Tay tôi run lên vì cảm xúc hỗn độn trong lòng. Sự kết hợp của tức giận, thù hận và hối hận đang lấp đầy trái tim tôi.
Tôi siết chặt lòng bàn tay khi cầm tờ giấy chứa các tài liệu và thông tin về cô gái tên Yên Nhi.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa và bố tôi từ bên ngoài đi vào.
"Ồ, Sở Nhiễm. Con đến thăm bố sao? Con không nói trước là sẽ ghé qua nhà thăm bố, ước gì bố có thể chuẩn bị trước khi con về đến dinh thự."
Tôi cau mày khi nhìn thấy bố, rồi tôi bắt đầu nói. "Bố biết gì về những tài liệu này, tôi nói với một giọng điệu giận dữ, rồi tôi ném mạnh sấp giấy xuống chân bố tôi.
Mắt tôi có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt ông ấy khi ông ấy nhìn thấy tài liệu bên trên tờ giấy đang nằm trên sàn nhà.
“Con đã lấy chúng ở đâu vậy?”
"Trả lời câu hỏi của con đi bố. Bố biết gì về những tài liệu này? Chúng dùng để làm gì?
"Sở Nhiễm, nghe này!" ông nói lên với một giọng nói lúng túng, lộn xộn, rồi tiếp tục nói, "mẹ con và bố chỉ muốn làm điều đó để cho anh trai con tránh xa những người lợi dụng anh coi khi thấy gia đình chúng ta giàu có," bố tôi lần lượt giải thích.
“Anh con không thể lấy người con gái đó, cô ta chẳng có gì cả, thứ duy nhất cô ta theo đuổi là sự giàu có của gia đình chúng ta, vậy nên những chuyện xảy ra với gia đình chúng ta chỉ là trùng hợp.”
"Bố từ khi nào lại trở nên coi thường người khác như vậy? Từ khi nào mà bố biết người khác thấp kém hơn bố!?" Tôi chất vấn bố tôi.
“Sở Nhiễm, để bố giải thích..”
“Được rồi, dừng lại được rồi! Những gì con nghe được là sự thật.” Bố tôi như một pho tượng bị đóng đinh tại chỗ ông đứng. Tôi không muốn nghe những gì ông ấy nói nữa. Tôi không muốn lại làm rối tung suy nghĩ của mình với những điều tôi cho là đúng.
Tôi vội vã bước ra cửa và trước khi đóng cánh cửa đó lại, tôi quay lại nhìn chỗ bố đang đứng tôi nói.
"Ta đã biết rõ sự thật rồi, người thật sự giết chết người anh thân yêu của tôi không ai khác chính là... Chính là gia đình của tôi."
Rồi tôi đóng sập cửa một cách thật mạnh, vừa đủ để ông ấy có thể nhận ra cơn giận đang bùng cháy trong tôi.
Tôi rời khỏi dinh thự đi đến xe của tôi. Tôi dừng lại một lúc trước khi ngồi vào trong đó.
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm cái quái gì với người mà anh trai tôi yêu nhất?
Tôi đã hủy hoại cuộc đời cô ấy, tôi đã hủy hoại phẩm giá của cô ấy và tôi gần như xé nát tâm hồn cô ấy. Vì những tội lỗi mà anh ấy không hề phạm phải.
Tôi đấm mạnh vào vô lăng trước mặt, không biết đã đấm bao nhiêu lần mà vẫn tôi không cảm thấy cơn đau chạy dọc nắm tay. Lúc này lòng tôi đầy hối hận và hổ thẹn.
Xin lỗi, Trí Thành. Em không biết, em không biết chuyện gì đã xảy ra, em không biết tình yêu của anh đã trải qua những gì. Phải đối mặt với những gì.
Tôi từ từ gục đầu xuống vô lăng, để cho những giọt nước mắt mặn chát chảy ra như một đứa trẻ. Tôi biết anh tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì tôi đã làm, tôi biết tôi không thể đối mặt với anh được nữa, nhưng dù sao đi nữa, tôi hy vọng mọi chuyện chưa quá muộn, tôi hy vọng nó không quá muộn để tôi sửa chữa những sai sai lầm của tôi.
Một lúc sau tôi trở về căn hộ của mình. Bây giờ tôi không biết phải nên làm gì tiếp theo, đầu tôi bây giờ là một đóng hỗn độn.
Tôi nên làm gì để bù đắp những sai lầm mà tôi đã gây ra cho Yên Nhi?. Liệu rằng cô ấy có tha thứ cho tôi sau tất cả mọi chuyện mà tôi đã làm hay không? Bây giờ tôi nên làm gì?
****
Cả một đêm suy nghỉ về tất cả mọi chuyện đã xảy ra khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi rời căn hộ, đi đến chỗ xe mình. Lên xe lái đến công ty, khi trên đường đến công ty. Tôi ghé một quán trà sữa, mua một ly cho Yên Nhi, đó cũng coi như là một bù đặp nhỏ nhoi mà tôi dành cho cô ấy trước. Sau khi đến công ty, tôi chưa thấy cô ấy đi làm. Tôi đặt ly trà sữa ở bàn làm việc của cô ấy, rồi trở về văn phòng của mình.
Sau một đêm suy nghỉ, tôi nghỉ cách tốt nhất để bù đắp những tổn thương mà tôi gây ra cho cô ấy là cho cô ấy nắm một nữa quyền của công ty. Tôi muốn cô ấy trở thành phó tổng giám đốc của công ty tôi.
Tôi đã thông báo xuống dưới và cũng đã chuẩn bị cuộc họp hội đồng để thông báo cô ấy trở thành phó tổng giám đốc công ty.
Nhưng có vẽ như cô ấy không đồng ý với cách làm của tôi. Tôi lại rơi vào những suy nghỉ, những bối rối, cô ấy không đồng ý việc những gì tốt sắp xếp. Vậy còn có cách nào bù đắp cho cô ấy không?
Một ngày tôi không tài nào tập trung vào công việc của mình được. Tốt thật sự rất muốn bù đắp cho cô ấy. Nhưng có lẻ không thàng công. Bỗng chợt một suy nghỉ loé qua đầu tôi.
Tôi có thể xin lõi cô ấy trước rồi có thể bù đắp lại những tổn thương cho cô ấy.
Tôi đã bao toàn bộ một sân vận động bóng chày. Cho người trang trí lại nó thàng lộng lẫy và lung linh.
Toàn bộ con đường đi đều được trải cánh hoá, và chính giữa sân vận động là một rừng hoa. Tôi đứng ngay chính giữa cầm một bó hoa mà cô ấy yêu thích. Tặng cô ấy rồi noid lời xin lỗi. Nhưng cô ấy đã không chập nhận lời xin lỗi của tôi.