Nam Kinh Luân không những vẻ mặt không dao động, mà còn vô cùng tự nhiên đặt một tay lên vòng eo mềm mại của cô, một tay thì để trên cặp đùi ngọc: “Mỹ nhân kế, dùng đến nghiện rồi?”
Mỗi lần muốn gì, cô đều dùng chiêu này với hắn, mặc dù cũ, nhưng cực kì hữu dụng. Thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn khi đặt trên mặt mình, cô thừa biết trong hắn chuẩn bị thỏa hiệp chiều chuộng cô rồi.
An Nhiên tủm tỉm cười, hai tay ôm hai bên mặt hắn, cúi xuống mổ nhẹ một cái lên đôi môi mỏng: “Chồng yêu à, cho em uống thêm một chút đi, chỉ nửa ly nữa thôi.”
Nam Kinh Luân im lặng nhìn cô, rót một ly rượu đầy rồi đặt chai xuống.
Hắn nâng ly lên, uống một ngụm lớn, sau đó nắm cằm cô, hôn lên.
Dòng rượu nóng nhẹ chảy vào khoang miệng bất ngờ, đầu tiên là mùi thanh mát cùng với hương vị hơi đắng chát ở đầu lười, kế đó, dư vị ngọt nhẹ lan tỏa tác động thẳng vào cả vị giác và khứu giác một cách đột ngột khiến cô trợn to mắt lên.
Động tác của người đàn ông không vì cô chưa thích ứng được mà dừng lại, từng ngụm rượu truyền từ miệng hắn qua miệng cô, nhẹ nhàng, mà lại mang nặng cảm giác chiếm hữu.
An Nhiên túm lấy vạt áo hắn, nhắm mắt lại, bị động tiếp nhận toàn bộ thứ chất lỏng đang không ngừng tràn vào miệng mình, đầu lưỡi rụt rè đỡ lấy những giọt rượu muốn tràn ra phải khóe môi, lại bị cái lưỡi hung tàn của hắn bắn được, cuốn lấy.
Gương mặt cô đỏ lên, đẩy hắn ra: “Rượu đã hết rồi, còn chiếm tiện nghi cái gì!”
Hắn bị cô đẩy một cái, không cam lòng rời ra, tiếc nuối liếm môi trên như muốn tìm xem còn chút hương vị nào của cô gái đọng lại hay không.
Xong, vẫn chưa thấy đủ, hắn lần nữa nhấc ly rượu vẫn còn hơn phân nửa lên uống một ngụm, tiếp tục dùng phương phắp cực đoan mớm cho cô.
An Nhiên cam chịu nuốt hết rượu xuống, cướp ly rượu trên tay hắn nốc hết sạch.
Nam Kinh Luân hôn lên khóe miệng cô, nở nụ cười mê hoặc: “Còn muốn nữa không?”
Màu hồng nhạt hiện lên trên gò má cô gái, đôi mắt long lanh màu đại dương phản chiếu gương mặt yêu mị của người đàn ông, không tự chủ được mà bị dụ dỗ. Nhưng đến giây cuối cùng, cô vẫn giữ được lí trí, xua xua tay: “Không không không, đủ rồi.”
Hắn hài lòng: “Được rồi, ăn một ít súp trước đi, anh giúp em cắt nhỏ steak.”
Cô xụ mặt ngồi về chỗ của mình, cầm muỗng lên khuấy súp trong bát.
Súp có kết cấu hơi sền sệt, được làm từ khoai tây nghiền và kem, lại rắc một chút lá ngò sấy khô băm nhỏ lên trên, nhìn qua rất ngon miệng.
Thế nhưng…
“Kinh Luân, đổi cho em bát súp của anh đi, em lỡ khuấy rau vào với súp rồi, ăn không được.”
Hắn liếc cô một cái, kéo bát của cô lại gần, dùng thìa múc hết rau trong bát của mình ra rồi mới đưa cho cô, mỗi động tác đều cực kì để tâm, cực kì cẩn thận, khiến cho cô cảm nhận rõ được thứ tình cảm vô biên mà hắn dành cho cô.
“Cẩn thận nóng.”
Phần mà cô mong đợi hoàn toàn không phải món khai vị, cũng không phải món chính, mà là những chiếc bánh ngọt ngào ở cuối bữa. Đáng tiếc hắn không cho cô chỉ ăn đồ ngọt, nếu không cô thật sự chỉ muốn căng đầy một bụng toàn bánh là bánh.
Nam Kinh Luân dùng một cái đĩa sạch, lấy vào đó hai chiếc macaron phủ chocolate trắng, hai chiếc choux nhân phô mai hoàng kim và một miếng nhỏ miulle-feuille.
Nhìn số bánh ít ỏi trong đĩa của mình, lại nhìn vào tháp đồ ngọt đầy ắp trước mắt, cô mếu máo: “Chỉ thế thôi sao?”
Hắn liếc cô một cái: “Nếu đĩa steak và bát súp của em không thấy đáy, thì sẽ không còn gì cả đâu.”
Tiểu nhân trong lòng cô bật dậy gào thét, đây rõ ràng là ngược đãi, là ngược đãi, tôi muốn đình công!
Gào xong mới nhận ra, thật ra trong nhà vai trò của cô chỉ có ăn và ăn, thật sự không làm nên công cán gì để mà đình chỉ. Không nghĩ tới thì thôi, nhưng nghĩ tới rồi thì thật đau lòng nha.
Bữa tối kết thúc rất nhanh, bởi vì cô còn đang háo hức muốn đi xem phim, trước khi vào rạp còn muốn mua bắp, mua nước, đến lúc tới được chỗ ngồi thì phim đã bắt đầu chiếu rồi.
An Nhiên hưng phấn ngồi phịch xuống chỗ ngồi mà hắn đã cẩn thận đặt trước, là nơi có tầm nhìn tốt nhất, ở trung tâm rạp phim, lại được đặt thêm một lớp thảm giữ ấm mỏng và một cái chăn nhỏ.
Hắn chậm rãi giở chăn ra đắp hờ lên đôi chân trắng trẻo của cô, phủ lên cả chân váy chỉ dài gần tới đầu gối: “Buổi tối lạnh như thế, lại mặc thế này, lần sau không mang em ra ngoài nữa.”
Cô đánh một cái lên bàn tay đang lần mò vào trong lớp chăn vuốt ve đùi mình: “Nói thì nói, giở trò lưu manh cái gì.”
-----------------------
Theo sau cô còn có vài cô gái trẻ tuổi nữa, trùng hợp là ngồi ngay cạnh ghế của cô.
Một cô gái trong số đó trang điểm khá đậm, trời thì lạnh, nhưng bộ đồ mặc trên người khoét eo xẻ ngực, khoe ra rất nhiều da thịt, nhìn đến là cay mắt.
Cô ta vừa ngồi xuống ghế đã không chút ý tứ vung vẩy hai cánh tay, lớn tiếng than thở: “Lạnh thật đấy, may mà phim mới bắt đầu, chưa bị lỡ đoạn nào.”
Một cánh tay của cô ta cử động quá đà, khuỷu tay gầy trơ xương nhọn huých vào lườn cô.
“A…”
An Nhiên kêu lên một tiếng rất nhỏ, xương sườn cảm thấy rất đau, thế nào ngày mai cũng sẽ bị bầm. Cô khó chịu vỗ vào tay cô gái kia: “Có thể ngồi nghiêm túc chút không, va vào tôi rồi.”
Cô gái kia hình như tính tình khá nóng nảy, hất văng tay cô ra, mặt mày cau có: “Động có một chút thôi cũng đâu mất miếng thịt nào, tôi đang lạnh, chỉ xoay khớp vài cái cho ấm, cô không có lòng trắc ẩn à!”