Ung thư phổi giai đoạn cuối không chỉ gây ra những tổn thương nghiêm trọng đối với cơ thể, sức khỏe mà nó còn tàn phá tinh thần người bệnh.
Nằm trên giường bệnh, Gia Ý sốt đến mơ màng. Bên cạnh là Cảnh Nghiêm, anh luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cậu.
Nhìn thiếu niên chạc tuổi mình trên giường anh vô cùng đau lòng. Ngay từ ngày đầu tiếp xúc anh đã cảm thấy cậu là người vô cùng có sức hút tính cách tốt, rất đẹp trai là hình mẫu của biết bao cô gái.
Cảnh Nghiêm không hiểu vì sao một người như Gia Ý lại ép bản thân mình đi tới bước đường này. Rõ ràng là còn cơ hội sống nhưng tại sao lại từ bỏ?. Rốt cuộc cậu đã phải trải qua những chuyện kinh khủng gì?
Bỗng dưng Thân thể Gia Ý co rúm lại, cậu cuộn mình càng chặt hơn, gương mặt hơi nghiêng để lộ gương mặt trắng bệch, tiều tụy đến cực điểm. Thân thể không ngừng run rẩy.
Đột nhiên Gia Ý ho khan, sắc mặt cậu tái nhợt hiện lên vẻ thống khổ cực độ, sau đó sặc một cái, ho ra một ngụm máu đỏ sẫm.
Sắc mặt Cảnh Nghiêm khiếp sợ, đồng tử co rút lại. Anh cúi người giúp Gia Ý lau đi vết máu tuy nhiên ngón tay lại run lẩy bẩy không ngừng.
Từ lâu Cảnh Nghiêm đã xem Gia Ý là đứa em trai của mình. Anh luôn hết lòng quan tâm và chăm sóc cậu. Thế nhưng giờ đây đứa em mà mình yêu thương lại thành ra thế này thử xem hỏi ai có thể giữ được bình tĩnh?.
Bệnh tình của Gia Ý ngày càng chuyển biến xấu. Cơ hội tốt nhất chữa bệnh đã qua. Giờ đây cậu chỉ có dùng thuốc để duy trì sự sống. Cảnh Nghiêm biết mình chẳng thể làm gì nên chỉ biết nhẹ giọng an ủi: " Không sao, không sao đâu Gia Ý có tôi ở đây ".
Gia Ý run dữ dội hơn, cậu mở miệng là máu tuôn ra, ngón tay dùng sức siết lấy Cảnh Nghiêm đến trắng bệch: " lạnh ".
Cảnh Nghiêm luống cuống kéo ga giường phủ lên mình Gia Ý.
Một bác sĩ đã quen với cảnh sống chết như anh lúc này lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
" Lý Hạo Hiên ": Thanh âm của Hạ Tri Thư rất khàn, trong đó có mấy phần ôn hoà bình tĩnh, không có oán giận, nhưng không hề chất chứa yêu thương.
Gia Ý không chờ Cảnh Nghiêm đáp lại, cậu tự mình nhẹ nhàng cười lên: " Nếu như có thể thì em muốn quay trở lại năm hai mươi tuổi vì khi đó Hạo Hiên rất tốt, nhiều người thích hắn như vậy, nhưng hắn chỉ thích mình em. Năm đó em bị một đám bạn học bắt nạt, Hạo Hiên vì em mà dạy cho chúng nó một bài học, em vẫn nhớ sau đó hắn bị nhà trường cấm túc đến một tuần nhưng khi đi học lại câu đầu tiên mà hắn hỏi em là: Bọn chúng còn bắt nạt cậu không? ".
Gia Ý cười cười như một đứa trẻ, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nhưng cậu vẫn không nhận ra, vẫn mang theo ý cười hoài niệm: " Năm hai mươi mốt tuổi hắn nói thích em, rồi em đồng ý, em tin rằng nhất định hắn yêu em lắm. Biết rằng mối quan hệ đồng tính luyến ai này sẽ không được ai chấp nhận nên em và Hạo Hiên đành bên nhau dưới danh nghĩa là bạn thân rồi một thời gian sau em cùng anh ấy dọn ra ngoài, em tình nguyện từ bỏ tiền đồ của mình mà ở nhà chăm sóc hắn ".
Vệt nước trên gương mặt càng lúc càng nhiều, Gia Ý mở to mắt nhìn khoảng không trước mắt, cố gắng nhịn tiếng nấc nghẹn ngào ở cổ họng: " Anh ấy đối xử với em rất tốt. Em biết tính cách của hắn không tốt nhưng vẫn luôn nhường nhịn em. Nếu gặp chuyện vui hay buồn thì người đầu tiên Hạo Hiên tìm đến luôn là em. Vì biết em không ngửi được mùi thuốc lá mà hắn cam tâm từ bỏ ".