Cả hai dạo bước bên nhau trở về khách sạn. Cô vừa đi lại vừa hát vu vơ vài câu, anh đi bên cạnh cũng không khỏi chú ý, bất giác trên môi lại nhoẻn lên đường cong nhẹ. Trong đầu đã bắt đầu những suy nghĩ.
“Cô gái này, đáng yêu phết!”
Giật mình với những suy nghĩ của bản thân, Cố Trịnh Khải ho khan vài tiếng rồi hắng giọng giở trò chọc ghẹo cô.
-Hát dở như vậy lại còn hát? Không sợ phiền người kế bên sao?
Ái Nhược Vy thấp hơn anh cả một cái đầu nên nãy giờ vẫn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn anh một cái. Vậy mà cái tên này lại ghẹo gan cô làm cho cô bực tức mà trừng mắt lên nhìn anh.
-Nè tôi hát hay hay không mặc kệ tôi! Cho dù có dở thì cũng là…
-Là gì?
-Người ta chẳng phải nói rồi sao, hát hay không bằng hay hát!
Anh bật cười nhìn về phía trước tiếp tục sải bước trên nền cát trắng. Nhược Vy khẽ cười nhìn anh, sau đó cũng lẳng lặng đi ngay bên cạnh.
-Xem ra anh cũng đâu có khó gần đâu nhỉ?
-Có ai bảo tôi khó gần sao?
-Có, rất nhiều người nữa là đằng khác. Họ đều bảo anh là tên Cố tổng siêu ngang ngược, khó tính lại còn lạnh lùng. Mặt lúc nào cũng giả ngầu trông vô cùng đáng ghét.
-Là ai nói hay là do chính cô tự nói?
Ái Nhược Vy bị bắt thóp liền cười gượng, cô vội xua tay rồi lại múa máy tay chân lên.
-Là nhiều người nói đó.
-Chẳng quan tâm.
-Và là một người siêu đáng ghét với những câu nói không đầu không đuôi, một con người vô cảm.
Ánh mắt sắc lạnh của anh xẹt ngang qua cô. Nhược Vy lại giở giọng cười hề hề của mình ra nhìn anh, còn đưa tay lên ra hiệu đã kéo khóa miệng lại. Trịnh Khải nhìn cô nhếch môi.
-Sao cô biết tôi là Cố tổng?
Nhược Vy như bị chặn họng liền bặm bặm môi, đảo mắt một vòng rồi lại nở nụ cười.
-Chẳng phải anh xuất hiện trên báo và tivi rất nhiều sao. Nhất là những chương trình về kinh tế ấy.
-Ừm.
-Anh không hỏi tại sao tôi biết anh xuất hiện trên đài kinh tế sao? Ít nhất cũng là nên hỏi tôi xem tôi có liên quan gì tới thương trường không chứ.
-Cô có kinh doanh hay không thì liên quan gì tới tôi mà tôi phải hỏi?
-Này anh không nghĩ chúng ta sẽ có dịp hợp tác trong tương lai sao?
-Không hứng thú.
Mặt cô đen lại thật rồi đấy. Cái tên trước mặt cô sao có thể đáng ghét vậy nhỉ. Trạng thái anh ta thay đổi lúc nóng lúc lạnh thật sự rất khó đoán.
-Hợp tác với tôi không phải rất thú vị sao?
-Ngoài những trò con bò của cô ra thì chẳng có gì thú vị cả.
-Sao anh cứ bảo tôi làm trò con bò nhỉ? Tôi rất là nghiêm túc đó.
-Vậy xem ra ngay từ đầu cô tiếp cận tôi chỉ là vì hợp đồng làm ăn?
-Phải đó.
-Tiếc là Cố thị không hứng hợp tác với những người ngốc nghếch như cô!
Nhược Vy tức rồi đó, cô chun mỏ lại hằm hằm bước về khách sạn mặc kệ anh ở phía sau. Trịnh Khải bị cô dỗi lần nữa lại hiện rõ ý cười trên môi.
-Trẻ con.
Lăn qua lăn lại đã tới chiều, cô buồn tẻ nằm trên giường nghịch game nhưng cuối cùng lại thở dài ném điện thoại qua một bên.
-Sao lại chán ngấy như vậy nhỉ?
Cô dự qua phòng rủ anh làm gì đó lại nhớ ra chiều nay anh có công việc với đối tác. Đứng trước khung cửa sổ, cô thích thú nhìn bầu trời.
-Xem ra tên này cũng vô cùng thú vị.
Điện thoại vang lên, cô đưa tay bắt máy nhanh chóng khi thấy tên danh bạ của trợ lý Vương.
-Tôi nghe.
"Giám đốc, nghe bảo Trịnh Nguyên được lão Trịnh đưa lên làm Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, điều nay sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta chứ?"
-Cho dù có ở đâu thì chức vụ đó mãi mãi đứng sau vị trí chủ tịch không phải sao? Xem ra lão Cố này rất xem trọng hai cậu con trai của mình.
“Nhưng theo tôi được biết, mối quan hệ giữa Trịnh Nguyên và Trịnh Khải rất tốt. Gần như không có xích mích, hơn nữa Trịnh Nguyên cũng rất xem trọng em trai mình, và luôn ủng hộ cho Trịnh Khải."
-Yêu thương nhau như vậy chẳng phải khi tách rời sẽ càng thú vị hơn sao?
“Tôi chỉ e rằng Trịnh Nguyên sẽ không đi theo chúng ta phản bội Trịnh Khải đâu"
-Đó là chuyện của tôi, ông không cần lo. Chỉ cần ông cứ đều đều nắm bắt tình hình của Cố thị như bây giờ là được.
“Vâng thưa giám đốc."
Tắt máy trợ lý của mình, bàn tay thanh mãnh gõ từng ngón một lên khung cửa sổ sắt, đôi mắt sâu hun hút như đang suy nghĩ gì đó.
-Trịnh Minh, xem ra cầm thú như ông cũng rất biết nuôi dạy con cái đấy nhỉ?
Khuôn mặt chết chóc của cô thật sự rất đáng sợ. Thậm chí đôi lúc cô đã từng muốn làm liều mà chạy đến Cố thị đâm vào lão Cố vài nhát. Nhưng cô không muốn mọi thứ kết thúc nhanh như vậy, cô muốn Cố gia phải gặm nhấm từng chút đau đớn một. Sẽ như thế nào nếu Cố gia tan cửa nát nhà? Anh em đấu đá? Chính vì muốn họ phải trả giá từng chút một nên cô mới nhẫn nhịn đến ngày hôm nay. Cho dù có khó khăn như nào cô cũng sẽ không bao giờ dừng lại kế hoạch của mình.