Ngắm nhìn hình ảnh hạnh phúc 4 người 1 nhà càng khiến cho lòng căm phẫn của Ái Nhược Vy được tăng thêm bội phần. Hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt chết chóc cứ vậy xoáy sâu vào tấm hình nhỏ. Đang chìm trong những suy nghĩ hận thù thì giọng nói trầm ấm của Cố Trịnh Khải vang lên bên tai.
-Sao vậy? Suy nghĩ gì sao?
-À không, chỉ là thấy tấm ảnh này rất đẹp thôi.
-Hum?
-Chắc do tôi không có gia đình nên khi thấy bức ảnh này lại có chút xúc động.
Trịnh Khải nhìn về tấm ảnh gia đình rồi lại nhìn qua cô, ánh mắt có chút lay động. Anh không dám hứa xa xôi chỉ dám căn dặn bản thân sẽ cho cô một gia đình hoàn chỉnh. Thu lại tầm mắt anh nhìn qua cô, ánh mắt ấm áp cùng nụ cười ngọt như muốn an ủi.
-Không sao, chắc chắn cô sẽ hạnh phúc.
Ái Nhược Vy không trả lời, chỉ im lặng nhìn bức ảnh gia đình Cố gia. Trịnh Khải cảm thấy cứ để cô đứng xem như này thật không hay. Anh không thích nhìn cô buồn như thế này
-Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhược Vy khẽ gật đầu đi theo sau anh. Đến khi ra khỏi căn phòng mà cô vẫn còn ngoáy đầu quay lại nhìn bức ảnh đó bằng đôi mắt hận thù. Trịnh Khải để cô ở sảnh lớn rồi lái xe tới. Anh hôm nay đã biết mở cửa xe cho phụ nữ rồi, thật không uổng công Ái Nhược Vy ngày đêm suy nghĩ tìm mọi cách để giăng lưới anh. Yên vị trên xe anh mới nhìn qua cô.
-Chúng ta sẽ đi đâu?
-Anh chỉ cần đi theo hướng tôi chỉ là được.
Trời bây giờ cũng đã xế chiều, những hàng quán cũng bắt đầu được bày mở. Nhược Vy muốn no bụng một chút nên kéo anh vào một quán phở gần đó.
-Ăn ở đây đi.
Trịnh Khải nhìn quán phở lề đường gần đó, khẽ cười nhìn cô gái bên cạnh. Xem ra nuôi cô gái này rất dễ, không cầu kì, không tốn kém. Từ ngày gặp cô đến bây giờ, anh cũng làm quen được rất nhiều hàng quán vỉ hè vừa ngon vừa rẻ nhưng vẫn đảm bảo an toàn thực phẩm, sạch sẽ. Nhược Vy cười híp mắt nhìn chủ tiệm, vừa nói vừa giơ hai ngón tay về phía ông chủ.
-Ông chủ cho hai tô đặc biệt!
-Có ngay, có ngay đây.
Khóe môi Trịnh Khải khẽ nhếch lên, anh bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
-Ăn xong cô còn muốn đi đâu nữa không?
-Này, tóc đã búi cao anh còn xoa với vò. Một lát nữa... hừm, tôi muốn đi dạo.
-Được.
Hai tô phở nghi ngút khói được mang ra. Nhược Vy nêm nếm một chút rồi đưa đũa gắp từng sợi phở lên mà hút sì sụp. Trịnh Khải bật cười nhìn cô, xong cũng quay lại tô phở của mình mà đánh chén. Nhược Vy ăn đến những muỗng nước cuối cùng, thỏa mãn rồi mới ngước mặt lên mà hà một cái ra vẻ phở ngon.
Trịnh Khải gắp vài sợi phở cuối cùng cho vào miệng rồi nhìn qua cô. Khóe môi không kìm được câu lên một nụ cười quyến rũ. Anh đưa tay lấy khăn giấy dự lau miệng cho cô thì Nhược Vy nhướn người ra sau nhíu mày nhìn anh.
-Làm gì?
-Lau miệng cho cô.
-Tôi tự làm được!
Nói rồi cô giật lấy khăn giấy từ tay anh tự lau đi những vệt nước còn đọng trên bờ môi mỏng. Trịnh Khải cũng nhanh chóng thu tay lại, tìm đến khăn giấy lau miệng cho mình. Tính tiền xong đã bị cô kéo xuống phố. Đèn giờ này cũng đã được bật sáng, vài đôi trẻ nắm tay nhau dạo bước, những cái nắm tay, những cái hôn trán đều thu vào tầm mắt anh. Bất giác anh nhìn về phía cô, nơi ngực trái lại dâng lên sự ngọt ngào hiếm có.
Nhược Vy chạy đến hàng cá viên chiên gọi một loạt các xiên chiên đầy màu sắc. Nhận hộp lớn đầy đồ chiên mà cô hạnh phúc đến muốn phát sáng ngay bên cạnh anh. Ngồi xuống tại một ghế đá lề đường, cô mở nắp hộp đưa đến trước mặt anh một xiên cá.
-Ăn đi.
Trịnh Khải vốn chẳng thích những món chiên nhiều dầu mỡ này. Nhưng được cô đút lại nhanh chóng há miệng đón nhận. Nhược Vy đút cho anh xong lại ăn một cục rồi lại đưa qua anh. Vệt tương đọng trên khóe môi lại một lần nữa thu hút sự chú ý của anh. Lần này chẳng như lần trước, anh đưa tay trực tiếp gạt đi vệt tương đen.
Không khí như ngừng lại, cả hai mắt đối mắt với nhau đầy gượng ngạo. Cô nhướn người ra sau cắn thêm một cục cá cho vào miệng lại tiếp tục nhai chóp chép. Trịnh Khải cũng khẽ cười lấy giấy lau đi vết tương trên tay. Nhược Vy ăn xong lại rất thèm nước, nhìn xe đẩy trà tắc đi ngang qua rồi lại nhìn qua anh chớp chớp mắt.
Trịnh Khải hiểu ý chỉ nhoẻn miệng gọi người bán dừng lại mua cho cô một ly. Nhược Vy cười tươi đón nhận lỵ nước từ anh hút một hơi đã hết một phần ba ly nước. Cô đưa qua phía anh.
-Uống không?
-Sao cơ?
-Tôi không mắc bệnh truyền nhiễm qua đường nước bọt đâu mà sợ.
Trịnh Khải như khựng lại anh cúi người hút một chút trà nhưng tim lại vô cùng
ấm áp. Như vậy chẳng phải là đang gián tiếp hôn nhau sao? Nhược Vy lại khác, cô khá thoải mái uống tiếp ly nước, có lẽ cô không thật sự bài xích với anh như trong những âm mưu trả thù của cô.