Sehun cuối cùng cũng đứng dậy và tiến lại chiếc ghế dài. Anh cầm lấy chiếc phong bì mà Mihee đưa cho mình rồi vô cảm lướt qua nội dung bên trong. Sau đó anh nói với giọng dịu dàng hơn. "Cô ấy muốn có một bên đại diện để ký hợp đồng mua bán tác phẩm nghệ thuật ở nước ngoài."
"Đó là công việc của cô ấy mà, giám đốc phòng trưng bày nghệ thuật—quản lý các tác phẩm nghệ thuật."
"Cô có chắc đây là những giao dịch thường xuyên của bên đó không? Không ai trong ngành là không biết Soohan sử dụng tác phẩm nghệ thuật để trốn thuế cả. Theo hiểu biết của tôi thậm chí bên đấy còn có cả một bộ phận riêng rành cho việc đó tại trụ sở chính cơ mà."
"Ai biết được chứ? Tôi đoán là cậu sẽ tìm ra gì đó nếu trực tiếp nói chuyện với cô ấy đó, vì có rất nhiều điều không thể viết ra giấy trắng mực đen được. Cô ấy cũng nhờ tôi sắp xếp một cuộc gặp riêng với cậu nữa."
Điều này đã xác nhận tất cả những suy đoán của Sehun. Anh không hiểu tại sao Do Ikyung lại nhờ Doguk đại diện cho cô khi phía Soohan đã có những người chuyên làm công việc này một cách thành thạo ròi.
"Thật kỳ lạ phải không? Tại sao cô ấy lại muốn tôi làm việc này?"
"Có lẽ cô ấy muốn nhờ cậu chăm sóc em trai thì sao. Cô ấy đặc biệt yêu cầu phải là cậu, và thù thao đưa ra cũng rất lớn nữa. Tôi chưa bao giờ thấy con số đó dành cho một luật sư cá nhân luôn á. Thậm chí còn có cả bonus nếu thành công nữa cơ."
Sehun liếc nhìn căn phòng trống của Yoonshin và hơi cau mày. Mihee nhìn theo ánh mắt của Sehun và liếc qua phòng làm việc ở phía bên kia trước khi quay lại với anh. Sehun lướt qua đống hồ sơ một cách thờ ơ.
Lúc sau, Sehun tập trung từng mặt chữ trên tài liệu cho đến khi lông mày nhíu lại thật sâu. Anh ném chiếc phong bì hơi nhàu nát và nội dung của nó lên bàn. Những tờ giấy rơi ra và hạ cánh hoàn hảo trước mặt Mihee.
"Tôi sẽ không nhận nó," Sehun tuyên bố.
"Chị em nhà cậu Do rất thân nhau. Vì giáo sư Do khá bận rộn nên hầu như việc chăm sóc em trai là do cô ấy làm cả."
"Cậu ta đã là người lớn từ lâu rồi, và thực tế là cô ta đang cố mua chuộc tôi trong buổi họp phụ huynh. Nhốt cậu ta ở đây còn chưa đủ sao? Tôi chỉ nhận cậu ta để giải quyết món nợ của tôi với chị mà thôi. Ngay từ đầu tôi đã nói rằng mình không hợp với việc chông trẻ rồi còn gì, nếu cô ta cứ khăng khăng yêu cầu tôi chịu trách nghiệm với đứa trẻ ấy thì tôi không còn cách nào là chấm dứt hợp đồng. Nếu chị không muốn mất mối làm ăn với cô ta thì giao cho các bộ phận khác hoặc không thì giao nó cho năm thứ tư đi."
"Giám đốc Do đã nói rõ là phải đưa cho cậu rồi."
"Tôi không phải con chó cưng của Soohan. Nếu thỏa thuận không đáp ứng các tiêu chuẩn của tôi, tôi thậm chí sẽ đuổi cổ cả ông cố nội nhà họ Do đi. Chị cứ biết vậy đi."
Mihee nhìn chằm chằm vào mắt Sehun rồi hỏi: "Tôi có nên bỏ qua nó thật không? Cậu thậm chí còn không thèm dành chút thời gian suy nghĩ về nó sao?"
"Việc suy nghĩ là dành cho những kẻ có thời gian để làm điều đó. Nếu cô ấy thực sự muốn trả ơn tôi thì hãy trả tôi một khoản lớn thay vì những thứ tầm thường như thế này. Gần đây chúng ta đã thuê một kế toán thuế, trước đây là giám đốc bên Dịch vụ Thuế Quốc gia, vì vậy có thể một vụ nào đó về thuế cũng được. Hoặc các giao dịch thương mại quốc tế—lĩnh vực này gần đây chúng ta làm rất tốt. Còn những vụ mà tôi yêu thích nhất là mua bán sáp nhập các tập đoàn, các khoản đầu tư quốc tế... Tôi sẽ xem xét những vụ như thế và tôi cũng được trả lương để làm những thứ thực tế như thế mà. Nói đến cái tiếp theo đi nào."
Mihee che giấu sự thất vọng của mình—cô biết rằng nếu càng ép thì sẽ chỉ khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ngay từ đầu cô đã biết Sehun như thế nào. Anh có rất nhiều tiền, và sẽ luôn hứng thú với những thứ được coi như là thử thách khó nhằn từ những vụ án lớn.
" Vậy cậu sẽ phải làm cái này. Đây là vấn đề của công ty xây dựng mà cậu đã quan tâm từ năm ngoái."
Lần này, Mihee ném chiếc phong bì màu vàng trên tay phải cho Sehun và bắt chéo chân. Sehun đọc kỹ hồ sơ khiến Mihee hài lòng. Sau vài phút, cô biết đã đủ thời gian để Sehun hiểu được nôi dung trong hồ sơ nên cất tiếng hỏi: "Vụ này đã đủ khiến cậu hứng thú chưa?"