Lúc này, Nam Kinh Luân mặc dù không muốn nhưng vẫn phải buông cô ra, nghiêm chỉnh ngồi về ghế lái.
“Nha, chúng ta đang đi đâu, đây rõ ràng không phải đường về nhà, anh định đem em bán đi sao?”
“…Em lại bắt đầu nói mê sảng rồi đấy.”
An Nhiên cười cười: “Vậy rốt cuộc là đi đâu a?”
“Quần áo của em đều cũ rồi, cũng không có mấy cái trang sức, vừa vặn hôm nay anh được nghỉ, chúng ta đi mua sắm, sau đó ăn cơm rồi đi chơi.”
-----------------------------------------
Cửa xe mở ra, hắn giơ tay đỡ lấy cô đang chậm rãi bước xuống, cẩn thận giơ một tay chắn trên đầu tránh cô bị va đầu: “Em muốn mua gì trước?”
Cô vui vẻ ôm cánh tay hắn: “Em cái gì cũng đều không nhớ, tùy anh dắt em đi nha.”
Nam Kinh Luân nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô, trong lòng cũng vui theo, liền dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Ủy khuất cho em rồi.”
Sau đó… An Nhiên nhàm chán ngồi trên ghế lót đệm trong cửa hàng lớn, xung quanh là vô vàn những bộ trang phục xinh đẹp, tinh xảo, rực rỡ, đắt tiền. Còn trước mắt cô, là một người đàn ông đang cực kì cẩn thận, tỉ mỉ chọn lấ từng bộ đồ trên giá treo mà vứt xuống bên cạnh chỗ ngồi của cô.
“Kinh Luân, cần nhiều đến vậy sao?”
“Cần. Tạm thời như vậy đã, em đem vào thử trước đi.”
Cô khó khăn ôm đầy hai tay quần áo đi khỏi.
Thấy cô đã vào bên trong, hắn mới buông xuống lớp mặt nạ dịu dàng của mình, lạnh lùng quay đầu nói với nhân viên tiếp đón hách hàng đứng bên cạnh: “Một lát nữa đừng báo giá thật, báo thấp một chút.”
Cô ta dường như không hiểu dụng ý lắm: “Thưa tiên sinh, ý ngài là…?”
Nam Kinh Luân cau mày: “Cứ làm theo là được.”
Tuy chậm tiêu cách nói chuyện của hắn, nhưng đây là khu mua sắm chỉ dành cho giới nhà giàu ‘thượng lưu’, mắt của cô ta cũng không đến nỗi mù, có thể nhìn ra được người đàn ông này không phú thì quý, tuyệt tối không nên đắc tội.
“Tôi hiểu rồi.”
Họ vừa mới trao đổi xong, thì cô cũng đã thay bộ đầu tiên đi ra.
Bộ này chỉ là một chiếc váy đơn giản, màu vàng kem, váy dài tay, gấu váy kéo tới ngang bắp chân, khá thoải mái, ở cổ tay còn buộc 2 cái nơ bằng dây nhỏ xíu, không quá nổi bật, thích hợp mặc ở nhà.
“Lấy cái này.”
Bộ tiếp theo hông thu liễm và đơn giản như vậy nữa, mà là một bộ lễ phục cực kì xa hoa.
Tone màu chủ đạo của chiếc váy là sự kết hợp cực kì mâu thuẫn giữa đỏ và đen, cứ như giữa màn đêm bỗng xuất hiện một vũng máu, mang lại cảm giác vô cùng áp lực.
Dáng váy xòa rộng, bồng bềnh, phần thân trên thiết kế theo kiểu cúp ngực, vừa đơn giản lại vừa cao quý.
Phần áo có màu đỏ tươi, sau đó sử dụng hiệu ứng loang màu, đậm dần rồi hóa hòa toàn thành màu đen u tối.
Trên váy đính rất nhiều những hạt đá quý, càng tô điểm cho nó thêm sự trang trọng.
Không chỉ có vậy, nhân viên trong khu thử đồ lại cực kì có tâm, trang điểm cho cô trở nên vô cùng sắc sảo.
Cặp mắt xanh thẳm được vẽ cong vút, màu mắt hơi tối cũng góp phần làm cho đôi mắt ấy hút hồn hơn. Bờ môi bình thường chỉ ánh sắn hồng, nay lại nhiễm lên màu đỏ tươi của máu, khí thế trên người cô cũng theo đôi môi kiều diễm ấy mà tăng lên.
Cô vừa bước ra, toàn thể những người có mặt đều ngơ ngác. Thiếu nữ mới qua mười tám tuổi, gương mặt ấy vẫn còn nét non nớt, vậy mà khi khoác bộ lễ phục này lên, lại đem hơi thở máu tanh của nó phát huy tới đỉnh cao nhất, như một cô gái nhỏ bé bị tổn thương, bất đắc dĩ mới cầm lên thanh gươm để phản kháng, khiến bản thân chìm vào tội ác cùng bóng tối điên loạn.
Nam Kinh Luân cũng không thể thoát khỏi hình ảnh của cô.
Mới vừa nãy khi vừa bước ra, khi đô mắt xinh đẹp của cô vẫn chưa nâng lên, hắn dường như nhìn thấy được bóng dáng của cô trước kia. Cô lương thiện như vậy, mạnh mẽ như vậy, hoàn mĩ như vậy, vì sao… vì sao không thể hoàn toàn thuộc về hắn?
“Kinh Luân? Kinh Luân? Anh sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại ẩn chứa lo lắng của cô, hắn mới từ từ hồi phục nhận thức.
“Không sao, em đẹp như vậy, làm anh thất thần rồi.”
An Nhiên ngây người, sau đó nở một nụ cười tươi như hoa: “Anh thật là.”
Hắn vẫy nhân viên chăm sóc khách hàng tới: “Cái này cũng lấy.”
Cô lần lượt thử tất cả những bộ đồ mà hắn chọn…
“Lấy.”
“Cũng lấy.”
“Đều gói hết lại.”
“Cả dãy đằng kia…”
Cô vội vàng nhảy bổ tới bịt miệng hắn lại: “Được rồi được rồi mà, không cần nhiều tới vậy đâu, anh xem, đã đủ lấp đầy nhà chúng ta rồi.”
Nam Kinh Luân thấy cũng được kha khá, cho nên không tiếp tục cố chấp chọn đồ cho cô nữa, mà tiến tới quầy thu ngân để thanh toán.
Còn cô, đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhân viên của cửa hàng bê tới một chồng quần áo cao vút, căng thẳng nuốt nước miếng, kéo hắn: “Kinh Luân, chừng này phải bao nhiêu tiền chứ!”
Nhìn những kiểu dáng này đi, nhìn chất liệu này đi, chắc chắn đều rất đắt, hắn còn mua nhiều như vậy, một lát không đủ tiền trả thì phải làm sao nha.
Đối lập với dáng vẻ e ngại của cô, hắn lại ôn nhu vuốt mái tóc mượt mà, không thèm để ý xung quanh mà hôn lên trán cô: “Không sao, mấy cái này đều không đắt.”
“Anh nói láo, rõ ràng…”
“À, vị khách hàng này, đồ của chúng tôi thật ra không hề đắt đâu ạ, quý khách không cần lo.”
Cuối cùng tô ta cũng đã hiểu ra dụng ý của người đàn ông này khi dặn dò về việc báo giá. Có một người chồng dịu dàng và tâm lý như vậy, cô ấy hẳn rất hạnh phúc.