Nợ Em Một Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 20



Nam Kinh Luân vội đỡ lấy trước khi cô ngã xuống đất, cũng không biết có nên gọi cô tỉnh dậy hay không.

Viện trưởng Trịnh tiến tới, dùng tay tách mở hai mắt cô xem tình trạng, rồi nói: “Đặt cô ấy lên giường đằng kia đi.”

Hắn làm theo như lời ông nói, ôm ngang người cô đặt lên giường bệnh, sau đó nhìn ông thực hiện một loạt động tác, chuẩn bị những dụng cụ nhìn qua cực kì lạ lẫm.

Thấy cây kim mảnh sắc nhọn trên tay ông, trong lòng hắn cũng cảm thấy bồn chồn, càng đừng nói là nó sẽ cắm thẳng vào trong đầu, chạm tới vỏ não của cô. Nhìn mũi kim nhọn hoắt từ từ đâm vào làn da cô, nhìn mồ hồi lạnh trên trán cô đổ ra, nhìn mi tâm của cô nhíu chặt thành vô số nếp nhăn, hắn chỉ muốn chạy ngay tới hất tay ông ra.

Thế nhưng không thể, hắn phải chịu đựng.

Về phía An Nhiên, cô nghe thấy âm thanh lạch cạch ở rất gần, sau đó một cảm giác rợn tóc gáy ập tới.

Rồi một thứ gì đó bắt đầu đâm vào da thịt cô. Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng cô lại rất tỉnh táo, giống như người bị mắc hội chứng nhận thức gây mê vậy.

Cảm giác lạnh toát lan từ đỉnh đầu tới toàn thân, như muốn đóng băng cả dòng máu, nó khiến cô run lên từng đợt, đau đớn khôn cùng, nhưng lại không thể cử động, cũng không thể lên tiếng.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cô, một hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô, một nụ hôn rơi trên những đốt xương ngón tay đang hiện rõ. Kế tiếp, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng. Không phải trống rỗng kiểu không nghĩ được gì, mà là hoàn toàn trống rỗng, theo nghĩa đen.

Toàn bộ nhận thức của cô trong giây lát cứ như bị ai đó lấy trộm mất, chỉ còn lại một mảng trắng xóa, sau đó lại trả về. Nhưng... kí ức được trả về, không phải những gì mà cô quen thuộc…

Từng dòng hồi ức lạ lẫm cứ từng chút từng chút tràn vào trong đầu cô, che phủ đi những thứ vốn có, mơ hồ tồn tại như thể nó đã ở đây ngay từ đầu.

-----------------------------------

Mọi chuyện xảy ra với cô nhanh như một cái chớp mắt, nhưng thực tế cô đã nằm đó gần nửa ngày trời.

An Nhiên tỉnh dậy, trước mắt là một màu trắng xóa của trần nhà. Cô xoay đầu nhìn ra phía cửa, có thể loáng thoáng nhìn thấy bờ vai rộng cùng mái tóc đen ngắn gọn của hắn, nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại, giọng điệu hắn gắt gỏng vô cùng.

Cô chống giường ngồi dậy, đầu ngón tay vẫn còn cảm thấy hơi tê tê, có lẽ do tác dụng của thuốc còn chưa hết. Cô thậm chí còn không thể nhớ nổi chính xác chuyện gì vừa xảy ra, nhưng đầu cô lúc ấy rất đau, đau đến mức dường như não bộ của cô đã nổ tung.

Cảm giác vô lực đột ngột đánh úp khiến cánh tay cô đột nhiên mất đi cảm giác, chống hụt, cả người lập tức chao đảo rồi ngã thẳng từ trên giường xuống.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn nhanh chóng cúp điện thoại mở cửa bước vào: “Bảo bối, em không sao chứ.”

Cánh tay rắn chắc vòng qua lưng cô, tay còn lại của hắn nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô đặt trên mặt mình, trong lòng hắn có chút bồn chồn không yên. Chẳng lẽ cô nhớ ra cái gì trước kia, nhưng viện trưởng rõ ràng đã nói đó chỉ là tác dụng tạm thời kia mà, sau khi tỉnh dậy, hẳn là cô không nhớ gì mới đúng.

“Sao.. làm sao thế, mặt anh có dính gì à?”

An Nhiên túm phần áo trước ngực hắn để giữ thăng bằng, đôi mắt vẫn dán chặt vào gương mặt đang treo nụ cười dịu dàng: “Kinh Luân… hình như em… nhớ ra một chút…”

Tâm lí của hắn ngay lập tức rơi vào trạng thái phòng bị, bàn tay cũng vô thức siết chặt bả vai cô: “Nhớ ra chuyện… gì?”

“Có phải lúc trước chúng ta đã từng đi biển cùng nhau không? Em nhớ nơi đó có một vách đá rất cao, sóng cũng rất lớn. Và hình như còn có ai đó nữa, nhưng em không thể nhớ nổi. Lúc đó đã rất vui vẻ đúng chứ?”

Để cô ngồi xuống giường, hắn nuốt nước bọt trả lời: “Phải.”

Đúng là ở biển, đúng là vách đá cao, đúng là sóng lớn. Nhưng mà, nơi đó chẳng phải kỉ niệm đẹp gì đâu. Không hề vui vẻ, cũng không hề hạnh phúc như những gì em tưởng tượng. Đó là nơi mà suýt chút nữa… hắn đã cướp đi sinh mệnh mà hắn trân quý nhất…

Ngay lúc này đây, nhớ lại cảnh tượng ấy, khi mà cô không màng an nguy của bản thân che chở cho kẻ đó, mặc kệ lời cảnh cáo của hắn, bất chấp tất cả, cho dù tính mạng cũng không cần. Hắn nhớ tới hình ảnh vì cứu người mà mình yêu, cô gieo mình xuống biển, để cho những con sóng lớn vùi dập, để cho làn nước lạnh buốt bao trùm lấy gương mặt tái xanh, để cho hơi thở của cô dần trở nên thoi thóp, để cho sự sống cứ thế trôi đi theo cơn gió…

Bàn tay đặt trên eo cô của hắn ngày càng siết chặt hơn, sắc mặt cũng âm u lạ thường, cô lấy lầm lạ, lay lay người hắn: “Kinh Luân? Anh sao thế?”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô kéo hắn ra khỏi hồi ức đen tối, trở về với thực tại.

Tuy vậy, khi nhớ lại, hình như cảm xúc bất lực và tức giận điên cuồng từ ngày hôm đó vẫn còn đọng lại ít nhiều trong mắt hắn.

Nhìn cặp mắt vô thần và u ám của hắn, An Nhiên giật mình vô thức lùi về sau. Hành động đó lại càng kích thích hắn, một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên trong đôi mắt sắc lẹm.

Nhưng vẫn may hắn đã kiềm chế kịp thời, nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Không sao, anh đang nhớ lại hôm em bị tai nạn thôi.”

Cô đau lòng vuốt vuốt mái tóc hắn, rồi lại ôm chầm lấy hắn, vỗ về lên tấm lưng vững chãi: “Em đã không sao rồi.”

Hết chương 20

hội chứng nhận thức gây mê: là một hội chứng khiến cho người mắc miễn nhiễm với tác dụng thàn kinh của thuốc mê, cả cơ thể người bệnh sẽ hoàn toàn tê cứng nhưng ý thức vẫn tỉnh táo và có thể cảm nhận tất cả nỗi đau (trong lúc phẫu thuật) như người khỏe mạnh bình thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv