Nợ Âm Khó Thoát

Chương 247: con tin



- Cô đừng để ông ta chọc giận, ông ta cố ý đó!Nhìn Lương Triều Sinh đang không ngừng tấn công nữ thi, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, vội vàng nói với nữ thi.

Ngay khi tôi nói xong, tôi cảm thấy ánh mắt lạnh giá của Lương Triều Sinh đang bắn về phía mình.

Giây tiếp theo, Lương Triều Sinh không để tâm đến công kích của nữu thi, mà cả người phóng tới chỗ tôi bên này, thấy vậy, đồng tử tôi hơi co lại, trong lòng theo bản năng dâng lên dự cảm không tốt, ông ta muốn làm gì tôi?

Mễ Trần không do dự kéo tôi chuyển sang hướng khác, mà lúc này, công kích của Lương Triều Sinh lại lần nữa đập vào với nữ thi.

Mượn cơ hội này, tốc độ của Lương Triều Sinh không giảm, mà trực tiếp lao tới chỗ chúng tôi.

Mễ Trần vội vã đứng ra nghênh chiến với Lương Triều Sinh, nhưng ngay sau đó, Mễ Trần đã bị đánh văng ra, mặc dù thực lực của anh ta là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng ở trước mặt Lương Triều Sinh, cũng không thể làm được gì.

Cuối cùng, tôi chỉ đành giương mắt nhìn một bàn tay thô ráp bóp chặt lấy cổ mình.

- Nghiệp chướng, cô dám thử bước thêm một bước nữa xem!

Nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của Lương Triều Sinh, tôi muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân căn bản không thể phát ra âm thanh, cổ đã bị lão khốn Lương Triều Sinh bóp chặt.

Cảm nhận được thế cục hiện giờ, lòng tôi bỗng thấy tuyệt vọng, lão khốn nạn, thực sự đã lợi dụng tôi, mà còn muốn lợi dụng tôi để khống chế nữ thi.

Lúc này, thấy tôi bị Lương Triều Sinh nắm trong tay, nữ thi đứng im tại chỗ, mặt mày giần giật, bắt đầu lưỡng lự.

Cô ta muốn ra tay, lại sợ Lương Triều Sinh làm gì tôi, lòng tôi rất phẫn nộ, nhưng lại chẳng có sức để phản kháng lại Lương Triều Sinh.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng Mễ Trần vang lên:

- Lương Triều Sinh, tốt nhất ông đừng làm càn, Nhất Lượng bây giờ đã là người của cục số chín chúng tôi, lần này người của cục số chín đến đây nhiều như thế nào ông có biết không? Ông chạy không thoát!

Nhưng khi Mễ Trần nói xong, tôi lại cảm thấy cái tên này thật chẳng biết ăn nói, có phải chưa đàm phán với ai bao giờ không vậy?

Nếu đã chạy không thoát, giết thêm hai người nữa thì có làm sao? Ông nội nó, đây rõ ràng đã đẩy tôi vào hố lửa.

- Hô hô hô, mày cho rằng tao sợ cục số chín à? Mày cảm thấy người của cục số chín có thể tìm thấy chỗ này sao? Thôi đừng nói mơ nữa! chỗ này, ngoài tao ra, ai cũng không vào được! nếu chúng mày không có tao chỉ dẫn, chúng mày nghĩ chúng mày tìm được đến đây chắc?

Trên mặt Lương Triều Sinh phủ đầy vẻ châm biếm, hình như đối với uy hiếp của Mễ Trần, không hề có chút kiêng dè, vô cùng kiêu ngạo lên tiếng.

Gừ gừ gừ…

Bỗng lúc này trong cổ họng nữ thi phát ra những âm thanh khàn khàn, cứ đứt quãng từng hồi, có vài tiếng nói không rõ ràng vang ra.

- Thả, thả tôi…con con tôi…

Nghe thấy tiếng nói đứt quãng, trong khóe mặt của tôi, không biết tại vì sao, bỗng dưng thấy ươn ướt.

- Khốn kiếp, thả tôi ra!

Không biết lấy sức lực ở đâu, tôi bỗng gào lớn một tiếng, mà khi tôi vừa mở miệng, sức lực trên cánh tay của Lương Triều Sinh, lại càng tặng thêm.

- Nghiệp chướng, bây giờ ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói, mở Ni Hoàn Cung của mình ra, sau đó ngồi vào giữa đĩa tròn, bằng không, tôi lập tức giết chết thằng nhãi này!

Lương Triều Sinh cất tiếng nói, lòng tôi lộp bộp một tiếng, mặc dù tôi không biết ông ta muốn làm gì, nhưng tôi biết, những chuyện ông ta muốn làm đều không phải là chuyện tốt đẹp.

Tình hình lúc này, tôi có thể nhìn được ra, nữ thi không chịu khống chế của Lương Triều Sinh, nhưng nếu hiện giờ nữ thi làm theo những gì ông ta nói, vậy có lẽ Lương Triều Sinh sẽ hoàn toàn khống chế được nữ thi.

Tôi không ngừng vùng vẫy, nhưng tôi càng vùng vãy, thì mặt nữ thi lại càng thêm lo lắng, lập tức, tôi không dám động đậy nữa.

- Nghiệp chướng, tôi cho cô mười giây, lòng nhẫn nại của bản tôn có hạn!

- Mười!

- Chín!

Lương Triều Sinh bắt đầu đếm ngược, thân người nữ thi phía đối diện bắt đầu run rẩy.

- Năm!

- Bốn!

Mười giây, chắc chắn không thể dùng chữ nhanh để hình dung, mà phỉa dùng ‘một cái chớp mắt’.

- Hai!

- Gừ…

Số một vẫn chưa thốt ra khỏi miệng Lương Triều Sinh, nữ thi đã gầm lên một tiếng, cả người phóng như bay tới chỗ đĩa tròn.

Sau đó ngồi khoanh chân xuống, tim tôi như bị ai đó bóp chặt, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng cùng cực, đồng thời lại càng thêm hận không thể giết chết Lương Triều Sinh.

Nhưng những điều này đều không có bất kỳ tác dụng gì, hiện tại tôi căn bản tự mình còn khó bảo vệ cho mình, cho nên muốn chống lại Lương Triều Sinh, rõ ràng là không thể.

Tôi thấy khóe miệng Lương Triều Sinh xuất hiện một nụ cười đắc ý, tất cả, gần như đều nằm trong dự liệu của ông ta, đối với điều đó, tôi lại không có chút lực phản kháng nào, tôi muốn vận hành linh khí trong người, chuyển vào trong dấu vết trên cổ tay.

Xem xem vào lúc mấu chốt, dấu vết đó có giúp được gì không, nhưng tôi phát hiện, linh khí trong người đã không thể vận hành, bởi đã bị Lương Triều Sinh kia phong tỏa lại, làm thế nào cũng không điều động được.

Tôi cố đảo mắt nhìn Mễ Trần, phát hiện anh ta như đang chuẩn bị làm gì đó, còn ánh mắt của Lương Triều Sinh thì chưa hề dời khỏi nữ thi đang ở giữa đĩa tròn.

Mặc dù ông ta khống chế tôi, nhưng không có ý muốn giết, bởi vì ông ta vẫn còn dùng tôi để uy hiếp nữ thi, có lẽ ông ta vẫn chưa đạt được mục đích.

- Hô hô hô, cục số chín, món nợ của tông môn với chúng mày, đợi đại sự của tao thành công, tao sẽ bắt tất cả chúng mày phải trả giá, tất cả đều phải chết!

Lương Triều Sinh bắt đầu cười như điên dại, lòng tôi kinh hãi, ông ta đang muốn làm gì?

Sau khi ông ta đạt được mục đích, lẽ nào có thể giống với những gì ông ta nói sao? Vậy thì nếu đúng là như vậy, chỉ sợ thế giới sắp loạn rồi!

Lão khốn Lương Triều Sinh tuyệt đối không phải là người tốt, ông ta là một người vì đạt được mục đích của bản thân, mà không màng bất cứ thủ đoạn nào.

Đến lúc đó nếu xảy ra đại loạn, ông ta nhất định không thương tiếc bất kỳ ai.

“Mễ Trần, lúc trước không phải anh rất ung dung sao? Con mẹ nhà nó nữa anh mau làm gì đi! Anh mau biến hình đi!”

Tôi gào thét ở trong lòng, nhưng Mễ Trần đương nhiên không nghe được tiếng nói trong nội tâm tôi, lúc tôi, tôi nhìn thấy trong đĩa tròn, đang có vô số khí huyết sát chui vào trong cơ thể nữ thi, lúc này cô ta đang ở trong trạng thái điên cuồng hút khí huyết sát.

Trên mặt Lương Triều Sinh, cũng phủ đầy thần sắc điên loạn.

Ông ta nhìn chăm chăm nữ thi, cứ như rất nhanh thôi ông ta sẽ đạt được mục đích của mình.

Bỗng lúc này, tôi cảm thấy xung quanh người Mễ Trần truyền ra luồng khí trường kỳ lạ, ngay sau đó, trên không trung bắt đầu xuất hiện một hố không gian hình tròn, khi hố không gian xuất hiện, một bống người thân mặc áo quần màu đen, trực tiếp bước ra từ trong hố không gian.

Người này hơi gù, cứ như thế mà xuất hiện bên cạnh Mễ Trần, sau khi xuất hiện, trực tiếp đưa mắt nhìn Lương Triều Sinh và tôi.

Người này tôi chưa từng gặp qua, nhưng tôi biết, đây là người được Mễ Trần gọi tới, hơn nữa còn là người của cục số chín, chắc hẳn cũng là một kẻ mạnh, thậm chí thực lực còn không kém cạnh hơn so với Lương Triều Sinh.

- Bùa truyền không gian? Thôi chết rồi, quả nhiên tao đã quá sơ suất, không ngờ trong tay thằng thành ranh mày lại có thứ này!

Sắc mặt Lương Triều Sinh bỗng lạnh ngắt, nhìn chằm chằm thân người đứng cạnh Mễ Trần.

Mễ Trần mặt mày u ám nhìn Lương Triều Sinh, sau đó khom mình nói với người già vừa xuất hiện.

- Cửu chấp sự, làm phiền rồi!

Người già nghe vậy không nói gì mà gật đầu, sau đó, tôi cảm thấy sức lực trên cánh tay Lương Triều Sinh lại tăng lên.

- Đừng qua đây, bằng không tôi giết chết thằng nhãi này!

Lương Triều Sinh nói xong, tôi cảm thấy mình không thở nổi nữa, cổ đã bị ông ta bóp chặt.

Lần này, Lương Triều Sinh đã muốn ra tay giết tôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv