Những người ở phía sau nhìn thấy một màn như vậy, đều đứng khựng lại tại chỗ, Lục Thanh Sơn lúc này đang bị Viêm Xích quấn chặt, Trúc Tẩm Ngưng vừa rồi đã bị đòn tấn công của Kiếm Vô Danh đánh trọng thương.
Thậm chí, Trúc Tẩm Ngưng đã chết hay chưa, đều chưa thể nói rõ, nhưng kẻ xông tới đầu tiên, thì đã bị hất văng ra.
Chính lúc này, tôi đang ngồi khoanh chân trên đất bỗng từ từ đứng dậy, bế Trúc Tẩm Ngưng dưới đất lên, vội vàng cảm nhận thương thế trên người cô ấy.
Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng đã trọng thương, thậm chí, đã nguy hiểm tới tính mạng, thấy vậy, sát khí trong lòng tôi dâng lên hừng hực.
Đút Một viên đan dược trong tay vào miệng Trúc Tẩm Ngưng, đan dược này không có tác dụng hồi sinh, chỉ có thể tạm thời kiềm hãm thương thế trên người cô ấy.
Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng từ từ mở mắt, thấy tôi đã đứng dậy, khóe miệng cô ấy xuất hiện nụ cười mãn nguyện.
- Người con gái ngốc nghếch, cô sẽ không xảy ra chuyện đâu! Tiếp theo đây cô nghỉ ngơi cho khỏe lại là được rồi!
Nói xong, tôi khẽ đặt Trúc Tẩm Ngưng xuống đất, sau đó quay người lại nhìn những người trước mặt, giọng nói không chút cảm xúc nào của tôi vang lên:
- Lúc trước, bất kì ai đã ra tay, đều phải chết!
Tiếng nói nhàn nhạt của tôi truyền ra, cứ như đang trần thuật lại một câu chuyện rất bình thường, người lúc trước bị hắt văng, đang nằm dưới đất, miệng phun ra một ngụm máu, mặt mày kinh hãi nhìn tôi, tôi cũng cúi đầu xuống nhìn, trường kiếm trong tay không do dự chém xuống.
- Mày là người đầu tiên!
Dứt lời, kiếm khí đã chém thi thể hắn thành hai mảnh, máu tươi lênh láng dưới đất, những người còn lại đã bị hành động “nhuốm máu” của tôi dọa sợ vội vã lùi ra sau.
Ánh mắt của bọn chúng đều vô cùng nặng nề, mà lúc này, bên cạnh cũng đã xuất hiện một thân hình, là Lục Thanh Sơn, hiện tại khí mùi trên người hắn rất loạn, thấy tôi tỉnh tại, trên mặt Lục Thanh Sơn xuất hiện nụ cười khổ.
- Lý huynh ơi, cậu thật biết chọn lúc, nhưng mà khổ cho em gái Trúc rồi!
Nói xong, Lục Thanh Sơn nhìn Trúc Tẩm Ngưng sau lưng một cái, lòng tôi bỗng dưng nghẹn lại, có điều lúc này, nhất định phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã.
Tôi tiến thẳng lên trước, nhàn nhạt nói:
- Lục huynh, chuyện hôm nay Lý Nhất Lượng đã khắc sâu trong lòng, anh chính là bạn cả đời của Lý Nhất Lượng tôi!
Nói xong, tôi đi thẳng lên trước, trên trường kiếm trong tay, kiếm khí huyết sát nồng nặc đã xoay tròn xung quanh, mấy thân người trước mắt như ý thức được điều gì, không ngừng lùi ra sau, nhưng tôi làm sao có thể để cho bọn chúng có cơ hội chạy thoát.
Dưới chân xuất hiện tàn ảnh, Mê Tung Hồ Ảnh bộ! thân người như quỷ mê, trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ, mà Thị trong tay tôi cũng khẽ phát ra những tiếng “keng keng” hứng khởi.
- Tuyệt Sát Kiếm, trảm!
Một tiếng hô lớn truyền ra từ sâu trong cổ họng tôi, kiếm canh nồng nặc ngưng tụ lên trên trường kiếm, giây tiếp theo, hai người đứng đằng trước đã bị kiếm canh đánh trúng, máu tươi bắn ra tung tóe, nội tạng rơi lã chã xuống đất.
Thậm chí đến tiếng thét cũng không kịp phát ra, hai người đó đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của tôi.
Nhìn thấy vậy, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều cả kinh, đến ngay cả Lục Thanh Sơn cũng hít một hơi lạnh, sau đó độc thoại:
- Cái tên này, rốt cuộc là quái vật chui ra từ nơi nào? Có điều lúc này, tôi không muốn lãng phí một giây một phút nào cả, giết xong hai người, tôi lại đưa mắt nhìn những người còn lại, thè lưỡi ra liếm liếm môi mình. (xin hãy là Một Lạng của ngày hôm qua ú u ú ù )
- Vừa rồi, chúng mày sảng khoái lắm mà? Tiếp theo đây, để tao sảng khoái một chút nhé!
Trong Hỏa Thần Cung, một tia chân nguyên khủng bố ở bên trong toát ra ngoài, thông qua kinh lạc phân bố khắp người tôi, sau khi ngưng tụ được một viên Nguyên Đan, tốc độ vận hành của chân nguyên nhanh hơn rất nhiều, lúc này, trường kiếm trong tay tôi, không ngờ lại toát ra những ánh lửa màu đen.
- Đó là? Lực Minh Hỏa?
- Sao lại có thể như vậy, thu phục xong, nhanh như vậy đã khống chế được năng lượng của Minh Hỏa rồi sao?
Những người hiện diện trong đây đều kinh hãi nhìn tôi trân trân, ánh mắt kinh hoảng cùng cực, không một ai dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Có điều chỉ có tôi biết, làm sao có thể khống chế được lực Minh Hỏa này nhanh như thế chứ? Chẳng là lúc Ngưng tụ Nguyên Đan, tôi đã mượn ít lực Minh Hỏa mà thôi.
Tưng đây đã đủ dùng để giết chết bọn chúng rồi!
- Trả giá cho những gì các người đã làm đi!
Tôi gầm lên một tiếng, trong lòng sáng khoái nói không thành lời, lúc này, tôi chỉ muốn giết, giết sạch lũ người trước mặt, bởi vì bọn chúng, mà Trúc Tẩm Ngưng mới biến thành bộ dạng thế này, lúc bọn chúng ức hiếp Trúc Tẩm Ngưng, e rằng tên nào cũng vô cùng hưng phấn, vậy, hiện tại thì sao?
Tuyệt vọng, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đáy mắt chúng, nhưng, điều này không cứu được chúng!
Thân người tôi như một ác ma, không ngừng đâm chọc khắp nơi, từng sinh mạng một nằm xuống dưới trường kiếm Thị, mà chính vào lúc tôi chuẩn bị giết người cuối cùng, tôi đột nhiên cảm nhận thấy sau lưng mình thổi tới một cơn gió.
Láng máng, tôi hình như nghe thấy tiếng xé gió.
Cao thủ? Trực giác mách bảo tôi, người đang ra tay ở phía sau, chắc chắn không phải là đám cảnh giới Nguyên Đan tôi đã giết khi nãy, quay mạnh người lại, tôi nhìn thấy sau lưng mình có một lão già toàn thân toát ra chân nguyên màu đỏ lửa, đang tiếp cận mình.
Trên chưởng canh của ông ta, cũng mang một màu đỏ lửa,
- Thằng nhãi, đừng có mà làm càn!
Ông ta hừ lạnh một tiếng, người ra tay không phải ai khác, mà chính là Viêm Xích lúc trước chiến đấu với Lục Thanh Sơn, thực lực mà ông ta biểu hiện ra hiện giờ, vô cùng khủng bố, thực chất, ông ta ít nhất cũng đã lên tới cảnh giới Ngưng Anh cấp ba.
Có điều hiện tại đang ở trong này, ông ta tuyệt đối không còn có thực lực khủng bố như vậy nữa, nhưng bây giờ, không cần biết là ai, đều không thể ngăn cản dục vọng giết người của tôi, sau đó, chân nguyên ngưng tụ trong lòng bàn tay tôi.
- Cút ra cho tôi!
Thiên Canh Chưởng đánh ra, chưởng canh vô cùng nồng hậu phóng ra từ trên bàn tay tôi, đối đấu với Viêm Xích.
Trường kiếm trong tay tôi vẫn không do dự, trực tiếp đâm xuống người tên cuối cùng.
- Á! đừng giết…..
Nhưng không đợi hắn nói hết câu, trường kiếm của tôi đã cứa qua cổ hắn, lập tức, một cái đầu bay ra, rơi “bịch” xuống dưới đất, tiếng một vật thể rơi xuống đất đâm thẳng vào trái tim của những người đang có mặt ở đây.
Nhìn thấy vậy, lông mày Lục Thanh Sơn nhíu chặt lại, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
“ Khủng khiếp quá, cũng may mình không có ý gây thù chuốc oán với Lý huynh, nếu như có thể một đòn giết chết hắn thì không sao, nếu không giết được hắn, vậy thì hậu quả về sau thật không dám tưởng tượng!”
Đây là suy nghĩ trong lòng Lục Thanh Sơn, không có người thứ hai biết, một vị thiên tài, là niềm tự hào của tứ đại cổ tộc, không ngờ lại có một suy nghĩ như thế này!
Giết xong người cuối cùng, tôi hít sâu một hơi, cảm thấy chân nguyên trong người cứ như vô tận, dùng mãi không hết, lúc này tôi đưa mắt nhìn Kiếm Vô Danh, và cả Viêm Xích!
- Lão già chó má, lúc trước chính là ông dùng kiếm khí đả thương Tiểu Ngưng?
Nhìn trường kiếm trong tay Kiếm Vô Danh, lúc trước mặc dù tôi đã cố nhẫn nhịn không để bản thân bị phân tâm, nhưng tất cả những gì xảy ra bên ngoài, tôi đều nhìn thấy rõ!
Lúc trước, chính là Kiếm Vô Danh, đã từng bước từng bước ép Trúc Tẩm Ngưng đi tới đường cùng, có điều, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến những người có mặt tại đây.
- Hừ, thằng nhãi con, lẽ nào mày thực sự cho rằng bản thân mình vô địch à?
- Lúc này, mặc dù biểu cảm trên mặt Kiếm Vô Danh vẫn rất kinh ngạc, nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, sát khí của ông ta còn nồng nặc hơn trước.
Bởi vì tự ông ta rõ hơn ai hết, tên thanh niên trước mặt đã kết mối thù sống còn rồi, mà thằng đó còn là thiên tài vô cùng đáng sợ, có điều, nếu giết được nó, thì chính là kì tích lớn của bản thân.
Cho nên, trong đầu Kiếm Vô Danh bỗng lóe qua một suy nghĩ, đó chính là, thằng trước mắt, nhất định phải chết!
- ồ, thế à? Vậy để tôi nói cho ông biết nhé, con trai của ông, cái thằng Kiếm Ngạo vô dụng đó, là do tôi giết đấy, thằng đần đó thật không phải yếu ớt bình thường!