Yoonshin cảm thấy tầm nhìn của mình quay cuồng, cậu cố đẩy tay Sehun ra. Sau đó cậu dang rộng vòng tay, khóa chặt lại Sehun. Cậu giam Sehun bằng cơ thể của mình. Sehun còn đang gác tay lên thanh vịn phía sau, anh nhìn chằm chằm xuống Yoonshin với đôi mắt băng giá.
"Cậu đang nổi loạn chống lại tôi sao? Tôi chắc chắn rằng tôi đã nói với cậu không được chạm vào tôi rồi mà."
"Tôi làm thế vì anh sờ soạng tôi và nói đủ để khiến tôi cảm thấy bị đe dọa. Tôi không chống lại anh; đó là cách mà tôi tự vệ."
Yoonshin không thể hiểu được người đàn ông trước mặt mình. Sehun sẽ tiếp cận cậu, sẵn sàng mặc cả trong khi không thể đoán được anh đang nghĩ gì, và khi Yoonshin chất vấn anh, thì anh sẽ lùi lại và giả vờ như không biết gì. Khi Yoonshin cảm thấy quá đủ rồi và cậu quyết định quên đi những hiểu lầm của mình, thì Sehun sẽ lại tiến lại phía cậu như trước và chọc ghẹo cậu.
Kang Sehun hoàn toàn không cần phải cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với tất cả mọi người, nói chi đến một luật sư cộng sự như Yoonshin. Vì thế việc gây ra hiểu lầm là do sơ suất và sự cố ý của Sehun.
Chẳng lẽ Sehun thật sự không có hứng thú với cậu hay sao? Sehun phủ nhận điều đó, nhưng càng nghĩ về nó, Yoonshin lại càng tin chắc vào những giả định của bản thân.
Yoonshin ngập ngừng một lúc rồi lượm hết can đảm nhỏ nhoi của mình: "André Gide từng nói rằng con người không thể khám phá những đại dương mới trừ khi anh ta có can đảm để đánh mất bờ biển của chính mình."
Sehun bất ngờ bình luận. "Cậu muốn khám phá đại dương mới nào hửm, Năm Tư?"
"Một đại dương để cứu tôi khỏi những nguy hiểm."
Nghe vậy, Sehun hẳn đã linh cảm được Yoonshin muốn gì ở mình, vì vậy anh hỏi với giọng thoải mái hơn, "Cậu đang phải đối mặt với những nguy hiểm gì vậy?"
"Tôi muốn anh làm rõ điều này trước. Anh có đang nuôi dưỡng bất kỳ tình cảm không đứng đắn nào với tôi không? Tôi đang hỏi rất chân thành và không phải vì tôi say đâu ạ."
Thật ngạc nhiên là Sehun không hề chế nhạo cậu. Anh rất kiên nhẫn nhìn vào đôi mắt Yoonshin. Vì vậy, bất chấp sự bối rối đang bùng lên trong lòng mình, Yoonshin tiếp tục lấp đầy sự im lặng bằng giọng nói của mình: "Anh có không ạ?"
Sehun liếc xuống một cách ngoan cố như thể anh đang lột trần người đối diện, rồi anh vặn lại, nhấn mạnh từng âm tiết.
Giọng anh trầm và dịu. "Nếu tôi làm thế thì sao?"
Giọng nói trầm đều đều của Sehun văng vẳng bên tai Yoonshin.
Cậu nhăn mặt ngay lập tức và nuốt nước bọt một cách lo lắng.
Câu trả lời của Sehun rất ngắn gọn, nhưng những từ đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chúng hoàn toàn lấp đầy bộ não của Yoonshin. Giọng nói điềm tĩnh của Sehun khiến cơ thể mảnh khảnh của Yoonshin căng thẳng hơn cả lúc anh mắng cậu. Cậu đã hỏi lại anh sau khi đã ném hết tất cả sự thận trọng của mình vào trong gió, nhưng cậu không bao giờ tưởng tượng được câu trả lời này lại phát ra từ đôi môi của Sehun.
"Nếu anh có..." Yoonshin lặp lại, mặt cậu nóng dần lên. Không giống như thường này, cậu thật chẳng dám nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của đối phương.
Miệng Yoonshin khô khốc và trái tim cậu đập loạn nhịp trong lồng ngực
"Nếu anh làm vậy, thì... Thay vì giữ nó cho riêng mình, anh có thể đưa nó cho tôi không? Tôi đang ở trong một tình huống khẩn cấp."
Sehunđang chăm chú lắng nghe liền hỏi, "Cậu có phải là gay không?"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó nghiêm túc. Tôi cho rằng mình là trai thẳng."
"Cậu không phải gay, và cậu không hứng thú, bị thu hút hay tò mò về tôi theo cách đó. Nhưng mà giờ cậu lại nói với tôi rằng tôi có thể có những động cơ thầm kín và rằng cậu đang trong một tình huống nguy cấp hả. Thú vị đấy."
Yoonshin cảm thấy má mình nóng bừng rồi cậu cắn chặt môi dưới. Trong lúc ấy, cậu ý thức được ánh mắt dán vào cậu của Sehun. Không đời nào người như Sehun, với trực giác và khả năng phán đoán như dã thú của anh lại không thể nắm bắt được từng phút thay đổi trên gương mặt Yoonshin.