Sau khi nói xong, Mễ Trần cũng không đợi tôi nói gì, tắt luôn máy, Mễ Trần nói sáng sớm ngày mai anh ta đi máy bay tới Qúy Dương, dặn tôi làm sẵn cơm chờ anh ta.
Sau khi tắt máy, cả người tôi lại rơi vào trong trầm tư, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, gia nhập vào cục số chín, vậy sẽ nằm trong biên chế của cục số chín rồi, đến lúc đó có rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ phải chịu hạn chế.
Dù sao cũng là tổ chức của nhà nước, nếu dám phản bội, thực sự to chuyện.
Cho nên tôi tạm thời không biết phải làm thế nào, muốn tìm một người để chia sẻ, lại phát hiện tôi căn bản chẳng có ai để hỏi.
Tôi cầm điện thoại lên, ấn vào mục danh bạ, cuối cùng dừng lại ở số máy của Hạ Mạch, nhưng khi tôi gọi đi, lại không liên lạc được.
Không liên lạc được với Hạ Mạch, tôi không biết phải tìm ai nữa, lão Doãn, cũng chỉ còn lại lão Doãn thôi, mà lão Doãn chắc chắc hiểu về cục số chín nhiều hơn tôi, nghĩ một lúc, buổi trưa ngày hôm đó, tôi lại đi tới phố đồ cổ.
Thậm chí còn mua thêm vài món ăn, và hai chai rượu, tiếp xúc với lão Doãn cũng đã lâu, vẫn chưa cùng ăn cơm với lão ta bữa nào.
Đến cửa tiệm của lão Doãn, thấy hình như lão ta đang ngủ, tôi tiến vào xếp đồ ăn và rượu lên trên bàn.
- Lão Doãn, cháu tới ăn cơm với ông đây ạ.
Giây tiếp theo, lão Doãn đã xuất hiện ở trước bàn, nhấc đũa lên, lão Doãn không hề tỏ ra khách khí.
Lúc ăn cơm, cũng khó tránh khỏi lễ nghĩa thường ngày, tôi hỏi lão Doãn có người thân hay không? Cánh tay đang cầm đũa của lão ta bỗng khựng lại, im lặng giây lát cười khổ nói:
- Thời gian trôi qua đã quá lâu, không còn nhớ nữa rồi.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi của lão Doãn, lại khiến lòng tôi sinh ra cảm xúc rất nặng nề,cảm xúc này, phải thật nhiều năm nữa, tôi mới được nếm trải, thực ra có nhiều lúc, con người luôn muốn đuổi theo những thứ mình mong muốn, nhưng đến cuối cùng, chưa chắc đó đã là thứ mình thực sự muốn.
Ăn một lúc, tôi đang chuẩn bị nói chuyện của tôi, nhưng lão Doãn đã lên tiếng trước:
- Nhóc con, vũng nước của cục số chín rất sâu, nhưng có vài thứ nói thế nào nhỉ? Dù bị nhốt ở trong lồng, cũng không ngăn cản được một vài người, cho nên phải xem anh dám hay không.
Tôi hơi ngây ra, có chút bất ngờ, tôi vẫn chưa nói, mà lão Doãn đã biết mục đích tôi đến đây.
Sau đó, lão Doãn không còn nhắc tới chuyện này nữa, lòng tôi thì lại không ngừng hồi tưởng về câu nói của lão Doãn.
Nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, sau khi ăn xong, lão Doãn bảo tôi quay về nghĩ ngợi cho kỹ, sau đó hẵn ra quyết định.
Về tới nhà, tôi rơi vào trầm tư, bắt đầu suy nghĩ câu nói của lão Doãn rất nhiều lần, không ngờ, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, đã sang một ngày mới từ lúc nào không hay.
Buổi tối ngày hôm ấy, tôi thở dài một tiếng, cuối cùng trong đầu cũng đã hiểu câu nói của lão Doãn.
Nói chính xác hơn, một tổ chức, chỉ có thể vây nhốt được thể xác bạn, chứ không nhốt được trái tim bạn, những điều trái tim hướng tới mới là quan trọng nhất.
Sau khi hiểu ra, tôi cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn, tôi biết, tham gia vào cục số chín, tôi nhất định sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, nói thế nào thì cục số chín cũng là đại diện của chính phủ, có rất nhiều mặt có lợi cho tôi.
Cứ như thế, một buổi tối này tâm tình tôi cũng tốt hơn, sáng sớm ngày kế tiếp, tôi không đến sân bay đón Mễ Trần, anh ta vẫn có thể tìm ra đúng đường.
Sau khi Mễ Trần đến, tôi xuống tầng đón anh ta, vừa vào trong nhà, Mễ Trần đã nói:
- Người anh em, không dễ dàng gì mới đến được một chuyến, cứ như thế mà ăn cơm qua loa ở nhà, hình như không hay cho lắm?
Tôi biết anh ta đang đùa, tôi trả lời, có ăn là tốt lắm rồi, lúc ăn cơm, tôi không giấu giếm, mà đặt tiểu hồ ly lên mặt bàn.
- Ý, bé cưng này của cậu ở đâu ra đấy?
Mễ Trần nhìn tiểu hồ ly trên bàn, nhíu mày hỏi tôi, tôi nói qua với Mễ Trần, đây là một người bạn gửi nhờ chỗ tôi.
Tôi thấy Mễ Trần nhíu mày nhìn tiểu hồ ly rất lâu, nhưng tiểu hồ ly chỉ quan tâm ăn, đến nhìn cũng chưa nhìn qua Mễ Trần.
- Hồ ly rất có linh tính, người bạn này của cậu cũng thật thú vị, sủng vật khác không nuôi, lại đi nuôi hồ ly.
Lúc Mễ Trần nói câu này, hình như còn có ý thăm dò, muốn biết bạn của tôi là ai, nhưng tôi giả vờ nghe không hiểu, cũng không nói nhiều về vấn đề này nữa.
Sau khi ăn xong, Mễ Trần cũng không nói gì, mà hỏi tôi, suy nghĩ đến đâu rồi?
Tôi nhìn Mễ Trần trước mặt, hỏi anh ta có thể đưa đồ cho tôi trước được không? Mễ Trần bỗng dưng tỉnh ngộ, móc ra một thứ đồ màu vàng kim.
Nhìn giống như là quặng, tôi cảm nhận được luồng khí đặc biệt phát ra từ bên trên, không sai, thứ này, chính là thứ duy nhất còn thiếu trong Ngũ Hành Sinh Sát trận.
Tôi cũng chú ý thấy, trên eo Mễ Trần có đeo một chiếc túi nhỏ, chiếc túi này cực kỳ giống với túi Càn Khôn của tôi.
- Ô, đây là túi Càn Khôn à? xem ra khoảng thời gian này anh cũng trải qua không ít chuyện!
Tôi nhìn Mễ Trần, đầu tiên là cảm thấy khí mùi trên cơ thể anh ta đã khác, mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần.
Thực lực của anh ta đã tăng lên rất nhiều, Mễ Trần cười cười, nói với tôi:
- Không giấu gì cậu, túi Càn Khôn này không dễ có được, quay về liên tiếp hoàn thành mấy nhiệm vụ, sau khi thành công đột phá lên Tiên Thiên, mới được nhận phần thưởng này.
Nghe vậy lòng tôi cả kinh, không ngờ Mễ Trần đã lên tới cảnh giới Tiên Thiên rồi? Điều này khiến tôi rất kinh ngạc.
- Chúc mừng đại ca nhé!
Tôi ôm quyền nói với Mễ Trần, sau đó đút thứ đó vào trong túi Càn Khôn của mình, Mễ Trần nhướn mày, hỏi tôi lấy túi Càn Khôn ở đâu?
Tôi cười cười, nói lão Doãn cho tôi, bởi vì tôi tiêu hết 100 vạn mua đồ chỗ lão ta, cho nên lão tặng kèm một cái túi Càn Khôn.
Vừa nói xong, khóe miệng Mễ Trần đã giần giật:
- Ông nội nó chứ, cậu có biết không, chỉ riêng túi Càn Khôn thôi đã đáng giá khoảng 100 vạn rồi.
Mễ Trần nói xong, lại đến lượt trái tim tôi co rút, ông trời ơi, túi Càn Khôn thế mà lại đắt đến vậy? Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ qua, cứ cho rằng chỉ khoảng mấy chục vạn là cùng.
Mễ Trần giải thích với tôi, đạo thuật Tụ Lí Càn Khôn không phải ai cũng biết, muốn dùng Tụ Lí Càn Khôn chế tác thành túi Càn Khôn, độ khó cực kỳ cao, cho nên túi Càn Khôn mới khá hiếm.
Bình thường không phải người nào cảnh giới Tiên Thiên cũng có, nhưng tôi lại ý thức được một vấn đề khác, chỉ sợ mỗi một người tu đạo đều là phú ông, bởi vì những thứ ở trên người bọn họ, nói không chừng có thể đổi được không ít tiền.
Nhưng những đồng tiền này, đương nhiên phải kiếm được bằng một vài phương pháp.
- Được rồi, nói chuyện chính đi, cậu đấy, vẫn chưa trả lời tôi đâu!
Lúc này, Mễ Trần cất tiếng nói, rõ ràng, đây chính là mục đích quan trọng nhất của Mễ Trần trong chuyến đi lần này.
Tôi im lặng một lúc, mặc dù trong lòng tôi đã nghĩ thông, nhưng vẫn không muốn trả lời Mễ Trần ngay, mà muốn tranh giành một chút lợi ích cho mình.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến quốc gia, thấy tôi trầm tư suy nghĩ, lông mày Mễ Trần hơi nhíu lại sau đó nói:
- Nhất Lượng, thằng nhóc này sao mãi chẳng hiểu gì thế, cậu có biết bao nhiêu người muốn vào cục số chín mà không được hay không? Cậu còn ở đây lưỡng lự cái gì?
Mễ Trần sốt ruột nhìn tôi nói, tôi cũng trả lời anh ta:
- Anh cũng biết, gia nhập vào cục số chín rồi sẽ có rất nhiều hạn chế, con người tôi thích tự do, không muốn có quá nhiều rằng buộc, cho nên mới phải suy nghĩ thật kỹ.
Mễ Trần thở dài một tiếng, tôi nhìn Mễ Trần, cũng không nói tiếp nữa, bởi vì tôi đang nhìn anh ta, nhìn xem anh ta có còn chuyện gì chưa nói nữa không.
Nghĩ một lát, Mễ Trần cất tiếng:
- Được rồi, tôi lấy bộ mặt của tổ chức ra nói thật với cậu, lúc trước tôi đã hỏi qua, bên phía tổ chức vẫn còn một biện pháp, thành viên “treo tên*”, những thành viên như thế này khá đặc biệt.
Mắt tôi hơi sáng lên, quả nhiên, trong tay Mễ Trần vẫn còn chuyện chưa nói với tôi, nếu như lúc trước tôi trực tiếp đồng ý, vậy đã không còn chuyện ở đằng sau rồi.
Tôi vội vàng hỏi Mễ Trần có ý gì?
Mễ Trần giải thích, nói tình hình này, chính là “treo tên”, treo tên hiệu của mình trong cục số chín, theo lẽ thường mà nói, không cần bị rằng buộc quá nhiều.
Thứ nhất, vào bất kỳ lúc nào tổ chức cần giúp đỡ, nhất định phải ra tay giúp.
Thứ hai, không được chống lại tổ chức.
Thứ ba, tất cả các đãi ngộ đều giống với những thành viên khác.
Mễ Trần nói ba điều kiện này ra, nghe vậy tôi mừng thầm, điều kiện thế này còn nói gì được nữa, đích thực là đãi ngộ đặc biệt.
Tôi nhìn Mễ Trần, đập tay xuống bàn, chốt, cứ làm như vậy đi, trở thành thành viên “treo tên”.
Nhìn thấy tôi thoải mái đồng ý như thế, mắt Mễ Trần hơi khép lại.
- Mẹ nó, cậu dám chơi tôi! Thứ không phúc hậu!!!
Mễ Trần vừa phản ứng lại đã gầm lên với tôi, tôi cười cười, nói anh ta đừng kích động, đây chẳng phải là điều kiện của cục số chín đưa ra hay sao?
- Lại nói tôi còn chưa nói anh đấy, nếu như tôi không nhắc, điều kiện tốt như vậy làm gì được đến lượt tôi?
Mễ Trần xua tay, nói:
- Thôi thôi, thằng nhóc này, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nhá! Tôi biết trường hợp như vậy, mà trong tổ chức, không thiếu người tài, thật chẳng hiểu bọn họ nhìn trúng điểm nào ở cậu nữa.
Mễ Trần nhìn tôi, mặt mày nghi hoặc.
Tôi cười cười, nói, cũng có thể là nhân phẩm của tôi không tồi?
Nói xong, tôi kêu Mễ Trần nói qua với tôi về những chuyện trong cục số chín, dù sao hiện tại tôi cũng được coi là người của cục số chín rồi, tìm hiểu về cục số chín cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng tôi nói xong, Mễ Trần lại nói đừng nóng vội, hiện tại mới chỉ là bước đầu, muốn chính thức gia nhập vào cục số chín, vẫn còn phải thông qua một cuộc kiểm tra.
Kiểm tra? Tôi nhớ Mễ Trần từng nói qua với tôi chuyện này, tôi hỏi anh ta lúc nào thì kiểm tra?
- Chủ nhật đi! Kiểm tra xong cậu vẫn quay về đi học được! Việc học không được bỏ dở!
Chú thích*
1. Treo tên: là một thành viên “hữu danh vô thực” trong một tổ chức nào đó, kiểu giống như có tiếng mà không có miếng.