Sau thời gian nằm viện, cuối cùng chúng tôi cũng được phép xuất viện, tôi đưa con trai Tiểu Bảo xuất viện, Hạ Tuy đến đón chúng tôi về căn hộ. Tôi cảm thấy cơ thể mình vẫn còn rất yếu, nỗi đau sau khi sinh con vẫn còn đau âm ỉ. Sau khi về đến căn hộ của tôi, Hạ Tuy để tôi ngồi xuống giường, sau khi đã ngồi xuống trên giường, tôi nhìn người đàn ông trước mắt mình.
Anh ấy trông giống như một người cha khi ôm cơ thể nhỏ bé của con tôi trong vòng tay.
“Hạ Tuy. Để tôi bế đứa bé cho. Anh có thể về nhà nghỉ ngơi.” Tôi nói trong khi mỉm cười với anh ấy.
“Suỵt, con nói bé thôi. Tiểu tử này đã ngủ rồi, nhóc con này dung mạo thật anh tuấn giống ta. Cô thừa nhận đi, nó là con tôi có phải không.” Tôi cau mày trước những gì anh ấy nói.
“Lời anh nói quá vô nghĩa.”
Tôi từ từ đứng dậy khỏi giường đi đến gần Hạ Tuy ý muốn bế con mình. Nhưng khi mắt tôi thoáng nhìn qua khuôn mặt của nó, tôi không thể không thừa nhận rằng thằng bé rất giống bố nó.
Môi, mũi và mắt của thằng bé rất giống Sở Nhiễm, một sự thật không thể phủ nhận giữa hai người họ.
“Cô nằm xuống giường đi, Yên Nhi. Tôi biết cơ thể cô vẫn còn yếu. Tôi có thể chăm sóc cho con trai cô. Trước khi cô khoẻ lại.”
“Nhưng Hạ Tuy.”
“Suỵt, cô nằm xuống ngủ đi, Yên Nhi.” Anh ấy nói rồi nở một nụ cười ngọt ngào, điều gì đó làm dịu đi tâm trạng của tôi.
“Hạ Tuy,” Tôi thấy anh ấy quay sang chỗ tôi rồi tôi lại nói tiếp, “Cảm ơn anh, thời gian qua anh luôn giúp đỡ tôi. Tôi không nghỉ trên đời này lại có người tốt như anh.”
"Cô có thấy thằng bé có đẹp trai giống như tôi không, Yên Nhi?" anh cười trêu đùa. "Vậy thì hãy cảm ơn tôi khi cô trở nên giàu có." anh cười đáp lại.
“Được thôi.” Tôi đáp lại những gì anh ấy nói.
Tôi cảm thấy sức nặng của cơ thể và sự mệt mỏi của nó suốt cả ngày. Tôi từ từ nằm xuống giường và quan sát hai người.
Khi Hạ Tuy bế con trai tôi trên tay, tôi không khỏi băn khoăn liệu Sở Nhiễm sẽ trông như thế nào nếu anh ấy bế con trai chúng tôi không. Nhưng tôi sẽ không thể nhìn thấy được dáng vẻ ấy, bởi vì anh ấy sẽ không thể ôm Tiểu Bảo trong vòng tay của mình nữa.
Tôi từ từ nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ, cho đến khi cơn buồn ngủ nuốt chửng tinh thần tôi.
*******
5 năm sau.
Năm năm trôi qua, trái tim tôi đã sống lại một lần nữa, tâm trí tôi đã quên đi những chuyện trong quá khứ.
Tôi hiện tại đã có một cuộc sống ổn định, một công việc tốt. Tôi làm thư ký của một công ty, Hạ Tuy cũng vậy. Anh ấy đã tìm được công việc tự chế tạo ô tô nhờ nền tảng IT của mình.
Nhiều thứ đã thay đổi bao gồm cả mái tóc của tôi. Người ta nói, muốn quên đi một chuyện gì đó thì phải trải qua một lần thay đổi bản thân và ngoại hình.
Tôi thường mượn xe của Hạ Tuy để đi đón con trai tôi ở trường học. Anh ấy cũng thường hay đi cùng với với. Người ngoài nhìn vào chúng tôi, thường thấy chúng tôi có vẻ như một gia đình.
Giống như trước đây, tôi đến trường của Tiểu Bảo để đón thằng bé, tôi thường đợi thằng bé ở trước cổng trường. Sau một lúc cũng thấy thằng bé từ bên trong đi ra.
“Mẹ ơi”
Một thằng bé chạy về phía tôi đứng, thiên thần bé nhỏ của tôi như ngọn đèn cho tôi ánh sáng để tiếp tục sống.
Tôi vẫy tay với thằng bé để đáp lại. Khi thằng bé đến gần tôi, tôi lập tức hôn lên má thằng bé và ôm thằng bé thật chặt.
“Hôm nay con ở trường thấy như thế nào.” Tôi hỏi.
“Hửm. Nó rất nhàm chán.”
Lời nói của thẳng bé giống hết như bố nó vậy, thằng bé luôn làm cho người khác có cảm giác khó gần, nhất là đôi mắt sắc bén của thằng bé.
Các giáo viên của con trai tôi nói rằng chỉ số IQ của thằng bé cao hơn so với những đứa bé cùng lứa tuổi với nó. Tiểu Bảo rất thông minh, thằng bé nó có thể dễ dàng học hỏi nhiều thứ khác nhau, tuy còn nhỏ nhưng thằng bé thông thạo biết ba thứ tiếng. Tôi nghĩ thằng bé thừa hưởng những thứ đó từ bố mình. Tôi ôm thằng bé và nhẹ nhàng vò tóc nó.
“Mẹ, dừng lại đi. Đừng có vò tóc con.”
Tôi biết sự khó chịu trong giọng nói của thằng bé vì những gì tôi đã làm. Tôi nở nụ cười ngọt ngào với thằng bé trước khi đưa thằng bé vào trong xe.
Sau một lúc chúng tôi về đến nhà của chúng tôi. Tôi vào nhà, đi đến phòng bếp chuẩn bị một chút, xong xuôi tôi bưng đồ ăn xế lên cho thằng bé, chúng tôi nghe thấy tiếng mở cửa và thấy Hạ Tuy bước vào ngay sau đó.
“Cô đã ăn cơm chưa. Yên Nhi,”
“Chưa, chúng tôi chuẩn bị ăn. Anh ở lại ăn cùng chúng tôi luôn.” Tôi vừa nói vừ đi đến phòng bếp lấy bát cho anh ấy.
Sau khi chúng tôi ăn xong bữa xế, tôi lập tức chuẩn bị món tráng miệng cho hai người họ. Rồi trở lại phòng bếp chuẩn bị bữa rối. Tiểu Bảo bắt đầu lấy máy game chơi cùng Hạ Tuy.
“Chú Hạ Tuy! Có muốn chơi game cùng cháu không ?" Tiểu Bảo nói.
“Này Tiểu Bảo, cháu đừng có dùng tiếng anh nói với chú”
“Yên Nhi sao cô không dạy cho thằng bé về tiếng mẹ đẻ.” Hạ Tuy nói với tôi.
“À.. không phải thế đâu! Hạ Tuy. Thằng bé thậm chí rất thông thạo nó.”
“Này… Hạ Tuy. Chú nghỉ sao khi nói tôi không biết tiếng Trung Quốc kia chứ.”
Hạ Tuy ngạc nhiên khi nghe thắng bé nói bằng tiếng Trung Quốc. Đến bây giờ anh mới nghe thấy thằng bé nói tiếng Trung Quốc vì thường thằng bé sẽ không làm điều đó.
"Wow! Cháu thật là một đứa trẻ ngoan? Cháu thật sự rất giống tôi."
Hạ Tuy dường như rất hài lòng với những gì anh ấy nghe được. Tôi chỉ liếc nhìn họ khi đang chuẩn bị đồ ăn.