nhân vật hung tàn cường hãn số một số hai trong quân đội, tính tình lại hỉ nộ vô thường, một khi cáu giận thì lục thân không nhận, ngay cả Cống Dát Kỵ Lĩnh đều phải nhường hắn ba phần. Trừ bỏ Vương cùng Pháp Vương, trên đời này chỉ sợ không ai có thể làm cho hắn kính phục.

Bàn tay thô to ngăm đen niết lên chiếc cổ mảnh khảnh dính bẩn của nữ nhân, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve, mang chút dâm tà khiêu khích tình dục.

Thân mình La Chu cứng đờ, động tác gặm xương dừng lại một chút rồi lại giống như không hề hay biết mà tiếp tục miệng lớn gặm cắn. Nàng thiếu chút nữa đã quên, trước khi nắm chắc việc chạy trốn, nàng phải trở thành một chú cẩu ngoan ngoãn nghe lời. Nếu nam nhân này đã nói Cổ Cách Vương không cho phép binh sĩ cường bạo nữ nô, như vậy trinh tiết của nàng đã được đảm bảo, cùng lắm chỉ bị nam nhân dâm loạn mà sờ niết một phen. Dù sao thân thể này cũng đã bị nam nhân sờ qua, một

nam nhân cũng là sờ, hai nam nhân cũng là sờ, mặc kệ có yêu hắn hay không, trước sự uy hiếp của tử vong, cũng không có khác biệt gì lớn. Cùng lắm sau khi bị nam nhân ghê tởm sờ qua, nàng tìm cơ hội tẩy trừ sạch sẽ của người là được. Ngược lại, nếu giãy dụa quá mức, chọc giận nam nhân này, không bị vặn đứt cổ mới là lạ.

Ngón tay thô lớn giật áo khoác rách của nàng ra, từng lớp từng lớp lột trần chiếc vai phải ra, khi nhìn thấy nô ấn sưng đỏ biến thành màu đen, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn xuất hiện một tia phức tạp. Da thịt bị nhiều vết xanh tím bên cạnh nô ấn bị che dấu bởi những vết bẩn, vết bẩn kia kéo dài cả về sau lưng và trước ngực.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, bàn tay tiếp tục kéo xuống lớp quần áo rách, lớp ô bẩn cuối cùng biến mất, để lộ ra cái áo lót màu hồng nhạt. Ngón tay dùng sức kéo áo lót xuống, tuyết phong no đủ phút chốc nhảy bắn ra, hoạt nộn tinh tế, trắng noãn như nhựa cây lại mang một lớp phấn hồng trơn mềm. Nụ hoa xinh đẹp phấn nộn trên đỉnh, quầng nhũ xung quanh phủ một tầng hồng nhạt giống như hào quang xung quanh mặt trăng kiều mị mê người. Dưới ánh hoàng hôn, tuyết phong được phủ lên một tầng vàng óng ánh mờ ảo, quả thực đẹp không gì tả nổi, câu người ngắt xuống chà đạp.

Nhận thấy nữ nhân trong lòng thân thể khẩn trương cùng tốc độ gặm cắn chậm lại, hắn lạnh lừng lướt qua cái đầu nhỏ nhắn đang cúi xuống, không chút hoang mang mà đem áo lót về vị trí cũ, lại kéo lên từng lớp từng lớp quần áo cũ rách, cảnh đẹp trong nháy mắt bị che khuất. Trong suốt quá tình, hơi thở nam nhân không có một tia hỗn loạn, lạnh lẽo như băng.

"Nữ nhân bẩn thỉu, ngươi quả nhiên không phải người Bác Ba. Nói, ngươi từ nơi nào tới?" Thanh âm ồm ồm không hề mang theo ý cười, trở nên dữ dằn tàn bạo, ẩn chứa sát khí máu lạnh.

La Chu vẻ mặt sợ hãi cả kinh, giá lạnh xuyên thấu vào trong ngực. Nam nhân này. . . . . . Tất cả hành động vừa rồi là để điều tra thân thế của nàng!? Hắn là đang hoài nghi nàng, hoài nghi nàng là một gian tế bụng dạ khó lường. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, cố lấy hết dũng khí đối diện với cặp mắt thị huyết lạnh lẽo kia, run run nói: "Ta. . . . . .Ta là người lưu lạc đến thôn Nạp Mộc A. . . . . .Là. . . . . .Là người tha hương, từ. . . . . . Từ một nơi rất xa đến, ta. . . . . .Ta cũng không biết vì sao. . . . . .Vì sao lại. . . . . .Đi tới nơi này? Tóm lại, sau khi cầu nguyện. . . . . .Mở mắt ra. . . . . .Liền đứng ở trên thảo nguyên thôn Nạp Mộc A, ta. . . . . .Ta không phải người xấu."

Nàng biết lời nói thật của chính mình nghe giống như lời truyện kể thiên phương dạ đàm (Nghìn lẻ một đêm), nàng vốn muốn thay đổi một chút cho đáng tin. Nhưng dưới ánh mắt thị huyết lạnh lẽo này, nàng dự cảm chỉ cần nói sai một câu, mệnh của nàng chắc chắc chấm hết.

"Ngươi quả nhiên là một nữ nhân vô cùng giảo hoạt."

Thanh âm nam nhân lạnh lẽo tràn ra một tia tán thưởng, ngón tay nhẹ nhàng khều cằm nàng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Da thịt cùng ngũ quan của ngươi giống nữ nhân quý tộc nhà Hán ở Trung Nguyên, nhưng quần áo bên trong của ngươi cùng các nàng lại bất đồng, thật sự là người đến từ phương xa." Hắn buông cằm nàng, cười lạnh nói, "Ngươi biết rất rõ, vừa rồi chỉ cần ngươi nói dối một câu, mạng của ngươi sẽ không còn."

Thân phận của nam nhân này tuyệt đối không chỉ dừng ở một chức đội trưởng nho nhỏ đơn giản như vậy, hắn nhìn giống như kẻ thô bỉ dã man, hung tàn khát máu, kì thực lại vô cùng thận trọng, quan sát tinh tế sâu sắc. Hơn nữa nghe lời hắn nói, dường như không phải là kẻ nông cạn. Không biết từ lúc nào, sau lưng La Chu đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv