Bởi vì lúc trước lão tổ cũng đã nói rất rõ, nhiệm vụ tiếp theo, chỉ có đệ tử trẻ tuổi của môn phái Thanh Thành mới được hoàn thành, những đệ tử lớn tuổi hơn không được nhúng tay.
Đủ để chứng minh, câu nói của người phụ nữ, rất có uy lực.
Nếu môn phái Thanh Thành dám điều động trưởng bối đi giết Trần Ngọc, thì ả ta sẽ lại tới đây, đến lúc đó, sự tình không còn đơn giản như hôm nay nữa.
Sau khi nói xong, lão tổ đã biến mất, những người mạnh như vậy, thường đều không hay đi quản lý quá nhiều chuyện trong tông môn.
Nhìn đống tan hoang trong môn phái Thanh Thành, đại chấp sự đem tôi và Mễ Trần tới tạm biệt với Thanh Huyền, sau đó, tôi cùng Mễ Trần và Đại chấp sự cùng nhau đi khỏi đây..
Trước lúc đi, tôi thấy Mễ Trần quay đầu nhìn ra sau, tôi cũng nhìn theo, phát hiện ở trên một đỉnh núi, có một bóng người nhỏ nhắn đang trừng mắt nhìn chúng tôi, là Thanh Linh?
Tôi ngây người, Thanh Linh, lẽ nào đã bị Mễ Trần đánh cho chịu phục rồi sao? Tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, cười nham hiểm nhìn anh ta.
Nhưng lúc này, tôi lại phát hiện, Mễ Trần xoa xoa mũi, xua xua tay với tôi, chúng tôi đi khỏi môn phái Thanh Thành, Đại chấp sự đã nói tạm biệt, bởi vì ông ấy vẫn còn nhiệm vụ khác phải đi hoàn thành.
Lúc trước Mễ Trần cũng từng nói, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ của cục số chín, chính là tìm ra Lương Triều Sinh đã ôm theo một cánh tay kì lạ rời đi kia, có điều, rất có khả năng ông ta đã trốn trong một khu rừng sâu nào đó rồi.
Tìm thấy ông ta, nhất định không dễ như vậy, cho nên cần rất nhiều thời gian, lần này Đại chấp sự phải bỏ chút thời gian tới cứu chúng tôi, cũng là cực kì cấp bách.
Sau khi Đại chấp sự rời đi, Mễ Trần lại nhận được điện thoại của Tần Liễu Thanh, sau khi cúp điện thoại, Mễ Trần nói với tôi, Tần Liễu Thanh bảo hai người chúng tôi tới tổng cục của cục số chín một chuyến, báo cáo kĩ càng chuyện xảy ra trong môn phái Thanh Thành.
Vốn dĩ tôi nói Mễ Trần đi một mình là được rồi, dù sao tôi bên này cũng phải quay về ngay, xem xem Hoàng Tiểu Tiên bên đó có chuyện gì không.
Nhưng Mễ Trần lại nói, lần này đến cục số chín, nhất định là được lĩnh thưởng, cho nên muốn kéo theo tôi đi cùng.
Nghe tới lợi ích, tôi đương nhiên đồng ý, sau khi cùng Mễ Trần tới cục số chín, lại thấy Tần Liễu Thanh đang uống trà, khoảng thời gian này, tổng cục của cục số chín đúng là rất vắng vẻ, căn bản chẳng thấy bóng người nào.
Có cũng chỉ là những đệ tử thực lực còn khá thấp, có lẽ đang tu luyện trong cục số chín, tạm thời không thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ
- Tới rồi à!
Thấy tôi và Mễ Trần đến, Tần Liễu Thanh rót thêm hai chén trà, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, Tần Liễu Thanh bảo tôi và Mễ Trần kể lại những chuyện đã gặp phải.
Lúc trước có lẽ Đại chấp sự cũng đã kể qua với ông ta, cho nên Tần Liễu Thanh bảo chúng tôi kể về người phụ nữ thần bí.
Khi tôi và Mễ Trần nói xong, Tần Liễu Thanh nhíu mày, thấp giọng lầm bầm:
- Xem ra, những điều cục số chín biết, vẫn còn chưa đủ nhiều!
Ý tứ trong câu nói của ông ta đã rất rõ ràng, bởi vì ông ta cũng không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng lúc này, tôi lại càng tò mò hơn về một câu nói của Đại chấp sự, tứ đại cổ tộc.
Về tứ đại cổ tộc,tôi hoàn toàn không biết gì, mượn cơ hội lần này, liền hỏi Tần Liễu Thanh:
- Tiền bối, cái đó, có thể nói cho cháu nghe chút về tứ đại cổ tộc không ạ? Dù sao tôi cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn về các thế lực trong đạo môn, với lại, cũng khá tò mò về tứ đại cổ tộc!
Sau khi tôi nói xong, Tần Liễu Thanh ngẩng đầu lên nhìn tôi, hình như đang tò mò vì sao tôi lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, tôi đưa ánh mắt kì vọng nhìn Tần Liễu Thanh.
- Tứ đại cổ tộc? thằng nhóc này muốn biết hả?
Tần Liễu Thanh nhìn tôi, cười nhạt hỏi, thấy ông ta cười nhạt, trong lòng tôi bỗng cảm thấy ông ta đang có âm mưu gì đó, cứ có cảm giác nụ cười của Tần Liễu Thanh hơi nham hiểm.
Lúc này, tôi vẫn gật gật đầu, Tần Liễu Thanh lại nói:
- Vậy được, chúng ta trao đổi đi! Cậu nói cho tôi nghe về nguồn gốc của lão Doãn, tôi nói với cậu chuyện tứ đại cổ tộc.
Tần Liễu Thanh lúc này không còn ra dáng lão đại của cục số chín nữa, hoàn toàn chính là một tên đang mặc cả với mấy bà bán hàng ngoài chợ, tôi hỏi ông ta có mỗi tý, mà ông ta còn muốn trao đổi?
Ông nội nó, chưa từng gặp qua chủ của tông môn nào lại không biết xấu hổ như thế, có điều những lời này chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, nếu nói ra, chắc chắn gặp chuyện xui xẻo.
- Ôi ôi, lão Doãn đó hả, cục phó Tần, ngài cảm thấy cháu có thể biết được những gì về ông ấy? ngài còn không biết, lại đi trông chờ cháu sẽ biết sao?
Tôi không khách khí nhìn Tần Liễu Thanh, trực tiếp cất tiếng nói, về lão Doãn, tôi thật sự không biết quá nhiều.
Lão Doãn thần bí, theo tôi thấy, không hề yếu hơn người phụ nữ kia, có điều thực lực cụ thể thế nào tôi cũng không biết, có lợi hại hơn người phụ nữ hay không thì càng không rõ.
Có điều lão Doãn chắc chắn là một nhân vật lợi hại, thực lực thật sự, thì tôi không biết, chỉ e là phải đợi đích thân lão Doãn nói với tôi.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Tần Liễu Thanh trưng ra bộ mặt thất vọng, có điều tôi biết, cục số chín đã từng điều tra về lão Doãn, nhưng không đạt được tin tức hữu dụng, điểm này lại càng chứng minh lão Doãn mạnh cỡ nào.
Nhìn Tần Liễu Thanh, tôi lại lên tiếng:- Cho nên ngài cứ kể với cháu đi, đừng trông chờ rằng cháu sẽ biết được nhiều thông tin hữu dụng!
Lúc này, Tần Liễu Thanh bực bội, lườm tôi một cái, nói:
- ông đây là người sẽ làm một cuộc kinh doanh lỗ vốn sao? Không nói, cậu về mà hỏi lão già kia, ông ta nhất định biết!
Tần Liễu Thanh hậm hực, lão già trong miệng ông ta chắc chắn là chỉ lão Doãn rồi, tôi ngài ngại nhìn Tần Liễu Thanh đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng một tông chủ kia, trong lòng thầm kêu thán:
Thôi được tôi, tôi xin thua!
- Cái đó, cục phó Tần, Mễ Trần hình như đã nói, lần này có thưởng gì thì phải? cháu một lòng một dạ phục vụ cục số chín, Chân Nguyên Đan gì đó dù thế nào cũng phải cho cháu mấy nghìn viên đúng không ạ!
Ngay khi tôi vừa nói xong, Tần Liễu Thanh đang uống trà, không nhịn được mà phun thẳng trà ra khỏi miệng, nhìn tôi, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
- A thằng ranh này bây giờ lại coi cục số chín là cái siêu thị à? Không có Chân Nguyên Đan, nhưng chỗ tôi đây có một thứ có thể tặng cho hai người các cậu, có gặp được cơ duyên này không, thì phải xem vận may của các cậu rồi!
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Liễu Thanh cũng lên tiếng, nói với tôi và Mễ Trần, nghe vậy, mắt chúng tôi đều khẽ sáng lên, bởi vì Tần Liễu Thanh đều đã nói như vậy rồi, vậy nhất định là có đồ.
Trong lòng thầm nói, vốn dĩ còn cho rằng Mễ Trần lừa tôi, nhưng hiện tại xem ra, đúng là có lợi ích.
Lúc này, tôi nhìn thấy trong tay Tần Liễu Thanh xuất hiện một tấm vải cũ, nói chính xác hơn, hình như đây không phải là vải, mà là da dê hay gì đó.
Tần Liễu Thanh trực tiếp đặt thứ đó lên trên mặt bàn, tôi và Mễ Trần cầm lên ngắm nghía nghiên cứu rất lâu, phát hiện có lẽ là một tấm bản đồ, nhưng lại chỉ là một góc không hoàn chỉnh.
Bởi vì bên trên vẫn còn một số khu vực không liền nhau, rõ ràng là một miếng bản đồ không đầy đủ.
Tôi không hiểu, đưa mắt nhìn Tần Liễu Thanh, hỏi đây là thứ gì?
Tần Liễu Thanh không nhanh không chậm, cất tiếng nói:
- Miếng bản đồ này được cục số chín vô tình lấy được trong một lần đi làm nhiệm vụ, mà nơi lấy được bản đồ không hề đơn giản, cho nên tôi đoán, thứ trên tấm bản đồ cũng không phải là thứ đơn giản, nếu tìm được những mảnh còn lại, ghép thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh,nói không chừng còn có bảo bối kinh động giang sơn!
- Thấy hai người các cậu lần này đến địa bàn môn phái Thanh Thành, đã phải chịu nhiều khổ cực, tôi cho hai cậu đấy, hai cậu nhớ kĩ miếng bản đồ này đi, nói không chừng còn cơ hội khai phá được bí mật bên trong.
Nhìn dáng vẻ của Tần Liễu Thanh, tôi thực sự muốn chửi người, con mẹ nó, đây cũng là “lợi ích” à, tấm bản đồ rách nát cục số chín cũng không phá giải được, thì mới cho tôi và Mễ Trần, có lợi cái quái gì chứ!
Khóe miệng Mễ Trần khẽ co giật, rất rõ ràng, lúc này cảm giác trong lòng anh ta cũng giống hệt tôi, lừa người, con mẹ nó Tần Liễu Thanh lừa bịp người!
Chính lúc này, Mễ Trần lại lên tiếng trước:
- Cái đó, tôi không có hứng thú với bảo bối kinh thiên động địa, cậu cầm lấy đi!