Bạc Dã Cảnh Hành thở dài: "Công lực của hắn luôn tiến bộ thần tốc, ta biết sẽ không thể chống đỡ tiếp được. Ta phải tu luyện thêm các bộ khác trong tâm kinh nữa. Nếu sư phụ và các sư bá có thể gộp các bộ kinh lại cùng tu luyện, vậy hậu bối chúng ta cũng có thể. Nhưng chắc chắn còn điều gì ẩn khuất. Sư phụ không màng tới sự tình, ta dẫn ba sư đệ và Tố Tố cùng quản lý Hàn Âm cốc. Tuy sư phụ đã đem những bộ kinh khác giấu vô cùng kĩ, nhưng người lại vô cùng yêu chiều Tố Tố. Vậy nên ta muốn lấy được những bộ kinh khác, tuy có trắc trở nhưng cũng không phải không thể."
Giang Thanh Lưu vẫn còn ngờ ngợ: "Cái người Phạm Tố Tố kia có quan hệ gì với ngươi?"
"Khụ.." Bạc Dã Cảnh Hành ho khan, đảo mắt trái phải, " Tóm lại là, lão phu lấy được hết bốn bộ tâm kinh còn lại. Sau đó nghiên cứu kĩ càng, ta phát hiện Ngũ Diệu tâm kinh chính là lý giải của năm loại nguyên khí Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mà trừ bộ tâm kinh thứ nhất ra, các bộ kinh còn lại, nếu muốn tu luyện đều cần dùng thuốc dẫn, để thân thể có thể thích ứng được với xung khắc của các loại nguyên khí."
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, đột ngột ngoảnh mặt lại: "Ngươi đã hiểu rõ nguyên lí của Ngũ Diệu tâm kinh." Bạc Dã Cảnh Hành trở nên trầm mặc, Giang Thanh Lưu cười nhạt: "Ngươi ăn sống quả tim của ai?"
Bạc Dã Cảnh Hành không đáo, Giang Thanh Lưu cũng không truy vấn tiếp: "Có lẽ chuyện đó cũng chẳng quan trọng đâu, vì trong mắt người, tim người cũng chẳng khác tim heo, tim bò đâu!" Giọng hắn trở nên lạnh lẽo: "Kể tiếp đi."
Thanh âm của nàng vẫn như cũ, không nghe ra có chút cảm xúc nào: "Sau đó, ta vẫn tìm sư phụ hỏi lại." Giang Thanh Lưu ngẩn ra, Bạc Dã Cảnh Hành cười, một vẻ cô độc vô cùng: "Sau đó trong cơn nóng giận, người trục xuất ta khỏi Hàn Âm cốc. Lão nhân tuy tính tình cổ quái nhưng trước nay đối xử với huynh đệ chúng ta chưa từng tệ bạc, ta vẫn không hiểu được tại sao người lại nổi giận. Tuy người hạ lệnh đuổi ta khỏi Hàn Âm cốc, nhưng mấy năm nay người chưa từng màng tới sự vụ, mọi người đã sớm coi là là Cốc chủ mà nghe lệnh. Vậy nên dù người đã hạ lệnh, ta vẫn chưa từng rời đi."
Giang Thanh Lưu không ngắt lời nàng, nhưng trong lòng hắn đầy xem thường - Cũng chỉ là chó dữ cắn nhau. Tu luyện thứ tà công vô nhân tính như vậy, Hàn Âm cốc kẻ nào cũng đáng chết rục xương. Bạc Dã Cảnh Hành lại trầm tư ngẫm nghĩ, Trường Sinh hoàn đã ăn mòn quá nhiều trí nhớ của nàng, nàng phải rất cố gắng mới nhớ được: "Sau đó, ta bắt đầu điều tra những sư thúc, sư bá bị trục xuất kia đã đi đâu. Rồi ta tìm được trong hang Vô Tâm quật mà các vị trưởng bối bế quan luyện công có vô số thi thể nằm la liệt. Đều là do trọng thương, bị người mổ bụng moi tim mà chết. Mà những người này, tất cả đều là đệ tử của Hàn Âm cốc. Rất nhiều thi thể đã mục rã, ta không xác định được những sư thúc, sư bá đó có trong đống xác hay không."
Giang Thanh Lưu đã hiểu: "Ngươi nghi ngờ sư phụ ngươi moi tim ăn chính những sư huynh, sư đệ đồng môn của mình?"
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: "Ta không biết nữa, nhưng ta có một vị sư bá tay phải có sáu ngón, một cái xác trong đó có y hệt như vậy. Lúc ta đang dò xét thi thể, sư phụ đột nhiên xuất hiện giáng một kiếm xuống, suýt nữa chấm dứt tính mạng của ta."
Giang Thanh Lưu gật đầu: "Giết người diệt khẩu."
Bạc Dã Cảnh Hành bước tới bên cửa sổ, sắc trời đã tối đen, ánh trăng len lỏi giữa tầng mây. Có lẽ hiểu được hai người đang nói chính sự, Đan Vãn Thiền cũng không hề tiến vào quấy rầy. Bạc Dã Cảnh Hành lặng nhìn cảnh sắc tăm tối, hồi lâu nàng mới mở miệng: "Người không nói gì, chỉ từng chiêu ép sát. Công lực của sư phụ ở trên ta, nhưng người muốn giết ta vẫn không dễ. Ta vừa đánh vừa lui, lùi vào sâu trong hang Vô Tâm quật. Sau đó, lão bất tử kia đem Tố Tố chỉ hôn cho tam sư đệ Mộ Phàm Thu. Tam sư đệ vẫn luôn thầm ái mộ Tố Tố, lại biết Tố Tố vẫn luôn thích ta, tất nhiên đồng ý thông đồng với sư phụ."
Đêm lạnh như nước, tiếng thở dài của nàng ngân nhè nhẹ, vô lực mà kéo dài: "Ta chỉ còn cách rời khỏi Hàn Âm cốc. Cưỡng ép Tố Tố, bắt nàng làm con tin mới có thể yên ổn trốn ra. Tuy Tố Tố tính khí không tốt nhưng trong lòng vẫn rất yêu kính sư phụ. Sau khi rời khỏi Hàn Âm cốc, chúng ta mỗi người một ngả. Sau đó thử vài phương pháp, ta ngộ ra được phương pháp tu luyện cả năm bộ kinh trong Ngũ Diệu tâm kinh, vì vậy ta muốn trở lại cốc, có những chuyện xảy ra không thể vãn hồi, nhưng.. ít nhất.. sau này sư huynh, sư đệ không cần lại chỉ vì một bộ công pháp mà đồng môn tương tàn."
Giang Thanh Lưu có chút bất ngờ: "Theo tính cách của ngươi, không phải sẽ trở lại giết lão nhân kia và Mộ Phàm Thu gì đó, đoạt lại nữ nhân và quyền lực sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành ho vội: " Sau khi ngộ ra được nguyên lí, ta đã giao thủ cùng vô số danh túc giang hồ, xác định đã thuần thục, ta liền trở lại Hàn Âm cốc. Ta vẫn nhớ rõ đó là ngày 10 tháng 8, trăng hôm đó vừa to vừa tròn. Ta rong ruổi nửa tháng đường quay lại cốc, toàn bộ Hàn Âm cốc như rơi vào tĩnh lặng. Thạch trận nhập cốc đã bị phá bỏ, ta càng tiến gần, mùi máu tanh càng nồng đượm. Chưa nhìn thấy xác, giày đã ướt đẫm máu."
Giang Thanh Lưu im lặng, ánh mắt nàng hướng ra ngoài khung cửa, vậy mà hắn lại hiểu được sự thê lương này. Giọng nàng vẫn bằng phẳng như cũ: "Ta từng bước tiến đến gần, hai bên là thi thể chất la liệt, có thứ máu vẫn còn nguyên độ ấm, bắn lên chân, vừa trơn vừa dính. Có kẻ bắt được chân ta, nói: Thiếu cốc chủ, xin người cứu mạng. Ta chỉ có thể chạy nhanh về phía trước, ta biết hung thủ có thể vẫn chưa đi xa. Nhưng hai bên lối ra của Hàn Âm cốc đều là núi non rừng rậm, gần như không thể tìm được dấu vết. Ta tìm khắp núi rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng kiếm được gì cả. Ta chỉ biết rằng, hung thủ chắc chắn không chỉ có một người, mà chắc chắn đều là cao thủ công lực thâm hậu!"
Giang Thanh Lưu cũng nhíu mi: "Ngươi đã kiểm tra kĩ những thi thể đó chưa? Vết thương do loại vũ khí nào gây ra? Không phải vẫn có người còn sống sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành tiến trở về giường, khép vạt áo nằm xuống: "Đến khi ta trở lại Hàn Âm cốc, cả cốc lửa thiêu cháy rụi. Tất cả thi thể, tất cả manh mối đều hóa thành tro bay." Thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh, không có tức giận, cũng không có xúc động. Nhưng khi nói tiếp lại mang vài phần hối hận: "Lúc ta rời khỏi cốc, Giang Thiếu Tang đã mang người đến. Bọn chúng "thanh lý" hết tất cả những người trong cốc còn thoi thóp. Lửa cháy nuốt hết tất cả, không còn gì lưu lại."
Giang Thanh Lưu im lặng, dù sao danh tiếng của Hàn Âm cốc quá quái ác, nếu hắn là Minh chủ võ lâm, hắn cũng sẽ làm vậy. Chẳng nhẽ nhân sĩ giang hồ chính phái còn phải đòi lại công đạo hộ đám người này hay sao?
Bạc Dã Cảnh Hành nhoẻn miệng cười: "Suốt hai năm sau đó, ta vẫn không ngừng truy lùng hung phạm, Giang Thiếu Tang và ta giao chiến rất nhiều lần. Mãi cho đến trận chiến cuối cùng, cao thủ của mỗi đại môn phái tề tụ ở Nhạn Đãng sơn, thập tử nhất chiến cùng lão phu. Ta tự biết chạy trốn vô vọng, lúc tung chưởng đánh Giang Thiếu Tang truyền âm cho hắn đồng ý hiệp nghị, Ngũ Diệu tâm kinh giao cho hắn, còn hắn sẽ giúp ta tra ra hung phạm. Hắn muốn có được tâm kinh, tất phải đảm bảo tính mạng cho lão phu, giam sống ta trong địa lao. Chuyện sau đó ngươi cũng biết rồi."
Giang Thanh Lưu không biết phải nói gì, đối với cái chết của Giang Thiếu Tang, hắn rất đau khổ, thù hận. Còn Bạc Dã Cảnh Hành cũng từng trải qua những đau khổ, thù hận như vậy, nhưng nàng vẫn dứt khoát quyết định hợp tác cùng Giang Thiếu Tang. Nàng hẳn biết rõ chuyện đó đối với tôn nghiêm của bản thân ra sao, nhưng vẫn cam chịu ba mươi năm trong địa lao, chỉ để đợi một thời cơ.
Thời cơ đó nàng nắm chắc. Người nắm quyền ở Giang gia chỉ có tộc trưởng và người thừa kế. Ba mươi năm trước nàng ném một khúc xương, Giang Ẩn Thiên liền cắn chết Giang Thiếu Tang. Ba mươi năm sau nàng lại ném một khíc xương, Giang Ẩn Thiên và Giang Thanh Lưu trở mặt thành thù. Nàng đã sớm gieo mầm một hạt giống, vì đợi nó nảy mầm mà ẩn nhẫn ngủ đông hơn vạn ngày đêm.
Phàm là người trong võ lâm giang hồ, ai có thể chống cự lại sức mê hoặc của tuyệt thế thần công?
Dù ngươi thật sự có thể, người bên cạnh ngươi lại có thể hay không?
Bạc Dã Cảnh Hành vẫy tay, ý bảo hắn tiến lại. Giang Thanh Lưu bước tới bên giường, vẫn chưa nghĩ được sẽ mở miệng nói gì. Bạc Dã Cảnh Hành cười híp mắt khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn: "Vậy nên ngươi hiểu chưa, lão phu sẽ không thương tổn ngươi, vì ta đã đợi ngươi hơn ba mươi năm rồi,"
Ba mươi năm không thấy mặt trời, cùng rắn rết làm bạn, mỗi ngày đều bị ép ăn Trường Sinh hoàn, dù ký ức và thân thể tàn bại, cũng chỉ vì đợi lấy một cơ hội tự do lần nữa.Ngón tay nàng mơn trớn môi Giang Thanh Lưu, khẽ lẩm bẩm: "Ba mươi năm, ta vẫn luôn đợi ngươi. Hơn một vạn ngày lẫn đêm, không có giây phút nào, không chờ đợi ngươi."
Giang Thanh Lưu vô thức lui bước, tách tay nàng ra, hiển nhiên không ai có thể hưởng thụ loại cảm giác được chờ đợi như vậy: "Nói như vậy, từ khi ta còn chưa lọt lòng ngươi đã tính toán hết sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành xù bông chen tới, nàng còn giúp hắn sửa lại: "Là chờ đợi, chờ đợi."
Giang Thanh Lưu cười lạnh: "Nếu như lúc ta và ngươi gặp nhau, ta vẫn chưa tẩu hỏa nhập ma thì sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành không cho là đúng: "Vậy lão phu lại dùng minh ước giống như năm đó lập ra với Giang Thiếu Tang đem ra hứa hẹn với ngươi."
Giang Thanh Lưu nổi cơn tam bành _ nếu như lúc đó lão tặc này đem Ngũ Diệu tâm kinh ra dụ hắn thật, hắn sẽ cự tuyệt sao?
Hắn không biết đáp án, nhưng kẻ thân tại giang hồ, ai sẽ không thèm thuồng tuyệt thế thần công?
Nghĩ tới đó, hắn thở dài, quay lại chuyện Hàn Âm cốc: "Hàn Âm cốc có thể tác quái trên giang hồ mấy chục năm, tất nhiên thực lực cũng là bất phàm. Môn phái bình thường chẳng mấy ai dám đụng đến, huống chi là tàn sát cả cốc? Lão tặc, đây thực sự không phải là chuyện mà danh môn chính phái sẽ làm ra! " Bạc Dã Cảnh Hành chưa đáp lại, hắn đã lắc đầu: " Không thể nào. Danh môn chính phái coi vinh quang của môn phái cao hơn bất cứ thứ gì, nếu bọn họ thực sự làm ra chuyện đó, chắc chắn đã sớm công khai, tuyên bố khắp nơi, đâu có chuyện lại yên lặng như vậy."
Bạc Dã Cảnh Hành mang một kẻ sâu xa khó thấy: "Đó chính là điều khó lý giải. Nếu không phải Giang Thiếu Tang động thủ, còn ai có thể tàn sát Hàn Âm cốc. Không phải chính đạo, vậy hẳn là tà đạo, vậy thế lực tà đạo đó đối địch với Hàn Âm cốc sao? Nếu như là nhân sĩ tà đạo, vậy mục đích là gì?"
"Có thể là vì Ngũ Diệu tâm kinh, chuyện này cũng không hiếm lạ gì." Giang Thanh Lưu thử phân tích: "Hàn Âm cốc cây to đón gió nhiều năm như vậy, giả như có kẻ cấu kết ngầm động thủ..."
Hai mắt nàng sáng bừng lên: "Cấu kết sao?"
Giang Thanh Lưu không rõ nàng nghĩ ra điều gì, nàng lại quả quyết: "Khi Hàn Âm cốc vẫn tồn tại, Âm Dương đạo luôn hành động dè chừng. Mà ma đạo ba mươi năm sau lại do Âm dương đạo độc tôn. Chuyện này chắc chắn có liên quan."
Giang Thanh Lưu suy nghĩ: "Nơi đó ta từng dẫn người đến tiêu diệt mấy lần, nói thật, nếu ngươi không hề khoa trương thực lực của Hàn Âm cốc, Âm Dương đạo không có khả năng thần không biết quỷ không hay, tru sát cả môn phái như vậy."
Bạc Dã Cảnh Hành rơi vào trầm mặc, bỗng trong bụng nàng có gì đó chợt động đậy. Cảm giác đó nàng vẫn chưa quen được, nhất thời giật nảy mình. Giang Thanh Lưu với tay sờ sờ bụng nàng, thai nhi trong bụng giống như có cảm giác, đá một cái vào nơi hắn chạm đến.
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, lần đầu tiên hắn ý thức được một sinh mệnh đang tồn tại, dung hợp huyết mạch của chính mình và Bạc Dã Cảnh Hành, chân thật sống động. Giang Thanh Lưu không thể nói rõ được cảm giác này, hai người bỗng chốc không ai lên tiếng, cuối cùng Giang Thanh Lưu nhẹ giọng trấn an nàng: "Dù gì đi nữa, ta sẽ vẫn đến Âm Dương đạo do thám. Ngươi đừng lo lắng nhiều."
Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu sớm rời khỏi căn nhà nhỏ, Cao Tiểu Hạc ở Ly Hận Thiên lại có việc cho hắn. Giang Thanh Lưu cần nhất là kiếm bạc, đương nhiên không cự tuyệt.
Người vừa đi, Khổ Liên Tử mang một chén Yên Chi lộ vào phòng Bạc Dã Cảnh Hành: "Sắp tới Cốc chủ có dự định gì không?"
Bạc Dã Cảnh Hành tiếp lấy chén Yên Chi lộ, nhấp một ngụm: "Ngươi cảm thấy thực lực của Giang Thanh Nhiên thế nào?"
Khổ Liên Tử ngẩn người mất nửa ngày mới nhớ ra có người như vậy ở Giang gia: "Biểu đệ Giang Thanh Lưu?" Lão tỉ mỉ suy ngẫm, "Tư chất thường thường, tuy là tâm địa thiện lương nhưng không quyết đoán, không linh hoạt, tóm lại khó đương nổi việc lớn."
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Quan trọng là, Giang Thanh Lưu dù sao cũng là cháu đích tôn của Giang Thiếu Tang. Giang Ẩn Thiên có ý định để Giang Thanh Nhiên tiếp quản Giang gia, thủ hạ cũ của Giang Thiếu Tang và Giang Lăng Hà há lại để yên? Mà Giang Ẩn Thiên chính là kẻ giết chết phụ thân Giang Lăng Hà, ông ta sẽ không dám để Giang Lăng Hà nắm giữ chức quyền gì trọng đại. Trừ Giang Thanh Lưu ra, còn ai có thể kế thừa vị trí tộc trưởng Giang gia nữa?"
Khổ Liên Tử trước nay chưa từng để ý điều đó, Bạc Dã Cảnh Hành lấy thìa nghịch khuấy Yên Chi lộ trong chén, rồi lại nhoẻn miệng cười: "Có vẻ như không có."
Khổ Liên Tử không rõ nàng có ý gì, nhất thời không mở miệng nói. Bạc Dã Cảnh Hành cũng không quản lão nghĩ gì: "Nếu ngươi là Giang Ẩn Thiên, hiện tại ngươi sẽ làm gì?"
Khổ Liên Tử lắc đầu: "Ta ngày đêm đắm chìm y dược, không để tâm nhiều vào mấy vấn đề đó. Nhưng Giang gia trước nay chỉ tôn sùng dòng chính, điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức con người rồi. Ông ta hẳn cũng không ngoại lệ. Có điều chuyện đó thì liên quan gì tới chúng ta chứ?"
Bạc Dã Cảnh Hành môi khẽ nhếch, không đáp lại. Khổ Liên Tử đột nhiên hiểu: "Ý Cốc chủ là, chỉ cần Giang Thanh Lưu còn trên tay chúng ta, Giang Ẩn Thiên sớm muộn sẽ thỏa hiệp sao?"
timviec taitro
Núi rừng chẳng hay năm tháng, tuyết tan không biết đông qua.
Thời gian cứ như vậy luân phiên, cơ thể Bạc Dã Cảnh Hành ngày càng nặng nề. Nàng rất ít khi ra ngoài, Đan Vãn Thiền không hề ngại mệt chăm sóc nàng. Kim Nguyên Thu tính tình năng nổi, lại có chút linh động, tự mình mở một quán rượu nhỏ trên trấn, thuê người quản lý.
Chủ yếu là sợ Giang Thanh Lưu liên tiếp thu mua rượu ngon bị người để ý. Hơn nữa, nàng ta vốn có tâm tính thương nhân, cả ngày không được tính toán sổ sách gì lại nhàn cư vi bất thiện. Xuyên Hoa Điệp đôi lúc sẽ qua giúp đỡ. Kim Nguyên Thu tuy ghét hắn thấu xương nhưng dần dà, biết chẳng thay đổi được gì, nên cũng cho qua.
Huống chi tuy tên Xuyên Hoa Điệp này là hái hoa tặc nhưng dù sao cũng là ngọc thụ chi lan, kế thừa dung mạo Phan An. Cầm kỳ thi họa lại còn tinh thông.
Kim Nguyên Thu khó tránh khỏi sinh lòng thầm thích, chỉ là nàng ta quá ngang ngược, ngày thường toàn la hét Xuyên Hoa Điệp, không cho lấy nửa phân vừa mặt. Lan San Khách nhìn mà lắc đầu, cảm thán đồ đệ mình coi như hỏng.
Giang Thanh Lưu cũng không nhàn rỗi, một mực tiếp đơn của Ly Hận Thiên. Hắn và Cao Tiểu Hạc quen nhau từ trước, từng vài lần luận bàn kiếm thuật, cũng coi như bạn cũ. Có điều loại người kiếm tiền từ chém giết như Cao Tiểu Hạc không phải người thích hợp để kết giao tâm sự. Mà người như Giang Thanh Lưu, dĩ nhiên càng sẽ không kết giao với loại người chính tà khó phân như thế.
Vậy nên hai người này tuy quen biết đã lâu, nhưng hiểu nhau thì chẳng mấy. Nếu có tự dưng chạm mặt, cũng chỉ thanh toán tiền đơn hàng tháng, coi như không ai nợ ai.
Lần này Giang Thanh Lưu cần tiền, Cao Tiểu Hạc ra tay tương trợ, tất nhiên cũng là tính toán trên phương diện làm ăn, Lại nói, Giang Thanh Lưu đường đường là Minh chủ võ lâm, lưu lạc đến nỗi phải lấy đầu người đổi bạc sống qua ngày, cũng thật là éo le.
Trời càng ngày càng lạnh, chuyển giao giữa cuối thu đầu đông. Núi rừng tuyết phủ, hà hơi đọng thành sương.
Bạc Dã Cảnh Hành vốn sợ lạnh, tiết trời này lại càng nghiêm trọng. Giang Thanh Lưu đã trù tính trước nàng sẽ không sống nổi đến lúc sinh con xong, nhưng nhìn nàng cuộn một cục trên giường, xù xù bông bông, không tránh khỏi lơ là, nhẹ dạ.
Tối ngủ nàng cũng càng dính người, trong phòng cửa sổ không đóng, sợ nàng bị nhiễm khí lạnh nên Giang Thanh Lưu phải mua loại than đắt tiền nhất, Ngô Thị cũng đun nước ấm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nàng vẫn nhắm mắt chui vào ngực Giang Thanh Lưu ngủ, hắn chỉ biết dở khóc dở cười, đành phải chiều theo. Bụng nàng đã bắt đầu lộ rõ, ngay cả lúc ngủ Giang Thanh Lưu cũng cẩn thận, sợ đè nặng nàng.
Đầu tháng mười hai, Bạc Dã Cảnh Hành đã mang thai được sáu tháng, Giang Thanh Lưu lại phải đi xa một chuyến. Lúc hắn đi, Bạc Dã Cảnh Hành ngồi bên giường: "Tiểu oa nhi Giang gia, lão phu mang thai thúc thúc ngươi, thân thể bất tiện nên không tiễn xa được. Ngươi cẩn thận một chút, đi sớm về sớm."
Giang Thanh Lưu lười quản nàng nói, lúc sắp đi nhìn bộ dáng nàng yếu ớt, bỗng hắn không nhịn được nói một câu: "Ngươi.. tự chăm sóc bản thân."
Bạc Dã Cảnh Hành vuốt ve bụng: "Tiểu oa nhi yên tâm, lão phu biết rồi."
Giang Thanh Lưu bước đi mấy bước, bỗng nhiên quay lại, khe khẽ vuốt ve phần bụng đã nhô lên của nàng. Đứa bé trong bụng như có tri giác, giật giật nhè nhẹ. Tim hắn giống như cũng giật theo, hắn bước vội rời đi, bên ngoài căn nhà đất sương giăng che ngói, rừng tùng phủ tuyết. Giang gia mà hắn hao tốn bao nhiêu tâm huyết đã xa rời, giờ này gánh vác trên vai, chỉ có hai mẫu tử này thôi.
Lần đầu tiên hắn có ý thức về trách nhiệm làm phụ thân.
Giang Thanh Lưu băng qua mười dặm đường, tìm được điểm liên lạc của Ly Hận Thiên. Đó là một lầu hí kịch, Cao Tiểu Hạc đã chờ sẵn trong phòng riêng. Thấy hắn ta tự mình đến, Giang Thanh Lưu có chút ngạc nhiên: "Giao dịch gì khiến tôn giá phải tự mình ra mặt vậy?"
Cao Tiểu Hạc một thân y phục màu chàm, trang phục gọn ghẽ. Bên cạnh còn có ba người bịt mặt, ăn mặc tương tự, vừa nhìn đã biết là những tay sát thủ hàng đầu của Ly Hận Thiên. Thấy Giang Thanh Lưu tiến lại, y vẫy tay ra hiệu cho chưởng quầy, chưởng quầy biết ý đóng cửa, đứng trông bên ngoài.
Giang Thanh Lưu biết chuyện lần này không nhỏ, ngồi xuống bên bàn. Lúc này Cao Tiểu Hạc mới mở miệng: "Chiến sự trước mắt đang căng thẳng, người Hồ có dấu hiệu sắp thất bại, nửa tháng trước, người Hồ phái sứ giả nghị hòa."Giang Thanh Lưu hơi giật mình, giờ hắn không còn ở Giang gia, những tin tức này hoàn toàn không hay biết. Nhưng tổng quan chiến sự hắn vẫn hiểu: "Người Hồ còn chưa rời khỏi Trung Nguyên, đất bị chiếm chưa giành lại, sao có thể nghị hòa chứ?"
Cao Tiểu Hạc đáp: "Triều đình chủ trương hòa giải, hai quân giằng co bất phân thắng bãi, Tô lão tướng quân vẫn đang chiến đấu ngày đêm ở biên quan. Ngụy Tương sợ sứ giả người Hồ vào triều, lợi dụng chư thần trong triều tạo ra tranh chấp, hiện tại quan Giám quân và Vận lương lại đều thuộc phái chủ hòa. Nếu lỡ ảnh hưởng đến cung ứng lương thảo, sẽ gây nguy hiểm đến Tô lão tướng quân, hậu quả khó mà lường được."
Lúc này Giang Thanh Lưu mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình, lập tức hỏi: "Khi nào khởi hành?"
Cao Tiểu Hạc đứng dậy: "Việc này không thể chậm rễ, lập tức lên đường."
Lần này Hồ sứ giả vào kinh, không hề lộ liễu mà ẩn mình vào một đoàn thương nhân, giả làm thương lữ qua đường. Phái chủ hòa trong triều đình cũng âm thầm phái người tiếp ứng. Những tên cao thủ trong bóng tối này là khó đối phó nhất, khó trách Cao Tiểu Hạc không dám coi thường, tự mình dẫn người hành động. Năm người năm ngựa chạy suốt đêm đến quan ải, khí trời mỗi lúc một lạnh giá, bốn người Cao Tiểu Hạc vẫn vừa cười vừa nói, Giang Thanh Lưu trong lòng lại có một nỗi bất an.
Ban đêm, không có khách điếm để nghỉ chân, mọi người tá túc tại một nhà nông dân. Nhà dân thường không có nhiều phòng ốc, mấy người đành phải chen chúc nhau nằm ở phòng khách, tạm thời tránh gió tuyết. Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc lưng dựa lưng, ôm kiếm ngồi nhắm mắt. Đến hừng đông, Cao Tiểu Hạc vô thức lệch người, tựa đầu trên vai Giang Thanh Lưu.