Tập Trường Sinh nói vậy, đã khiến tôi phải ứng lại, tôi trừng mắt, lên tiếng:
- Gọi linh tinh gì thế?
Thấy tôi gầm lên, Tập Trường Sinh mặt mày ngơ ngác, bỗng nhiên không biết phải làm gì nữa.
Lúc này, Dương Nặc bên cạnh kéo kéo tôi, nói:
- Lý Nhất Lượng, hay là bỏ đi!
Thấy Dương Nặc lại đi cầu tình cho cậu ta, tôi thật không hiểu nổi, thằng đó lúc trước còn muốn ra tay với cô ta đấy? có điều nghĩ lại, thôi bỏ đi, đây là xã hội có luật pháp, cũng may bây giờ có nhiều người đang bận ăn cơm trưa, không rảnh đi ra đây hóng chuyện.
- Mau cút đi, đừng để tôi nhìn thấy các cậu ra tay với người bình thường, bằng không, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như hôm nay!
Nói thật, tôi hoàn toàn có lý do để đánh trọng thương hai tên này, thậm chí dùng thân phận của cục số chín bắt bọn chúng lại cũng được, nhưng tôi biết, điều này là không cần thiết, cuộc đối thoại với Tần Liễu Thanh trong điện thoại, tôi cũng đại khái đoán ra vài điều.
Nghe thấy tôi nói, hai người khác vội vàng đỡ Phó Thành Vũ đang cuộn tròn dưới đất dậy, dùng tốc độ nhanh như chớp rời đi, thấy bọn chúng đã đi, tôi mới thở phào một tiếng.
- Cái đó, cậu còn muốn đến nhà mình ăn cơm không?
Thấy Dương Nặc vẫn cố mời mọc, nhưng hiện tại tôi lại không còn tâm tư để ăn cơm nữa, bằng không, đến lúc tới nhà cô ta ăn cơm cứ mặt nặng mày nhẹ, như vậy là không tôn trọng bố mẹ cô ta, tôi cười cười, nói:
- Hay là để hôm khác nhé? Hôm khác mình nhất định sẽ tới, mấy ngày hôm nay mình khá bận!
Nghe vậy, Dương Nặc thở dài, giận dỗi nói:
- Thôi đi, biết thừa cậu là con người của công việc rồi, mình đi trước đây, cậu nhớ cẩn thận chút nhé, mình cứ có cảm giác mấy người đó không có thiện chí mấy!
Thấy Dương Nặc nhắc nhở, tôi cũng gật gật đầu, mấy người đó, cho dù có hợp sức lại, cũng chưa đủ khiến tôi sợ hãi, buổi chiều có tiết tự chọn, tôi không muốn đến nữa, chuẩn bị quay về nhà tu luyện.
Ăn bừa chống đói xong, tôi gọi điện cho Hoàng Tiểu Tiên, nói tôi không về bên đó ăn cơm đâu, kế đó, tôi trực tiếp quay về nhà trọ, đóng cửa lại, tiến vào tu luyện.
Sau khi đột phá ở môn phái Thanh Thành, tôi phát hiện Tang Sinh Kinh không tiếp tục hiện ra trang tiếp theo, xem ra muốn xem nội dung phía sau Tang Sinh Kinh, không còn đơn giản như lúc trước nữa.
Ví dụ lúc trước chỉ cần đột phá, tôi đã có thể xem được nội dung trang tiếp theo trong Tang Sinh Kinh, nhưng mặc dù lần này ở môn phái Thanh Thành, liên tiếp đột phá lên Tiên Thiên cấp bốn, tôi đều không cảm thấy Tang Sinh Kinh xuất hiện nội dung trang mới.
Đối với việc này, trong lòng tôi khá thất vọng, nhưng không còn cách khác, chỉ đành tiếp tục nâng cao thực lực, thì mới xem được nội dung cao thâm hơn, trong đầu tôi, toàn là những lời đối thoại giữa mình và ông nội.
Nếu tôi đã đổi mệnh cách với Lý Nửa Cân, vậy thì mệnh cách chín lạng trên người tôi, thì đến từ đâu? Lẽ nào mệnh cách của Lý Nửa Cân đã ở trên người tôi sao?
Cho dù như vậy, tên của Lý Nửa Cân chỉ ngược lại với tôi, như thế, chẳng lẽ mệnh cách của cậu ta cũng là chín lạng? điểm này có gì đó không đúng?
Mệnh cách, là lão Doãn kể cho tôi nghe, bao giờ có thời gian tôi phải đi hỏi lão ta, lão ta nhất định biết, dù gì lão Doãn nếu đã tìm huyết sát thi vương tới cứu tôi, thì có lẽ không chỉ đơn giản là trùng hợp.
Có điều, tôi không biết lão Doãn đã quay lại hay chưa, tôi định qua hai ngày nữa sẽ tới xem, nghĩ đến đây, tôi lại tiếp tục đi vào trạng thái tu luyện, thực lực của bản thân, vẫn quá yếu, tôi nhất định phải nâng cao thực lực của mình càng nhanh càng tốt.Sau đó, vốn dĩ đang chuyên tâm tu luyện, thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra nhìn, phát hiện là Dương Nặc gọi đến, lẽ nào cô ta thấy tôi không lên lớp, nên gọi điện hỏi sao?
Nhưng khi tôi ấn nghe, lông mày tôi lập tức nhíu lại, bởi vì tiếng nói truyền tới từ đâu dây bên kia, không phải là giọng của Dương Nặc, mà là tiếng một người con trai.
- Thằng kia, nghe nói mày rất kiêu ngạo? sao nào, có muốn gặp bạn gái bé nhỏ của mình không?
Khi nghe thấy tiếng nói này, tôi giật bắn cả mình, bởi vì tôi biết, Dương Nặc xảy ra chuyện rồi.
- Mày đang ở đâu? Mày tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không sao!
Tôi trầm giọng nói, trong lòng bắt đầu thấy căng thẳng, Dương Nặc chỉ là một cô gái bình thường, những người này làm gì cô ta, tôi nhất định sẽ áy náy suốt đời, bởi vì những người này, nói chính xác hơn là do tôi tròng ghẹo chúng.
- Mày yên tâm, hiện tại nó không sao cả, nhưng đúng là sư đệ tao đang muốn làm gì nó đây, có điều phải đợi mày tới rồi, làm ở ngay trước mặt mày, thì hay hơn, kích thích hơn, phải không?
Người trong điện thoại đang cố tình gây áp lực tâm lý cho tôi, tôi không biết hắn là ai, nhưng tôi có thể khẳng định, hắn là đệ tử của môn phái Kháo Sơn, mà sư đệ trong miệng hắn, rất có khả năng là chỉ Tập Trường Sinh, hoặc là Phó Thành Vũ.
- Mày đang ở đâu?
Nhưng tôi có thể nghe ra, Dương Nặc hình như không gặp nguy hiểm, tôi cố gắng điều chỉnh ngữ khí của mình bình tĩnh lại, sau đó cất tiếng hỏi đầu dây bên kia.
Tôi vừa hỏi xong, đầu bên kia lại lên tiếng:
- Đừng nóng vội, để tao cho mày nghe giọng bạn gái bé nhỏ của mày trước, bằng không mày lại nói tao lừa mày, tao không thích người khác không tin mình!
Nói xong, bên kia truyền đến một tràng tạp âm. - Khốn nạn, cái lũ khốn nạn chúng mày, mau thả tao ra, Lý Nhất Lượng, cậu đừng tới, chúng nó đã đặt bẫy…
Đây là tiếng của Dương Nặc, tôi có thể chắc chắn, có điều không đợi Dương Nặc nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng “bốp” truyền ra từ trong điện thoại, là tiếng bị dùng tay tát lên mặt.
Bốp!
- Con khốn, mày im miệng lại cho tao, có tin ông chơi chết mày không hả?
Ngay sau đó, là một tiếng gầm đầy phẫn nộ.
Khi tiếng bạt tai vang lên, lòng tôi trùng xuống, trực tiếp hỏi:
- Nói cho tao biết, ở chỗ nào?
Tôi thật sự chỉ muốn ngay lập tức đi tìm Dương Nặc, bởi vì tôi không biết, bọn chúng có làm trò gì với Dương Nặc hay không.
Sau khi người trong điện thoại nói ra địa chỉ, tôi gần như nghĩ cũng không nghĩ, xông thẳng ra khỏi nhà, thậm chí đến cửa còn chưa đóng, lập tức chạy xuống lầu, lao ra đường ngăn một chiếc taxi lại.
- Mau, cho tôi tới khu nhà hoang ở phía nam ngoại thành!
Nói xong, tôi trực tiếp đưa cho tài xế năm trăm tệ, có nhiều lúc, tiền bạc hữu dụng hơn uy hiếp!
Lần đầu tiên tôi cảm thấy tâm trí mình mất khống chế, không phải vì Dương Nặc có vị trí gì trong lòng tôi, đầu tiên, tôi và cô ta là bạn, nhưng cô ta không nên bởi vì tôi mà bị đạo sĩ làm gì đó.
Như vậy, trong lòng tôi rất có khả năng sẽ tồn tại “tâm ma”, thứ này là một vấn đề rất nan giải đối với người tu luyện, cho nên tôi không thể để xảy ra chuyện như vậy.
Dọc đường, tôi không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh lên, nhưng mãi nửa tiếng sau mới tới nam thành, thấy tòa nhà bỏ hoang trước mắt, tôi gần như không do dự, xông thẳng vào bên trong.
Vào đến bên trong, tôi lập tức nhìn thấy một đám người, có khoảng hơn mười tên, lúc này, mặt thằng nào cũng lộ ra nụ cười rất sâu, thấy tôi đột ngột xuất hiện, nụ cười trên mặt chúng nó càng đậm hơn.
Nhưng tôi không quan tâm bọn chúng, mà chú ý tới Dương Nặc đang bị bao vây ở giữa, lúc này, hai tay hai chân Dương Nặc đang bị chúng trói lên một cái ghế.
Trên mặt Dương Nặc còn có một dấu tay đo đỏ, thậm chí tôi còn thấy mắt Dương Nặc đỏ hoe, nhưng khóe mắt lại không có nước mắt chảy ra ngoài.
Lửa giận trong lòng tôi bắt đầu dâng lên, nói chính xác hơn là sát khí, không sai, sát khí.
- Ai làm?
Nhìn đám người xung quanh Dương Nặc, tôi lạnh giọng hỏi.
Hiện tại, tôi cần phát tiết, mà tất cả những tên đang có mặt tại đây, chính là đối tượng phát tiết của tôi, nhưng tôi cần biết, thằng nào là cầm đầu, tất cả những việc này, rốt cuộc là ai làm?