“Để cho ông cháu các ngươi đi chung một đường.”
Bộ dạng của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn như mấy ngày trước, nhưng nhìn thấy hắn lại không mảy may có chút ngạc nhiên nào: “Không nghe theo lời lão phu, khụ khụ.”
Giang Thanh Lưu cũng không nói nhiều: “Ngươi thật sự có cách giúp ta.”
Bạc Dã Cảnh Hành cười vô cùng âm hiểm: “Đương nhiên, nhưng các ngươi giam cầm lão phu ba suốt mươi năm, muốn ta cứu ngươi, vậy mà lại không biết xấu hổ đi tay không đến cầu xin sao?”.
Giang Thanh Lưu không hề bất ngờ: “Ngươi muốn gì? Khụ khụ,” hắn vịn vào cột trụ tròn, ho khan dữ dội, “Tự do?”.
“Ha ha ha ha.” Bạc Dã Cảnh Hành phá lên cười, không hoảng không cuống, “Giang gia các ngươi, có dám thả lão phu ra không? Khoan không nói đến chuyện thả ra, chỉ cởi trói một tay của lão phu thôi ngươi dám không?”.
Đúng là một kẻ cuồng vọng đến cùng cực! Giang Thanh Lưu hừ lạnh: “Bạc Dã Cảnh Hành, đừng quên ngươi có huyết hải thâm thù không đợi trời chung với Giang gia! Nếu ta nói cho tộc trưởng biết việc ngươi là nữ nhi, thì xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”.
Bạc Dã Cảnh Hành quả nhiên không cười nữa, Giang Thanh Lưu ghé lại gần hắn, cũng là hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?”.
Lúc ánh mắt hắn di chuyển xuống giữa hai chân Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành liền hừ lạnh nói: “Nếu ta là ngươi, thì ta sẽ quan tâm đến bản thân mình trước.”
Lúc ấy Giang Thanh Lưu mới ho khẽ một tiếng: “Nói điều kiện của ngươi đi.”
Bạc Dã Cảnh Hành: “Ta cần thời gian một năm, tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Ngũ Diệu Tâm Kinh ngươi muốn, để sau khi ta tra ra đầu đuôi sự việc rồi, sẽ tự khắc dâng lên.”
Giang Thanh Lưu đương nhiên do dự: “Làm thế nào để ta tin ngươi?”.
Bạc Dã Cảnh Hành ấy thế mà cũng long trọng hiếm thấy: “Ngươi tin hay không cũng chẳng sao, dù gì lão phu cũng ở trong đây mười mấy năm, đã quá quen rồi.”
Giang Thanh Lưu thoáng trầm ngâm: “Ngươi nói cho ta chuyện ngươi cần điều tra, ta sẽ giúp ngươi xác minh.”
Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì nói: “Không được.”
Giang Thanh Lưu: “Tại sao?”.
Bạc Dã Cảnh Hành: “Ta không tin ngươi.”
Giang Thanh Lưu cũng chẳng còn lời nào để nói, hai người đều không tin tưởng lẫn nhau, sau một hồi giằng co, cuối cùng hắn cũng phải thỏa hiệp: “Ta sẽ tìm người pha chế các dược liệu, khắc chế nội lực của ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta trao đổi, nếu ngươi không đồng ý thì ta quay người bước đi.”
Bầu không khí trầm mặc, Bạc Dã Cảnh Hành liếm liếm cánh môi khô nẻ: “Được.”
Buổi tối hôm đó, tộc trưởng của Giang gia Giang Ẩn Thiên đã họp xong, sau khi xác định được người thừa kế tiếp theo, thì đám người dưới đưa một tin tức động trời đến —— Bạc Dã Cảnh Hành đã trốn thoát.
Tin tức này như thể mọc cánh nhanh chóng truyền đến tai tám đại môn phái, bề ngoài giang hồ thì vẫn yên bình phẳng lặng, nhưng bên trong thì đang cuồn cuộn những cơn sóng ngầm.
Chính vào lúc ấy, Bạc Dã Cảnh Hành lại đang ăn thùng uống vại trong phòng của Giang Thanh Lưu. Một thứ mùi chua thối bốc lên khiến Giang Thanh Lưu cau mày. Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa hỏi: “Mấy năm rồi ngươi chưa được ăn cơm hả? Không thể tắm rửa trước được à?”.
Trong tay Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn cầm một cái đùi gà: “Mấy năm rồi ta chưa được ăn cơm, thì nên hỏi ngươi mới đúng!”.
Giang Thanh Lưu nghĩ ngợi, cũng phải nhỉ. Hiện giờ trong toàn bộ đình viện của hắn chỉ có một mình thằng nhóc kiếm đồng Thôi Tuyết. Thằng bé này rất dễ bị xua đi, hắn thấp giọng nói: “Mau thay quần áo ra rồi trốn cho kỹ! Nếu để người khác phát hiện ra, thì hậu quả tự mình đi mà gánh.”
Bạc Dã Cảnh Hành gặm chân gà xong phi rất nhanh, lúc này nhất định là không thể bảo người đun nước nóng rồi. Thời tiết tháng Ba hơi giá lạnh buốt, nàng cũng chẳng để tâm, tắm rửa luôn bên hồ nước bên ngoài đình viện của Giang Thanh Lưu.
Sắc đêm dần dần đậm hơn, Giang Thanh Lưu dựa người vào cửa, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ ảo ảo. Không bao lâu, Bạc Dã Cảnh Hành đi từ ngoài vào, trên người nàng mặc bộ trung y của Giang Thanh Lưu, mái tóc dài ướt đẫm vuốt ngược ra sau đầu, làn da vì nhiều năm rồi không được thấy ánh sáng, nên trắng nõn đến trong suốt.
Giang Thanh Lưu quả thực không dám tin vào mắt mình: “Ngươi ……” bị giam cầm suốt ba mươi năm, thì người này hiện giờ ít nhất cũng phải tầm sáu mươi tuổi rồi mới đúng. Nhưng tại sao lại trẻ như vậy?
Bạc Dã Cảnh Hành hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của hắn, đi vào phòng xong liền chui lên giường nói: “Sao bên ngoài còn lạnh hơn cả bên trong thế?”.
Đầu mày Giang Thanh Lưu nhíu chặt, cuối cùng cơ thể không chịu được khí lạnh, lại bắt đầu ho khan. Hắn đành phải nhắc phải nhở Bạc Dã Cảnh Hành: “Ngươi thật sự có thể chữa khỏi thương thế cho ta chứ?”.
Bạc Dã Cảnh Hành co mình trong chăn, dường như nàng rất sợ lạnh. Nhưng vừa rồi vẫn còn tắm rửa kỳ cọ ghét bẩn tích tụ trên người trong hồ nước lạnh như băng mà, xem ra là do bẩn đến chính bản thân mình cũng không chịu nổi: “Lão phu là ai chứ? Lẽ nào lại lừa một đứa trẻ non nớt như ngươi.”
Giang Thanh Lưu hừ lạnh: “Vậy thì tốt nhất ngươi nên nhanh chóng cho ta thấy thành ý của ngươi đi.”
Bạc Dã Cảnh Hành bò từ trong chăn ra đến bên người hắn, giống như một con cáo lớn lông bù xù: “Tạm thời ngươi chuyển nội lực sang cho ta, giữ lại trong huyệt Khí Hải của ta. Sau đó tìm người điều dưỡng kinh mạch, đợi đến khi nội thương được chữa khỏi, lại lấy lại nội lực từ trong cơ thể ta.”
Phương pháp này, quả thực Giang Thanh Lưu chưa nghe thấy bao giờ, đương nhiên hắn nửa tin nửa ngờ. Mái tóc của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn ướt đẫm sán lại gần bên tai hắn: “Tin ta đi, đợi đến khi nội lực gây tổn hại nặng nề đến kinh mạch, dương hỏa công tâm, tính tình của ngươi nhất định sẽ thay đổi rất lớn. Đến lúc đó lão phu cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi.”
Giang Thanh Lưu né xa mái tóc ướt của nàng ra: “Lau khô tóc đi rồi hãy lên giường!”.
Bạc Dã Cảnh Hành đành phải đứng dậy lau tóc, mái tóc của nàng đen huyền bóng mượt, dài đến thắt lưng. Ngũ quan trong cương có nhu, đúng là rất khó phân biệt là nam hay nữ.
Nàng đang lau tóc, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Sắc mặt Giang Thanh Lưu tái đi, Bạc Dã Cảnh Hành liền lăn một vòng từ dưới đất lên trên giường, loáng cái đã chui vào trong chăn. Cả người dính lên người hắn, Giang Thanh Lưu cố ý hơi co đôi chân dài, khiến chăn bị đẩy lên, làm cho dáng vẻ của hai người bọn họ nhìn qua không quá lộ.
Người vừa bước vào là tộc trưởng Giang Ẩn Thiên, đi theo sau lưng ông ta còn có mười mấy vị trưởng lão, cùng Thương Tâm, cốc chủ của Thiên Hương cốc.
Thương Tâm bước tới trước vài bước, lại bắt mạch cho Giang Thanh Lưu. Thê tử của Giang Thanh Lưu tên là Đan Vãn Thiền, giờ đang đứng bên cạnh thút thít khóc. Thái nãi nãi Chu thị liền thấp giọng nạt mấy câu.
(Thái nãi nãi là bà của bố.)
Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy chỗ người ấy dính sát vào nóng rực, hắn không dám nhúc nhích: “Thương cốc chủ, thương thế của ta thế nào?”.
Thương Tâm vẫn nói năng rất thẳng thắn: “Thiên Hương cốc đã nhiều lần chịu ơn của Giang minh chủ, nếu thật sự có thể nghĩ ra được cách nào đó, thì tiểu nữ tử dù liều cái mạng này cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng nội lực của minh chủ một ngày tăng tiến đến vạn dặm, hiện giờ e rằng đã đột phá Tàn Tượng Thần Công tầng thứ chín rồi. Nội lực thâm hậu như vậy, cũng khiến ta không thể nào tưởng tượng được. Theo ngu kiến của tiểu nữ tử, chỉ có thể điều dưỡng mà thôi.”
Nàng ta vừa dứt lời, Giang Ẩn Thiên đã mở miệng nói tiếp: “Chuyện đã đến nước này, xin Thương cốc chủ nói rõ. Cứ tiếp tục như vậy, thì ngày sau Thanh Lưu sẽ thế nào?”.
Thương Tâm thở dài: “Gân mạch thương tổn, võ công mất hết, sẽ như một phế nhân. Thương mỗ bất tài, chỉ có thể bảo toàn được mạng sống cho minh chủ thôi.”
Nàng ta nói xong, Giang Ẩn Thiên liền nhìn về phía Giang Thanh Lưu, Giang Thanh Lưu quá hiểu những lời đó có nghĩa là gì. Địa vị của gia tộc Giang gia trong giang hồ không thể lay chuyển, võ lâm minh chủ không thể là một phế nhân hoàn toàn mất hết võ công được. Hắn lướt nhìn những người có mặt trong phòng, khẽ nói: “Công việc hiện giờ tạm thời con không thể xử lý được, mọi chuyện trong Giang gia phải làm phiền tộc trưởng và các vị trưởng lão rồi.”
Giang Ẩn Thiên thở phào nhẹ nhõm, bèn gật đầu nói: “Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Mọi người sắp sửa ra ngoài, thì Giang Thanh Lưu lại gọi Thương Tâm lại: “Xin hỏi Thương cốc chủ, nếu như chuyển nội lực của tại hạ sang cơ thể một người có võ công trác tuyệt, thì liệu có giúp ích gì cho việc điều dưỡng kinh mạch của tại hạ không?”.
Thương Tâm thoáng trầm ngâm đáp: “Việc này theo lý mà nói tuy rằng có thể, nhưng mức độ dung nạp nội lực của kinh mạch của mỗi người đều rất có hạn. Võ công minh chủ trác tuyệt, nhìn khắp giang hồ này, người ngoài trừ nội lực của bản thân ra vẫn còn có thể chứa thêm được nội lực của Tàn Tượng Thần Công tầng thứ chín, e là không nhiều đâu. Mà nội lực cũng có sự khác biệt giữa thuộc tính âm dương ngũ hành, nếu xung khắc với công lực của đối phương, thì sợ rằng cả hai đều mất mạng. Hơn thế nội lực không cùng một tông phái, đường tới vị trí các huyệt cũng khác biệt rất lớn. Nội lực đi vào từ huyệt vị nào, phải tích tụ lại ở gân mạch đó thì mới không khiến cơ thể của bản thân chết vì nổ tung. Mỗi ngày đi tới những huyệt vị này, lúc kinh mạch vận công hành khí, cuối cùng lại dẫn ra ở chính huyệt vị đó, những thứ này chỉ cần sai một ly thôi, cả hai đều sẽ gặp muôn phần nguy hiểm.”
Giang Thanh Lưu gật gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ tỏ ý rằng mình đã mệt rồi. Mọi người đi ra ngoài cả hết, Đan Vãn Thiền mới đi tới gần bên giường, hốc mắt đỏ hoe. Giang Thanh Lưu liền thấy mềm lòng, nhẹ nhàng cầm tay nàng ta nói: “Nàng cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Đợi đến khi trong phòng không còn một ai nữa, Giang Thanh Lưu mới dùng lực đá cho cái người đang dính sát lên eo lưng hắn một cái: “Bạc Dã Cảnh Hành!”.
Bên trong ổ chăn, Bạc Dã Cảnh Hành sống chết ôm chặt lấy chân hắn. Giang Thanh Lưu đá mạnh lên người nàng, thế những nàng lại bật khóc rất to: “Giang Ẩn Thiên muốn hại con! Sư phụ cứu con với! Sư muội cứu ta! Thiết Phong muốn hại ta!”.
Nước mắt nước mũi của nàng chùi cả lên ống quần Giang Thanh Lưu, khiến hắn nhất thời không biết nên cười hay mếu: “Bạc Dã Cảnh Hành ngươi lên cơn hả, buông tay ra mau!”.
Bạc Dã Cảnh Hành nhất quyết ôm lấy chân hắn không thả, khóc lóc hơn nửa ngày trời, đột nhiên nàng thu nước mắt lại, thò đầu ra khỏi chăn, nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không có ai khác, mới chui ra. Lúc này mái tóc ướt đẫm của nàng rối bù, tay phải vẫn đang cầm một cái khăn, lúc nhanh lúc chậm lau tóc: “Nghĩ kỹ chưa?”.
Khuôn mặt Giang Thanh Lưu đầy vẻ nghi ngờ nhìn nàng —— Lão tặc này bị nhốt nhiều năm quá, đừng nói là bị điên thật luôn rồi đấy nhé?!
Nói thật lòng, hắn cũng hơi do dự. Tin những lời gã điên này nói, cho dù có là một tên điên rất trâu bò đi chăng nữa, thì cũng quá nguy hiểm. Bạc Dã Cảnh Hành lại sợ ánh nến chói mắt —— Nàng đã ở trong địa lao quá lâu rồi, nên thực sự không thích ứng được với luồng ánh sáng này. Hắn nhặt một hạt đậu thơm, cong ngón tay búng khẽ, dập tắt ba cây nến. Sau đó hạt đậu đập vào tường, nảy ngược trở lại chuẩn xác vào tay hắn.
Giang Thanh Lưu rùng mình, hắn quyết định mạo hiểm tin kẻ điên này một lần: “Làm đi, dù sao đi nữa, ta cũng không thể nằm im một chỗ như một phế nhân được.”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu tán thưởng: “Lão phu ngủ một giấc, ngày mai bắt đầu.”
Nói xong, nàng liền chui vào trong chăn, Giang Thanh Lưu dùng sức đá cho nàng một cái: “Tóc vẫn còn ướt, đừng có chạm vào người ta!”.
Nàng hết sạch kiên nhẫn chép miệng, đành phải gạt tóc ra bên ngoài giường. Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy chân mình nằng nặng, nhìn lại, thì con nhỏ đó đã nằm sấp ngủ luôn trên chân mình rồi.
Tư thế khi ngủ của nàng, cũng là hai tay dính sát vào nhau đặt trên đỉnh đầu, giống với khi còn bị trói.
Giang Thanh Lưu có chút mất ngủ, cũng không biết Vãn Thiền đang làm gì. Hắn muốn lật người, nhưng hai chân bị Bạc Dã Cảnh Hành đè lên nên chẳng biết làm thế nào. Hắn khẽ đẩy đẩy nàng ta ra, nhưng không ngờ Bạc Dã Cảnh hành vốn dĩ đang ngủ rất say sưa lập tức giật nảy người lên như một con thỏ. Phản ứng quá mãnh liệt, khiến Giang Thanh Lưu bị dọa cho sợ thót tim.
Sau khi nàng ta giật nảy người lên sau, cảnh giác nhìn khắp lượt trái phải, dường như không phát hiện ra mối nguy hiểm nào, mới tiếp tục nằm sấp lên trân hắn, lại chìm vào giấc ngủ.