Nô Lệ Của CEO

Chương 59



Tôi cố định một mảnh vải rồi đặt nó trên chân. "Hoàng hôn thật đẹp phải không?" Tôi nhìn Hạ Tuy sau khi nghe anh ấy nhắc đến hoàng hôn.

“Đúng vậy, nó thật đẹp.” Tôi nói.

“Anh hy vọng chúng ta có thể như thế này mỗi ngày, Yên nhi.

Tôi chuyển ánh nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy. "Yên Nhi, anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của em. Anh hy vọng em cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân với em." Tôi lắc đầu trước khi trả lời.

"Không, Hạ Tuy. Anh không cần phải chứng minh bản thân vì bất cứ cái gì, vì anh đã chứng minh được điều đó từ lâu rồi."

“Yên Nhi.”

"Khi em cần một người để tựa vào, anh đã ở đó. Khi em cần một người cha cho con em, anh cũng đã ở đó. Anh không biết em biết ơn như thế nào khi anh bước vào cuộc đời và giúp đỡ em rất nhiều thứ."

Tôi thấy Hạ Tuy mỉm cười với tôi. "Cảm ơn, Yên Nhi. Chúng ta ăn trước đã có được không?”

“Ừ. Tất nhiên là được rồi.” Tôi nói rồi mĩm cười với anh ấy.

Tôi cầm dao nĩa trước mặt và thấy một miếng bít tết trên đĩa của mình. Tôi không biết tại sao nhưng kỷ niệm thoáng qua tâm trí của tôi. Một kỷ niệm ngọt ngào của Sở Nhiễm và tôi. Lúc đó anh ấy lấy đĩa bít tết sau đó thái miếng rồi đưa cho tôi. Tôi cảm thấy khó chịu với những điều loé lên trong tâm trí mình, tôi lắc đầu để xua tan những suy nghĩ khỏi tâm trí của mình.

“Có vấn đề gì sao, Yên Nhi?” Hạ Tuy hỏi.

“K-không, không có chuyện gì.” Tôi chọc vào miếng bít tết trên dĩa của mình.

Không được, Yên Nhi. Đừng suy nghỉ đến nó nữa. Anh ấy đã là người có gia đình rồi.

Sau khi ăn xong bữa tối. Cuối cùng mặt trời cũng lặn. Chúng tôi nghe thấy tiếng vĩ cầm lãng mạn vang lên từ xa.

Tôi ngồi ở nơi bàn mình ánh mắt nhìn vào khoảng không của đại dương bao la trước mặt. Cho đến khi tôi cảm thấy Hạ Tuy từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tôi đưa mắt nhìn theo những hành động anh ấy rồi anh ấy từ từ bước đến chỗ tôi. Anh chìa tay về phía trước mặt tôi.

"Liệu anh có thể nhảy với em một điệu hay không?" Tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy. Sau đó tôi nhìn vào tay anh ấy. Tôi chỉ mỉm cười đặt tay mình lên lòng bàn tay của anh ấy như một lời chấp nhận.



“Chắc chắn là được rồi.”

Chúng tôi đứng dậy và cùng nhau đi đến giữa boong tàu. Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay tôi lên vai anh ấy sau đó anh ấy ôm lấy eo tôi.

Cùng với tiếng nhạc dương cầm du dương là bước chân chậm chạp của chúng tôi. Tôi lần đầu mới cảm nhận được niềm vui khi khiêu vũ trên boong tàu.Mới đây tôi có cảm giác như mình là nàng công chúa trong truyện cổ tích. Tôi cảm thấy rất nhiều niềm vui

Cho đến khi chúng tôi nghe thấy nhung tiếng nổ lớn trên bầu trời nó khiến chúng tôi phải ngừng lại và ngước nhìn lên bầu trời.

"Đẹp quá!" Tôi khé nói, khi nhìn pháo hoa đầy màu sắc trên bầu trời đen.

Nó đẹp hơn cái mà tôi được xem vào ngày hôm trước. Tôi bị mê hoặc bởi pháo hoa đẹp và đầy màu sắc trên bầu trời. Tôi không ngăn được những nụ cười trên môi mình.

Cho đến khi tôi cảm thấy bàn tay của Hạ Tuy trên tay mình.

"Yên Nhi, anh có thể hỏi một câu được không." Tôi nhìn anh ấy khi anh ấy bắt đầu nói.

“Được chứ, anh muốn hỏi gì vậy Hạ Tuy.”

Anh ấy từ từ quỳ xuống trước mặt tôi trong khi nắm tay tôi. Đột nhiên, tim tôi đập nhanh hơn vì những hành động của anh ấy đang làm.

Tôi không biết chúng tôi đã nhìn nhau bao lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa và âm nhạc dương cầm du dương vang lên bên tai. Nó tạo nên một bầu không khí thật lãng mạng.

Đến khi anh đột ngột lên tiếng. "Anh biết là đột ngột, nhưng anh không thể chịu đựng thêm nữa. Anh thử đánh cược một lần.” Hạ Tuy nói.

“Nếu như em từ chối anh vẫn sẽ chấp nhận nó. Dù nó sẽ rất đau nhưng anh vẫn chấp nhận. Có thể sẽ bị tổn thương một chút anh vẫn sẽ chập nhận. Bởi vì anh yêu em Yên Nhi.” Không biết bao nhiêu lần tôi nuốt nước bọt khó khăn vì những lời anh nói. Anh muốn thử đánh cược với bản thân mình một lần, Yên Nhi em có chấp nhận làm bạn gái của anh không?. Có chập nhận cho anh một cơ hội để được ở bên cạnh em hay khônh?”

Tôi lại nghe một bản nhạc lãng mạn. Những chùm pháo hoa đầy màu sắc rải rác trên bầu trời làm cho không khí trở nên lẳng mạng và nó khiến trái tim tôi đập rộn ràng.

Trái tim tôi đập rất nhanh và mạnh vào ngực tôi. Tôi cũng muốn đánh cược và yêu một lần nữa, vì vậy tôi muốn đưa ra quyết định cho hạnh phúc của mình ngay.

“Được. Em đồng ý.” Tôi nói với nụ cười trên môi.



Mắt tôi có thể thấy rõ niềm vui trên mặt anh. Đến khi anh ấy đứng dậy nhanh chóng và nắm lấy vai tôi.

"Là thật sao?" Tôi gật đầu và mỉm cười với anh ấy.

"Um!" Tôi nói.

“Yeah.”

Anh ấy như một đứa trẻ nhảy cẫng lên vì sung sướng và rồi anh ấy đi đến cuối boong tàu và hét lên.

“Ahhh!. Yên nhi bây giờ là bạn gái tôi.”

"Này, Hạ Tuy! Anh làm tiểu Bảo thức dậy bây giờ!" Tôi ngăn anh ấy lại.

Nhưng dường như anh không nghe thấy và anh vẫn tiếp tục hét lên. Tôi chỉ cười trước những gì anh ấy đang làm.

Anh ấy lại đến chỗ tôi và mắt tôi mở to khi anh ấy ôm tôi. Tôi cảm thấy anh ấy ôm thôi rất chặt. Cái ôm mang lại cho tôi một tình yêu mới.

Tôi ôm lại anh ấy cho đến một lúc sau anh ấy kéo tôi ra một chút. Anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi và tôi cũng vậy. Mặt anh từ từ áp sát mặt tôi, cho đến khi chúng tôi chỉ cách nhau một vào centimet.

Anh ấy từ từ nhắm mắt lại, tôi cũng làm như vậy. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập nhanh của trái tim mình và tiếng gầm của nó.

"Mẹ, tiếng gì vậy?" Tôi nhanh chóng đẩy Hạ Tuy ra khi tôi nghe thấy giọng của con trai mình.

Tôi thấy tiểu Bảo dụi mắt khi ngồi trên chiếc ghế sofa nơi thằng bé đã nằm.

“Tiểu Bảo thức dậy thật không đúng lúc chút nào.” Hạ Tuy nói với vẻ cáu kỉnh vừa gãi đầu. Tôi chỉ mỉm cười vì điều đó.

Tôi đến gần Hạ Tuy hơn một chút rồi đặt ngón trỏ lên môi anh ấy.

"Còn có lần sau mà." Sau đó tôi nháy mắt với anh ấy.

Tôi có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt anh, khuôn mặt anh ấy đỏ bừng lên. Tôi nhanh chóng rời khỏi sự chỗ anh ấy, sau đó đi đến gần nơi tiểu Bảo đang ngồi. Có thể nói hôm nay là một trong những ngày tôi rất vui.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv