Buổi sáng hôm sau.
Hàn Tử Lam kiểm tra lại một lần nữa các vết thương, nhận thấy mọi thứ đều đã ổn mới để Lục Bách Phàm đưa Tử Hi về nhà.
Vừa nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Tiểu Bảo đã hớt hải chạy ra: “Mẹ!"
Mọi khi nhóc vẫn hay nhào thẳng vào lòng Tử Hi nhưng hôm nay lại có vẻ dè chừng, nhóc sợ đụng trúng vết thương làm mẹ nhóc đau.
Tử Hi hạ thấp thân mình xuống, chậm rãi giang tay ra: “Bảo bối, lại đây.”
Tiểu Bảo nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi mắt to tròn có chút hồng trong như sắp khóc. Nhóc đã muốn gặp mẹ mình lâu lắm rồi nhưng ba nhóc vẫn luôn không cho nhóc đến bệnh viện, nhóc thật sự rất nhớ mẹ!
Sở dĩ lúc Tử Hi nằm viện, vì vết thương khá nghiêm trọng nên Lục Bách Phàm không muốn Tiểu Bảo nhìn thấy, lại sợ thằng bé sẽ đau lòng mà sinh bệnh nên mới không để thằng bé đến bệnh viện.
Tạ Mạnh từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Cảnh tượng này…người khác không biết còn tưởng là bọn họ là sắp sinh ly tử biệt…
Tiếc là thiếu mất Lục Hàn Đông, sáng sớm hôm nay cậu ta đã bay sang tỉnh S quay quảng cáo mất rồi.
Lục Bách Phàm chờ cô vào nhà an toàn sau đó mới rời đi.
Phong Tín nhìn gương mặt vô cảm của ông chủ nhà mình thông qua kính chiếu hậu liền không khỏi nhớ đến cảnh tượng hôm đó.
Cái khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy bà chủ từng phát bắn bể sọ lũ người kia, cõi lòng anh ta phập phòng sợ hãi.
Vậy mà trong mắt Sếp nhà mình lại hoàn toàn là cảnh tượng người con gái mình yêu vốn chẳng còn chút sức lực chống cự nào đang bị bọn cầm thú lâm le tướt đoạt mạng sống.
Có điều, cũng bởi vì được tận mắt chứng kiến những phát súng điêu luyện của bà chủ mà Phong Tín đã dấn thân vào con đường trở thành người hâm một số một của cô.
Qua mấy ngày chân Tử Hi đã có thể đi lại bình thường, cô đến công ty địa ốc lúc trước để hoàn thành tất cả thủ tục còn lại.
Jonh biết cô đến thì xuống tận nơi tiếp đón, hai người rất nhanh đã kí xong hợp đồng bàn giao.
“Cô Tử, bà xã tôi rất yêu thích những thiết kế của cô. Không biết tôi có thể giúp cô ấy đặt một lịch hẹn được không?”
Tử Hi nghe thế thì bật cười, vui vẻ đáp: “Tôi rất sẵn lòng.”
Ngay từ lần đầu gặp Jonh, cô đã nhìn thấy trên ngón áp út của người đàn ông này lấp lánh một chiếc nhẫn bạc, ngay cả trên bàn làm việc cũng có cả hình của cô gái ấy.
Jonh thật sự rất yêu thương vợ của mình, mà cô lại rất tán dương những người như thế.
Sau khi rời khỏi công ty, Tử Hi ghé ta cửa hàng mua thêm vài món trang trí cho Giáng Sinh sau đó mới về nhà.
Tạ Mạnh cũng sang giúp cô một tay, hai người loay hoay một lúc cuối cùng cũng trang trí xong cây thông được đặt trong phòng khách.
Lúc này, một bên chân của Tử Hi đột nhiên bị chụp lấy.
“Mẹ.”
Tiểu Bảo ôm chân cô cười khúc khích, Tử Hi khom người bế thằng bé lên thơm một cái: “Cục cưng, đi học có vui không~”
Tiểu Bảo mềm mại thơm lên má cô một cái rồi mới trả lời: "Vui ạ~~”
Lục Bách Phàm đi phía sau con trai, hôm nay anh ra ngoài mua nguyên liệu nấu buổi tối nên trên tay lúc này đang treo đầy túi lớn túi nhỏ.
Tử Hi để Tiểu Bảo xuống rồi quay sang giúp anh một tay, hai người chân trước chân sau đi vào phòng bếp.
Tạ Mạnh cũng không tiện phá vỡ không gian của hai người liền kiếm cớ cùng Tiểu Bảo ở lại phòng khách đem những hộp quà được chuẩn bị sẵn đặt dưới cây thông đã được trang trí ban nãy.
Trong phòng bếp lúc này.
Lục Bách Phàm theo thói quen lấy rau từ trong túi giấy ra mang đi rửa, Tử Hi nhìn thấy tay áo anh bị nước bắn làm ướt một ít thì rất tự nhiên giúp anh xoắn tay áo lên.
Hành động trong vô thức này của cô làm cả người Lục Bách Phàm căng cứng, trong đầu không khỏi nghĩ đến “cuộc sống sau khi kết hôn” của hai người liệu có phải sẽ thế này hay không.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, Lục Bách Phàm cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi!
Hai người ở trong bếp, rất ăn ý mà hỗ trợ nhau nấu ăn. Lúc Tử Hi nấu cơm Lục Bách Phàm sẽ rửa cá, khi cô chiên cá thì anh sẽ thái rau.
Nhìn dáng vẻ thuần thục thái cà chua của anh, Tử Hi có chút cảm khái. Mỗi lần Lục Bách Phàm giơ tay nhấc chân đều có cảm giác vô cùng hấp dẫn khiến người khác tim gan đập loạn, không cưỡng lại được.
Bất giác cô nghĩ đến một chuyện, không biết bản thân có thể cùng người đàn ông này cứ như vậy mà yêu đương rồi kết hôn, sống yên yên ổn ổn đến hết đời này hay không?
Nhưng những suy nghĩ này nhanh chóng đã được cô bỏ qua, cô không muốn cho bản thân mình quá nhiều hi vọng, một kẻ đã nằm sâu dưới bùn lầy như cô làm sao có thể mơ đến một ngày cùng người đàn ông như ánh ban mai này bên nhau?