Sau khi biết được những sự thật đó, tôi không thể nào chập nhận được, cũng không biết đối mặt như thế nào với anh ấy, tôi đã một lần nữa nộp đơn từ chức.
Bây giờ, tôi đang ngồi trong phòng khách nhà mình. Đang tìm kiếm một công việc mới trên internet thông qua máy tính bản đang đặt trên chân.
Tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho các công ty để ứng tuyển nhưng thật lạ là cho đến bây giờ vẫn chưa có ai gọi hay nhắn tin cho tôi.
Sở Nhiễm có thể đưa mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó hay không?
Kể từ khi tôi biết được sự thật, hầu hết mọi bất hạnh trong cuộc đời tôi, tôi đều cảm thấy anh ấy phải chịu trách nhiệm với nó.
Nhưng sáng nay, khi tôi nhớ lại khuôn mặt của anh ấy, khi tôi nhớ lại những lời anh ấy đã nói, tôi không thể không cảm thấy mình bị xúc phạm được. Tôi không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho anh ấy, khuôn mặt anh ấy lúc đó giống như một đứa trẻ đang khóc vậy.
Tôi dừng công việc mình đang làm một lúc khi nhớ ra vẻ mặt của anh ấy sáng nay. Không có lấy một nụ cười trên khuôn mặt của anh ấy. Chuyện gì đang xảy ra với mày thế, Yên Nhi? Tại sao mày lại nghĩ đến những điều này?
Mặc dù tôi đã nói những lời đó trước đây, nhưng nó trái ngược với cảm xúc của tôi. Mặc dù tôi đã chọn cất cắt đứt mối liên hệ của chúng tôi với nhau, nhưng tôi cảm thấy rằng có một phần trái tim mình đang đau.
Tôi đã không nhận ra nước đột nhiên rơi xuống từ mắt tôi. Tôi cố lau nó bằng tay.
Đúng vậy, Yên Nhi. Đúng vậy, lòng nhân từ không có chỗ cho những người như họ. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Trái tim tôi một lần nữa đập vì một người, người đó lại là em trai của người yêu cũ của tôi.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa và tiếng chuông reo.
“Ai vậy” tôi nói
Nhưng người đó vẫn tiếp tục gõ cửa. Tôi bắt đầu nhấc máy tính xách tay lên khỏi chân mình, đặt nó trên bàn của tôi rồi bắt đầu đi về phía cửa. Tôi nhìn qua mắt chóng trộm xen bên ngoài là ai. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy người đứng phái trước là Sở Nhiễm.
“Yên Nhi mở cửa đi” anh ấy hét lên.
“Sao tôi phải mở cửa?”
“Yên Nhi, làm ơn hãy mở cửa. Làm ơn hãy nghe tôi nói có được không?”
"Chúng ta không có gì để nói cả, Sở Nhiễm. Đã đến lúc tôi phải biết sự thật rồi, cút đi!"
“ Yên Nhi” đó là tất cả những gì anh ấy nói và sự im lặng đang bao trùm lấy xung quanh. Nhưng một lúc sau.
“Yên Nhi, anh yêu em.”
Mắt tôi mở to khi nghe những lời nói đó. Tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh trước những điều anh ấy nói.
"Anh không biết nó bắt đầu từ khi nào. Anh không biết nó xảy ra như thế nào, anh đột nhiên nhận ra rằng anh đã yêu em," anh nói khi tôi tiếp tục im lặng lắng nghe những lời anh nói.
"Anh biết rằng anh có lỗi với em. Anh biết rằng điều này với em là nỗi đau và là vấn đề đối với cả hai chúng ta, nhưng anh có thể làm gì đây? Anh không thể ngăn trái tim này rung động vì em được."
“Anh muốn em biết, anh yêu em, Yên Nhi. Không nếu, không nhưng. Anh hy vọng em có thể tha thứ cho lỗi lầm mà anh đã gây ra. Cho anh một cơ hội để sửa chữa những sai lầm. Anh đã nghĩ rằng em là nguyên nhân cái chết của anh trai anh, anh nghĩ rằng không có lý do gì có thể khiến em chia tay anh trai anh, anh nghĩ rằng chỉ có gia đình anh đau khổ sau cái chết của anh trai anh.”
“Nhưng toàn bộ ý nghĩ đó chỉ là một ý nghĩ của anh. Anh biết mình đã sai rồi, Yên Nhi. Anh đã phạm sai lầm lớn, anh bây giờ vô cùng hối hận về những gì mình đã làm, vì vậy làm ơn, Yên Nhi. Nếu em không tha thứ cho anh, có thể để anh nhìn thấy em một lần có được hay không?."
Tôi không biết mình sẽ cảm thấy gì khi lắng nghe những điều anh thổ lộ ở phía bên kia cánh cửa. Những lời anh thốt ra giống như ngọn lửa làm tan chảy trái tim băng giá của tôi.
Tay tôi di chuyển một cách tự nhiên như thể nó có sự sống của riêng nó. Nó bắt đầu xoay tay nắm cửa và khuôn mặt dịu dàng của Sở Nhiễm xuất hiện trước mặt tôi. Tôi thấy mắt anh ấy sưng húp có lẽ anh ấy đã khóc rất nhiều.
Người đàn ông này, người đàn ông trước mặt tôi này là người đàn ông đã gây ra những tổn thương trong lòng tôi. Nhưng dù nghĩ đến những việc anh đã làm với tôi, tôi cũng không thể giận được, bởi trái tim sắt đá của tôi đã hoàn toàn được thay thế bằng tình yêu ấm áp tôi dành cho anh.
Tôi từ từ bước lại gần nơi anh ấy đang đứng, cho đến khi tôi nhận ra rằng anh ấy hôn lấy môi tôi, anh ấy ôm nhấc bổng tôi lên. Tôi sẵn sàng đáp lại những nụ hôn của anh ấy và hai chân tôi kẹp lấy hông anh ấy. Những nụ hôn đó không biến mất khi chúng tôi đi vào trong căn hộ của tôi, anh ấy ôm tôi đi về phía phòng của tôi.
Cho đến khi cơ thể chúng tôi từ từ ngã xuống giường của tôi, môi chúng tôi vẫn dính lấy nhau không thể tách rời, đó là nụ hôn của hai người yêu nhau.