Nam Kinh Luân nhân lúc cô xếp gối cho mình, dùng ánh mắt đắc thắng nhìn về phía Louis.
Anh không vì vậy mà tức giận, chỉ mỉm cười: “Rose nói đúng đấy, cậu cứ lo cho bản thân mình đi đã, tôi sẽ để ý cô ấy giúp cho, yên tâm.”
Đó chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng đối với hắn, đây chẳng khác nào khiêu khích. Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, hắn không hề thể hiện ra ngoài mặt, bởi vì cô vẫn đang ở đây.
Gã là người mà cô thích… hắn không muốn làm phật ý cô thêm nữa.
An Nhiên đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn lên cho hắn: “Nếu cảm thấy đau thì nói với tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ.”
Nghĩ tới điều phiền muộn kia, tâm trạng hắn bỗng chốc trở nên tồi tệ. Cho dù hiện tại hắn có thể tranh thủ một chút sự thương hại của cô, nhưng sau đó thì sao? Tới khi hắn xuất viện rồi, hai người rồi cũng sẽ tách nhau ra, giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm.
Nhưng hắn có tư cách gì mà khó chịu? Rõ ràng là lỗi của hắn, ngay từ đầu đã là lỗi của hắn. Chính hắn đã khiến cô suýt nữa chôn mình dưới đáy biển sâu, chính hắn cố chấp kìm kẹp ép cô ở bên, chính hắn khiến cô tinh thần bất định… là hắn, kẻ lúc nào cũng vỗ ngực tự nhận yêu cô.
“Rose, vết thương của em… anh nghe bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo.”
An Nhiên nhìn thấy hắn nằm ngay ngắn rồi mới quay đầu nói chuyện với Louis: “Ừm.”
Mặc dù hiện nay đối với rất nhiều cô gái, vết sẹo không còn là điều đáng sợ hay xấu xí nữa. Nhưng những tư tưởng tiến bộ đó chẳng là gì trong cái vòng luẩn quẩn tự đề cao gọi là ‘giới thượng lưu’ của họ, nhất là đối với các thiên kim danh viện, chỉ một khuyết điểm nhỏ cũng là sợi dây quấn chân.
Nam Kinh Luân nằm trên giường bỗng giơ tay ra nắm tay cô, chen vào cuộc nói chuyện của họ: “Em yên tâm, anh sẽ tìm người nghiên cứu thuốc tốt nhất. Anh sẽ không để vết sẹo nào xuất hiện trên người em.”
“Được rồi, tôi đã bảo là nghỉ ngơi đi kia mà.”
Louis cảm thấy nếu khi gã và cô trò chuyện mà vẫn có mặt hắn, thì cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả.
“Rose, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi.”
---------------------
“Anh có chuyện gì à, nhất định phải nói riêng với em?”
Louis thân mật đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai, ánh mắt dịu dàng như thấm đẫm một thứ tình cảm sâu nặng. Nhưng còn chưa thực hiện xong, cô lại tế nhị nghiêng đầu né đi, khiến bàn tay anh ta cứng đờ trong không trung.
Bàn tay anh ngượng ngùng thu lại, nụ cười tiêu chuẩn vẫn nở rộ trên gương mặt với những đường nét anh tuấn: “Tiểu thư Rose của chúng ta thật sự đã lớn rồi nhỉ, không còn dính anh như trước kia nữa.”
An Nhiên hé môi, nhưng phải đến mười mấy giây sau mới trả lời: “Lần trước ở bữa tiệc em đã nói rồi, anh và em thân phận nhạy cảm, nên tránh tiếp xúc quá nhiều thì hơn.”
Louis nghe cô nói vậy thì lại không cho là đúng, cầm lấy tay cô: “Rose, em sao thế? Có phải em vẫn còn khó chịu việc trước đây không? Anh xin lỗi, khi đó là anh chưa nhìn ra tâm ý của bản thân. Bây giờ anh đã thấu tỏ rồi, sau khi em hủy hôn với Nam Kinh Luân, chúng ta có thể…”
“Em sẽ kết hôn với anh ấy.”
“… ở cùng… sao cơ?”
Lời nói của anh ta bất chợt bị cô đánh gãy. Không những vậy, ý tứ trong lời nói của cô càng khiến người ta kinh ngạc.
Louis thừa biết trước kia cô thích anh ta ra sao. Càng thích anh ta bao nhiêu, cô lại càng ghét bỏ hắn bấy nhiêu, nhưng bây giờ anh ta đang nghe thấy điều gì đây? Cô nói cô sẽ kết hôn với Nam Kinh Luân? Ngay cả khi anh đã đưa tay ra và đề nghị, cô lại từ chối và thốt lên lời đó, thật hoang đường.
“Rose, em có biết mình đang nói gì không?”
An Nhiên rút tay ra khỏi tay anh ta, lùi về sau hai bước, so với khi nãy, giọng điệu càng trở nên lãnh đạm hơn: “Nếu như anh quên, em xin phép nhắc lại một lần nữa. Quan hệ tương lai của chúng ta là anh rể và em vợ, nên em mong chúng ta về sau có thể giữ khoảng cách, tốt hơn hết là nên ít chạm mặt thì hơn.”
Không để Louis tiếp lời, cô đã quay lưng đi trở về phòng bệnh.
Cô quay đầu quá bất ngờ, bàn tay đẩy cửa ra, nhìn thấy Nam Kinh Luân đang luống cuống đứng đó, gương mặt vừa có sự lúng túng, vừa hồi hộp, lại xen lẫn thấp thỏm vui mừng.
An Nhiên hơi bất ngờ khi nhìn thấy hắn.
Nam Kinh Luân cho rằng điều đầu tiên cô làm sẽ là chất vấn hắn vì sao nghe lén họ nói chuyện, nhưng điều xảy ra đã khiến trong lòng hắn dần nổi lên mầm cây hi vọng.
Cô lo lắng đỡ lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng trách cứ: “Không phải đã nói anh nằm nghỉ ngơi rồi sao, đi cẩn thận chút, nào.”
Đặt mông xuống giường rồi, hắn mới chăm chú nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi em nói là… thật sao?”
Tình yêu giống như một chiếc hộp Pandora, dẫu biết bên trong đó có thể là cái đầu của chú hề, nhưng người ta vẫn luôn hi vọng có thể mở ra một đóa hoa. Hắn cũng không ngoại lệ.
Cô lặng lẽ nhìn hắn, không trả lời, ánh mắt không thể nhìn rõ được cảm xúc.
Bị cô nhìn bằng ánh mắt đó, trong lòng hắn bỗng dưng hoảng loạn. Nhưng trong lúc hắn đang định đổi chủ đề về một hướng khác, cô lại đưa tay ôm lấy mặt hắn, cúi đầu xuống, áp lên môi hắn một nụ hôn nhẹ: “Thật.”