Yoonshin cho rằng tình cảm cả hai dành cho đối phương không bằng nhau. Sehun là người dẫn dắt trên sân khấu và cậu là kẻ phụ thuộc vào đối phương nhiều hơn.
Yoonshin phần nào hiểu ý của anh, và cậu nghĩ lúc này là thời điểm hoàn hảo để hỏi và có một câu trả lời rõ ràng hơn. Yoonshin chậm rãi và thận trọng hỏi.
"Từ giờ trở đi nếu tôi cô đơn, thì anh có thể..."
"Đừng hỏi. Tôi sẽ không trả lời đâu."
"...ở lại bên cạnh tôi được không?" Yoonshin nhanh chóng đưa ra phần còn lại của câu hỏi sau khi đã bị Sehun ngắt lời. Cậu mím môi im lặng. Cùng lúc đó, Sehun kẽ thở dài.
Yoonshin đợi một chút nhưng anh không trả lời, nên cậu lo lắng nói thêm: "Anh đã đưa thẻ của mình cho khách hàng rồi, vì vậy không thể lấy lại đâu nhé. Anh có thể xoay chuyển tình thế, nhưng anh không thể thay đổi tôi đâu ạ. Tôi đang lâm vào ngõ cụt rồi."
"Không, cậu không như thế. Cậu chỉ là một đứa trẻ hành động như thể thế giới đang sụp đổ chỉ vì một bất hạnh nhỏ không đáng kể mà thôi. Tôi chắc rằng khi cậu bóc tách vấn đề ra thì sẽ chẳng có chuyện gì to tát đâu."
Yoonshin cảm thấy khó chịu trước những lời nói của Sehun và đẩy mình ra khỏi người anh. Ánh mắt họ gặp nhau.
"Anh đã nói đủ chưa ạ?" Yoonshin gắt lên.
"Tôi đang lên kế hoạch hoàn thành nó đây. Tôi sẽ làm một cái gì đó khác. Tôi đã muốn hôn em suốt thời gian qua và đã phải kìm nén quá lâu rồi."
Sehun giật mạnh chiếc cà vạt đang mắc trên áo sơ mi của Yoonshin, rồi đẩy Yoonshin vào tường. Ngay cả khi ai đó đi ngang qua thì cũng chỉ thấy tấm lưng của Sehun trước Yoonshin mà thôi. Anh cúi xuống gần với cậu, lần này khác với lần ở quán bar. Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi môi của họ đã chạm vào nhau trước sự chứng kiến của Yoonshin.
Môi cả hai gặp nhau, rồi tách ra. Không chỉ một lần, cả hai đôi môi mơn trớn lấy nhau đầy dục vọng.
Yết hầu Yoonshin nhấp nhô, cậu nín thở khi cố gắng kìm nén sự căng thẳng đã đến ngưỡng của mình xuống. Giường như muốn nói điều gì đó, nhưng khoảnh khắc môi cậu vừa hé ra, Sehun đã hung hăng lao tới. "Luật sư cao cấp, ưmmm!"
Yoonshin đã bị choáng ngợp bởi sự say đắm của nụ hôn này, nhưng nó mới chỉ là bước đầu thôi. Yoonshin túm lấy Sehun để giữ thăng bằng, sau đó cậu nghiêng đầu về phía ngược lại với Sehun để đôi môi của cả hai có thể chạm vào nhau sâu hơn. Sự mềm mại của hai cánh môi quấn lấy nhau nhiều lần mà không thấy đủ. Sehun cố gắng chiếm lấy cả cánh môi trên lẫn dưới của Yoonshin.
Sau đó, anh từ từ đưa lưỡi mình vào giữa đôi môi đang hé mở của người kia.
"a, ưmmm...."
Da thịt nóng bỏng của anh và cậu quấn lấy nhau, cố gắng lấp đầy khoảng trống giữa những va chạm của hai đầu lưỡi. Nước bọt hòa quyện với từng nụ hôn như nuốt chửng đối phương.
Lưng Yoonshin chạm vào cửa cuốn của cửa hàng đã đóng cửa khiến nó kêu lên lạch cạch. Cậu cảm thấy như thể mình sắp ngã đến nơi nên đã kéo tay Sehun lại gần, kéo anh vào một góc tối hơn và riêng tư hơn.
Sehun để Yoonshin dựa vào tường và tiếp tục khám phá đôi môi căng mọng của cậu chàng trước mặt. Yoonshin không quen với nụ hôn như thế này—nên cậu vùng vẫy vì cảm thấy khó thở. Mặc dù vậy, Sehun vẫn không chịu buông tha cho cậu, anh liên tục ngấu nghiến tấn công đôi môi đã đỏ mọng của cậu.
"Ưm.. tôi không thể...thở-thở được...!" Yoonshin bám lấy Sehun khi cố gắng vỗ vào người anh, cầu xin Sehun buông ra.
Sehun cứ thế thưởng thức sự mềm mại của đôi môi kia, cảm giác kích thích đến tận đầu lưỡi, và vị ngọt không thể cưỡng lại của chàng trai trẻ trước khi dứt ra. Khuôn mặt của cả hai vẫn sát rạt vào nhau.
Những tiếng thở dài rời rạc khi họ tách khỏi đối phương. Sehun hôn nhẹ lên cằm Yoonshin, không muốn lãng phí chút thời gian nào.
"Cậu sẽ chảy nước dãi, miệng thì há hốc ra như thế đấy."
Yoonshin hổn hển ngậm miệng lại vì xấu hổ, sau đó cậu nheo mắt trừng cái người vừa mới khiến cậu ra nông nỗi này.