Hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo của An Nhiên. Không những mắc mưa, còn phải trả thêm tiền taxi vì làm ướt ghế sau, đến lúc về tới nhà rồi lại phát hiện ra cô không thể vào nhà.
Khóa cửa của tòa chung cư này là khóa thẻ, và giờ thì cô đổ tung đồ trong tui ra cũng không nhìn thấy cái thẻ đâu cả. Hình như buổi sáng cô để thẻ ở bàn ăn. Cho nên, bây giờ có lẽ cô phải đợi hắn ở đây thôi.
Nhưng mà mọi việc không dễ dàng như cô tưởng. Cơn đau bụng âm ỉ hành hạ cô, và không biết có phải do ngấm nước mưa hay không, mà bây giờ cô vừa lạnh, vừa cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, đau đến mức khó chịu.
An Nhiên ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa, lấy một viên thuốc ra, vì khong có nước nên đành nuốt khan. Cô mệt mỏi day day hai bên thái dương, nhưng lực đạo ngày càng giảm. Mí mắt cô lúc này nặng trĩu, không ngừng sụp xuống.
- - - - - - - - - -
Nam Kinh Luân mang tâm trạng không tồi trở về nhà, không thể chờ đợi nổi tới lúc ôm cô gái nhỏ của mình vào trong ngực. Thế nhưng chờ đợi hắn chẳng phải sự ngọt ngào ấy.
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn đã bàng hoàng cực độ khi trước mắt hăn, trên hành lang tối tăm chỉ có ánh sáng lờ mờ, một cô gái đang nằm vật vã trước cửa, mái tóc nâu rũ ra trên đất.
Hắn kinh hoảng chạy tới nâng người cô lên. Cả người cô sũng nước, làn da lạnh toát và xanh xao, đôi môi thì tím tái và không ngừng run rẩy.
Động tác của hắn cực kì cẩn thận, bả vai cử động một cách cứng đờ: “Bảo bối? Mở mắt ra nào, em sao thế? Bảo bối?!”
Nếu để ý kĩ, có thể nhận thấy giọng nói của hắn cũng đang run lên. Điều này cũng không khó hiểu. Tình trạng của cô bây giờ, giống hệt với lúc đó…
Hình ảnh khủng khiếp đó lại hiện lên trong đầu hắn.
Sóng biển dồn dập, gió thổi mạnh và tiếng rào rào bên tai. Hắn vớt cô lên từ trong làn nước mặn chát, ôm cơ thể đã mất đi hơi ấm vào trong lòng, cảm nhận được hơi thở yếu ớt bị cắt đứt , chứng kiến cô chết đi trên chính đôi tay hắn…
Cô gái trong tay hắn đột nhiên hé mắt ra, bàn tay ngấm lạnh túm áo hắn, thều thào một cách yếu ớt: “Lạnh… em lạnh…”
Nam Kinh Luân một tay đỡ sau lưng, một tay luồn xuống dưới đầu gối, ôm ngang người cô lên mở cửa đi vào trong: “Không sao, ngoan, hết lạnh ngay thôi.”
Hắn cởi hết quần áo ướt trên người cô ra, bọc cả người cô vào trong chăn dày, lại bật máy sưởi, vào phòng tắm xả nước ấm, sau đó lại đi nấu cho cô một bát canh gừng.
Bỗng, đằng sau lưng hắn bị người khác ôm lấy.
“Bảo bối sao thế?”
An Nhiên cả người quấn chăn ôm lấy hắn không buông, dụi mặt vào tấm lưng rộng: “Em lạnh…”
Người đàn ông mềm lòng buông muôi canh xuống, quay ra đằng sau, đỡ dưới mông cô, ôm cả người cả chăn lên lên bằng một tay, để cô tựa đầu vào vai mình, tay còn lại vỗ nhẹ lưng cô như dỗ dành một đứa trẻ.
Vì một tay đã dùng để bế cô, nên hắn chỉ có thể dùng một tay để nấu canh gừng, rồi dùng một tay để đổ canh ra bát.
“Canh còn nóng, chúng ta đi tắm nước ấm đã nhé?”
Cô được hắn ôm, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Ưm.”
Nam Kinh Luân vừa dỗ dành cô gái đang sụt sịt bên tai mình, vừa thả cô vào bồn nước ấm còn đang bốc hơi nước: “Thả tay ra nào.”
An Nhiên vẫn còn trong tình trạng không tỉnh táo, dùng giọng mũi nhõng nhẽo ôm lấy cổ hắn: “Không muốn.”
Hắn cưng chiều thơm lên má cô, lại ôm cô vào, làm sao hắn nỡ buông cô xuống trong tình huống này chứ. Hắn cởi quần áo, cùng cô ngồi vào bồn tắm.
Vì bồn tắm rất rộng, nên dù có hai người ngồi vào cũng dư thừa diện tích.
Cảm nhận da thịt mềm mịn tinh tế dưới đầu ngón tay, trong lòng hắn nói không có chút rục rịch nào thì chắc chắn là nói dối. Ôm lấy người con gái mình yêu trần trụi thế này, làm sao có thể không có chút suy nghĩ lệch lạc nào?
Thế nhưng… xem bộ dạng bây giờ của cô đi. Bị lạnh tới ngất xỉu, cả người khó khăn lắm mới có lại chút nhiệt độ, bây giờ thậm chí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Chuyện lần này cũng cho hắn thấy, cô đang dần ỷ lại vào hắn, đến mức khi nửa tỉnh nửa mê chỉ theo bản năng mà bám lấy hắn không buông, dụi vào người hắn như một con mèo nhỏ muốn được vuốt lông.
Mặc quần áo cho cô xong xuôi, hắn đặt cô xuống giường, quay người định vào bếp thì bị cô túm lấy: “Anh đi đâu thế?”
Từ lúc nãy hắn đã để ý rồi, hình như cô đang tràn ngập cảm giác bất an và sợ hãi, chỉ bị lạnh tuyệt đối không thể khiến cô có cảm giác bất an đến mức này được. Nhưng hiện tại, hắn không thể hỏi nhiều, quan trọng là làm ấm cô trước.
Nam Kinh Luân lại bế cô lên tay, để cô quặp chân vào hông mình, cầm bát canh gừng đưa cho cô, đặt cô ngồi xuống ghế sofa: “Em uống đi, anh đi nấu cháo cho em ăn.”
“Không muốn.”
Cô ghét gừng, chỉ ngửi mùi thôi là đủ khiến cô khó chịu.
“Em phải uống thì mới ấm bụng được.”
An Nhiên không vui nhận lấy bát canh gừng từ tay hắn, vừa uống chút một vừa lẽo đẽo đi theo hắn vào trong bếp.
Trong lòng hắn vừa cưng chiều vừa bất lực, kéo ghế ra cho cô ngồi, còn mình thì bắt đầu lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra để nấu cháo.
Vừa mới đậy vung vào thì đột nhiên sau lưng hắn truyền tới tiếng rên rỉ: “Kinh Luân… a… em đau…”