“Sở nhiễm”Tôi nghe Yên Nhi nhẹ nhàng gọi tên tôi. Tôi lập tức quay người nhìn sang phía cô ấy.
Tôi thấy cô ấy từ từ tiến lại gần tôi, tôi không biết bản thân mình đang trong chờ điều gì ở cô ấy? Cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó? Cô ấy tiền lại gần tôi, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Đến khi môi cô ấy chạm môi tôi. Mắt tôi ngạc nhiên mở to trước những gì cô ấy đang làm. Nhưng không phải vì cô ấy hôn tôi, mà vì tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của mình.
“Y-Yên Nhi.”
Môi của chúng tôi rời đi cùng một lúc, chúng tôi nhìn về nơi phát ra giọng nói mà chúng tôi nghe thấy. Tôi thấy Lục Doanh đứng cách chỗ chúng tôi không xa.
Tôi lén nhìn trộm khuôn mặt của Yên Nhi một cách bí mật, tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi và nổi nghi ngờ trên khuôn mặt cô ấy. Tôi ngay lập tức rời khỏi chỗ hiện tại đi về phía vợ chưa cưới của tôi đang đứng.
“Em, em từ đó đến đây có lâu không?.” Tôi nói bằng một giọng nói nghi ngờ.
“Vâng, em từ đó đến đây cũng khá xa. Nhưng anh và Yên nhi đang làm gì vậy?”
Tôi ngạc nhiên trước những gì cô ấy nói, phải không? Cô ấy thật sự chưa nhìn thấy sao?
“Em k-không nhìn thấy điều gì sao.” Tôi lắp bắp hỏi.
“Thấy điều gì? Nhưng để tìm kiến nơi này, cũng thật là khó. Ở lối vào trung tâm quá tối. Chỉ nơi này mới có ánh sáng” cô ấy nói
“Thật tốt khi thấy hai người ở đài phun nước, anh xoay lưng lại với ánh sáng, trông anh giống như những cái bóng, nên em đã gọi Yên Nhi để muốn chắc chắn.
Tôi tiến đến emm lấy cô ấy, để ngăn cô ấy giải. Tôi không biết tại sao nhưng tôi đột nhiên lo lắng, tôi sợ rằng cô ấy sẽ nhìn thấy tôi cùng Yên Nhi ngay khi môi chúng tôi hôn nhau. Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng tôi không thể đánh mất người con gái này trong cuộc đời.
“Khoan đã, Sở Nhiễm. Có vấn đề gì sao”
“Không có gì đâu, em. Không có gì.” Tôi từ từ di chuyển khuôn mặt mình ra khỏi cô ấy và rồi cô ấy khẽ cười “ Đêm còn chưa muộn, chúng ta vẫn có thể đi dạo quanh nơi mà anh đã chuẩn bị cho em.” Tôi nói.
“Được rồi, Sở Nhiễm.” Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, sau đó lén nhìn về phía người bạn của mình “Yên Nhi, chúng mình đi trước nhé, được không?”
“Chắc chắn rồi. Lục Doanh. Mình cũng chuẩn bị trở về nhà.” Tôi có thể nhìn thấy nụ cười che giấu đi căng thẳng và sợ hãi của cô ấy.
Tôi nhắc nhở cô, Yên Nhi. Đừng rơi vào cái bẫy mà tôi đã giăng ra cho cô.
****
Một lúc sau chúng tôi ra về. Tôi đã tận dụng cơ hội để được ở bên vợ chưa cưới của mình nhiều hơn. Từ khi cô ấy đi làm, chúng tôi hầu như không có thời gian bên cạnh nhau. Những lúc tôi rảnh, cô ấy lại bận, những lúc cô ấy rảnh tôi lại bận.
Tình trạng này thường xuyên xảy ra giữa hai chúng tôi, nhưng dù vậy, tôi vẫn yêu cô.
Chúng tôi đi dạo trong công viên mà tôi đã thuê; ăn, nói, cười, như trước đây. Nhưng bằng cách nào đó dòng suy nghĩ của tôi, đã bị cắt ngang bởi một người khác.
“Sở Nhiễm, anh có làm sao không? Anh không tập trung được một lúc rồi” Lục doanh nói khi nhìn vào mắt tôi.
"À, không có gì đâu em. Có lẽ anh mệt vì đã làm việc quá sức thôi."
“Vậy sao. Anh nên về nhà nghỉ ngơi đi” tôi thở dài trước những lời nói của Lục Doanh.
“Anh ước mình có thể ở bên cạnh em mọi lúc.”
“Anh có thể ngủ lại đây với em.” Tôi nghe thấy cô ấy nói với một nụ cười miễn cưỡng.
Những gì cô ấy nói làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng có thể ở bên người yêu tôi.
Chúng tôi đi đến ô tô của tôi và tôi bắt đầu lái xe trên con đường dài. Khi chúng tôi đến căn hộ của mình, tôi ngay lập tức ôm nhấc bổng cô ấy. Tôi có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt cô ấy, nhưng chẳng mấy chốc đã được thay thế bằng một nụ cười và niềm vui.
Tôi ôm cô ấy về phía phòng của mình, đặt cô ấy ngồi lên giường sau đó mặt tôi từ từ tiến gấn mặt cô ấy.
“Đêm nay em sẽ là của anh.”
“Anh chỉ thuộc về em. Và chỉ có thể là của một mình em.” Cô ấy nói.
Tôi từ từ hôn lên môi cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy từ từ nhắm mắt mình lại, đó là nụ hôn ngọt ngào của những người yêu nhau.
Sau nụ hôn nóng bỏng ấy môi chúng tôi tách khỏi nhau. Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ngạc nhiên trước những gì tôi nhìn thấy.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Yên Nhi hiện lên trên khuôn mặt của Lục Doanh. Vì vậy tôi ngay lập tức lắc đầu để những hình ảnh ấy biến mất, tôi lập tức ngồi dậy khỏi giường.
“Sở Nhiễm, có chuyện gì xảy ra với anh sao?” Tôi nghe ra sự ngạc nhiên trong lời nói của cô ấy.
Tôi ôm đầu mình vì cảm thấy bối rối.
Tại sao Yên Nhi cứ luôn xuất hiện trong đầu của tôi? Sao cô ấy không rời khỏi tâm trí tôi? Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Doanh đang hiện vẻ lo lắng.
Tôi không thể nào không ôm lấy cô ấy trong vòng tay của tôi thật chặt.
“Thực xin lỗi, em cũng đã mệt mỏi sau một ngày dài. Em muốn đi nghỉ ngơi trước.”
Lục Doanh nhẹ nhàng xoa lưng tôi nói .
“Nếu em đang mệt, vậy em nghỉ ngơi trước đi.” Tôi nghe cô ấy nói rồi chậm rãi gật đầu như đồng ý với những gì cô ấy nói.
Tôi dựa đầu vào thành giường, để cô ấy nắm xuống trên cánh tay tôi. Tôi giữ vai cô ấy rồi xoa bóp.
“ ngủ ngon.”
Tôi rất khó chịu với bản thân mình vì những điều luôn hiện lên trong đầu và cảm giác mình tội lỗi đang bao trùm lấy tôi.