Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 820: Nhặt được một người



Thấy vai hắn khẽ nhúc nhích, nàng nhanh chóng bò lên trên bờ đá, trốn về phía bờ, tốc độ còn nhanh hơn thỏ, hắn cư nhiên không bắt được nàng.

A, đã thất bại. Trường Thiên nhấc tay trên đá ra, chậm rãi thu về.

Nàng đứng trên bờ sông an toàn quay đầu nhìn lại, nam nhân này đứng ở trong nước nghiêng đầu nhìn xem nàng, thân thành xích lõa hoàn mỹ như thần, hiển nhiên không chút để ý toàn thân cao thấp của mình đang trong sáng vô tư (ý là anh đang không mặc quần áo).

Tuy mặt hắn không có biểu tình, nhưng đôi mắt lại như mật đường, nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai hào quang chớp động bên trong, chính là tình dục đậm đặc chưa được khai mở.

Kẻ này dụ dỗ nàng lại gần, quả nhiên không có ý tốt.

Nàng vô thức mà lui về sau hai bước, hắng giọng một cái nói: “Tắm rửa nhanh chút, lát nữa ta còn phải làm sạch con mồi.”

***

Lúc Đồ Tận trở lại, Ninh Tiểu Nhàn đã xử lý xong hai đùi dê, gác trên lửa nướng, hương khí lửa than đã bắt đầu tràn ngập trong hang động.

Phàm nhân ở nơi dã ngoại hoang vu còn muốn ăn nguyên con dê nướng, đó hoàn toàn là ý nghĩ bừa bãi trong tiểu thuyết. Đầu dê vàng này sợ là cũng nặng gần 200 cân, nàng đi đâu để tìm được một cành cây thật lớn để treo nó lên nướng? Lại nói dê nướng chính tông cũng không phải chỉ gác lên lửa nướng, mà phải phủ thêm hỗn hợp được điều chế từ trứng gà, bột nghệ, bột mì, hồ tiêu và hồi hương, lại gói thành một bọc, cuối cùng là bỏ vào trong một bếp lò gần như bị phong kín rồi chậm rãi nướng chín.

Khuôn mặt của nàng đỏ rực, cũng không biết là do nóng quá mà hồng lên, hay do đỏ bừng.

Vừa rồi vẫn là nàng giúp Trường Thiên thay đổi y phục sạch sẽ. Cũng không biết nước lạnh có thành công giội tắt hỏa khí trong người hắn hay không, kẻ này không lên tiếng, cũng không làm ra động tác gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn đến mức khiến nàng cảm giác được mình giống như cái đùi dê đáng thương kia, nhanh chóng bị nướng cháy rồi.

Thẳng đến khi nàng đưa lưng về phía hắn bận rộn nấu nướng, tình huống này cũng không có chuyển biến tốt, hết lần này đến lần khác hắn còn chậm rãi nói: “Tai nàng cũng đỏ lên rồi kìa.”

“Câm miệng!” Nàng rút Răng Nanh ra, hung dữ chọc mấy dao lên đùi dê.

May mắn là lúc này, Đồ Tận cưỡi Chư Kiền trở về, hơn nữa còn mang theo một người.

Người này giữ lại một hàng ria mép hai nét được tu bổ rất tinh xảo, mặc một thân áo tím, hai mắt hẹp dài hữu thần, thoạt nhìn giống với một người đã từng làm ăn với tu sĩ.Chẳng qua là khi tiến vào đây, thân phận bên ngoài không bình thường cũng phải làm phàm nhân.

Hắn nhảy xuống khỏi lưng Chư Kiền, đã duỗi mũi ra ngửi ngửi rồi nói: “Thơm quá, thơm quá.” Đôi mắt thẳng tắp nhìn vào đùi dê đang nướng trên lửa.

Ninh Tiểu Nhàn bịt mũi lại, cả giận nói: “Thối quá, thối quá! Ngươi cách ra xa một chút!”

Trên người người này lại tỏa ra mùi tanh tưởi khó có thể hình dung, như là cá chết tôm nát ngâm ủ đã hơn mười ngày, hay là như vừa mới leo ra khỏi hầm cầu đã vô ý lọt vào.

Bằng vào bản thân loại mùi này, chính là vũ khí sinh hóa có lực sát thương rất mạnh! Khứu giác của nàng linh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, chợt ngửi được nó, thiếu chút nữa đã bị hun bất tỉnh! Mà ngay cả Trường Thiên ngồi bên cạnh cũng phải dùng tay áo che mũi, ngừng thở.

Đồ Tận nhận ra oán niệm của nàng, trên mặt cũng lộ ra biểu lộ kỳ dị nói: “Trên đường về, ta đã ném hắn vào trong nước ngâm một lần rồi, nếu không sẽ càng thối!”

Gương mặt của người áo tím này vốn là trắng nõn, nhưng mà hiện tại có thêm hai vết bầm xanh, qủa nhiên là toàn thân ướt sũng, bị gió đêm thổi qua, lạnh run run. Trên y phục của hắn còn dính rất nhiều cỏ, thoạt nhìn như là đã lăn mấy vòng trên mặt đất rắn chắc, áo ngoài cũng có nhiều chỗ tổn hại, như là bị lợi khí hoặc lưỡi dao sắc bén rạch ra. Ninh Tiểu Nhàn khiến hắn lui ra xa hơn ba trượng mới miễn cưỡng có thể hô hấp.

Nàng ngưng thần tập trung nhìn thẳng vào những chỗ tổn hại nói: “Không có máu sao?”

“Không có, không có!” Đồ Tận còn chưa nói lời nào, người này đã phục hồi tinh thần lại, tranh thủ thời gian làm sáng tỏ, “Y phục chỉ bị dị thú nổi giận rạch phá, bản thân ta chưa từng bị thương!”

Nghe ngữ khí của hắn, như là đã biết nạn Hoặc Tâm Trùng. Ninh Tiểu Nhàn không để ý đến hắn, chỉ cau mày hỏi Đồ Tận: “Vì sao lại dẫn hắn trở về?” Bộ dáng của người này, nhìn xem cũng biết là được cứu ra dưới nanh vuốt dị thú. Tâm địa của Đồ Tận nguội lạnh, so với Trường Thiên cũng không kém bao nhiêu, hắn không đi gây họa cho người khác đã không tệ rồi, từ lúc nào lại học được kiểu cứu người chứ?

“Ta cưỡi Chư Kiền ra ngoài, vừa lúc thấy dị thú truy đuổi vài người.” Đồ Tận nhún vai, “Trong số những người đó, hắn một mực hét to, để cho những người khác giúp hắn tranh thủ thời gian mười hơi thở, là hắn có thể giúp mọi người thoát khốn. Nhưng mà cũng không có ai tin hắn, kết quả là chỉ chốc lát sau đã bị dị thú đuổi đến, cắn bị thương ba người.”

Đồ Tận vốn không muốn quản việc đâu đâu, chỉ là cưỡi Chư Kiền chạy qua bên cạnh, ngay cả tiếng kêu cứu cũng làm như mắt điếc tai ngơ. Thế nhưng sau khi người mặc áo tím này thấy Chư Kiền được Đồ Tận cưỡi trên người, ánh mắt sáng ngời, lập tức hô lớn: “Cứu ta với, cứu ta với! Ta có thể giúp ngươi đi đến chỗ sâu nhất trong Vân Mộng Trạch, ta có thể giúp ngươi tìm được Mộc Chi Tinh!”

Đồ Tận cũng không có hứng thú gì với bí mật trong chỗ sâu của Vân Mộng Trạch, nhưng ba chữ “Mộc Chi Tinh” vừa vào tai, lúc đó hắn mới thét lên ra lệnh Chư Kiền tới gần người này hỏi: “Ngươi có thể tìm được Mộc Chi Tinh sao?”

“Có thể, có thể!” Người này gật đầu như băm tỏi. Giờ phút này dị thú sau lưng đã cắn thêm một người, số người đang lẩn trốn chỉ còn lại ba người, đều đang thở hồng hộc, chật vật không thôi. Đồ Tận mới ngang nhiên xông qua chợt nhíu mày, trên người mấy người này có một mùi tanh tưởi khó hình dung được, đủ để khiến bất kỳ sinh vật nào phải cưỡng chế rời đi. Đáng tiếc dị thú phía sau họ lại bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, đã không còn ở trong phạm trù “sinh vật” bình thường nữa.

Nhìn thấy Đồ Tận đến gần, hai người khác đang chạy trốn đều hô lớn: “Cứu ta đi, cứu ta đi. Kẻ này là một tên lừa gạt, không giúp được gì cho ngươi đâu! Ngươi cứu ta ra ngoài, ta cho ngươi năm mươi vạn linh thạch, không, là tám mươi vạn!” Bọn họ đều nhìn thấy tuy đầu báo này rất uy phong, hành động cũng nhanh nhẹn, nhưng trên lưng tối đa chỉ có thể chở thêm một người nữa. Ở đây có ba người đang chạy trối chết, ngoài một người may mắn ra, hai người còn lại phải chết không thể nghi ngờ.

Đồ Tận đi đến bên cạnh mấy người, không nhanh không chậm nói: “Ah, sao các người biết hắn đang lừa đảo?”

“Hắn lừa gạt chúng ta, nói rằng mùi của chồn sóc này có thể đuổi đi mãnh thú, chỉ cần yên tâm khởi hành, kết quả là gặp phải những quái vật sau lưng này, vẫn bị theo sau không bỏ.” Hai người này cho rằng cơ hội đã tới, bi phẫn nói, “Hắn không phải lừa gạt thì là cái gì! Người như thế này là đáng chết!”

Người mặc áo tím giải thích nói: “Mùi của chồn sóc có hiệu quả khu địch, điều này tuyệt đối không sai. Những … dị thú này theo sau không bỏ, hẳn là đã bị tà vật nhập thân rồi, khứu giác không nhạy! Nếu ngay từ đầu các người nghe lời ta, tranh thủ cho ta thời gian mười nhịp thở, lại để ta bố trí xong trận pháp, hiện tại mọi người đều toàn thân trở ra!”

Bởi vì tính đặc thù của quy tắc sức mạnh bên trong Vân Mộng Trạch, người dám tiến vào sẽ không bao giờ là hai tay trống trơn, không chuẩn bị gì, nếu không tiến vào đây chính là đưa đồ ăn. Cách nghĩ của người áo tím này cũng thật hiếm thấy, cư nhiên tùy thân mang theo mùi thối của chồn sóc để ngăn địch. Mạch suy nghĩ này ở tình huống bình thường thì chính xác, khứu giác mãnh thú linh mẫn hơn con người rất nhiều, mùi thối của chồn sóc đối với chúng có lực sát thương vô cùng lớn, đích thật là sau khi ngửi thấy sẽ não trướng choáng váng đầu, chân đứng không vững, phiền muộn muốn ói, sau đó chỉ sợ tránh đi không kịp…

Thế nhưng vấn đề là ở chỗ, vài đầu dị thú này bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, trong mắt chỉ có người sống đang chạy trốn, ở đâu mà quan tâm được ngửi thấy mùi vị gì.

“Bị ngươi lừa một lần, ai sẽ tiếp tục mắc lừa nữa chứ?” Hai người này chuyển hướng nói với Đồ Tận, “Cứu ta đi!”

Đến giờ phút này, Đồ Tận đương nhiên biết rõ phải chọn như thế nào, cánh tay dài duỗi ra, nắm người áo tím lên ném ra sau lưng Chư Kiền.

Lý do rất đơn giản, thứ hai người kia cho đối với hắn là vô dụng. Nhưng người áo tím này có thể thẩm vấn một chút, dù là một kẻ lừa gạt, sau khi tra ra thì giết cũng không muộn.

Không cần hắn hạ lệnh, đầu báo này lập tức nhảy về trước, nhẹ nhàng nhảy xa hơn bảy trượng.

Lúc con báo này nhảy lên, hắn chợt nghe thấy tiếng xé gió vút vút bên tai. Đồ Tận lấy trường đao ra đỡ trên cổ Chư Kiền, “đương” một tiếng, bắn bay một mũi phi tiêu Hoa Mai màu xanh!

Đây là do hai kẻ sau lưng sinh lòng oán giận, ném ra ám khí. Như thế đã nhìn ra tâm tư độc ác của bọn hắn: hắn không ném hoa tiêu này về phía người, mà lại ném đến chân sau của Chư Kiền, rõ ràng chính là muốn để đầu báo này không chạy được, khiến cho hai người ở trên mất đi tọa kỵ (vật cưỡi), phải gia nhập đội ngũ đào thoát của bọn hắn! Thực tế trên hoa tiêu còn có kịch độc, sau khi Chư Kiền bị thương tất nhiên không chịu được bao lâu.

Đồ Tận liếc nhìn bọn hắn nói: “Vốn định để cho các ngươi thống khoái một chút, nếu đã vậy, các ngươi cứ chầm chậm hưởng thụ đi.”

Chư Kiền thả người mấy cái đã nhảy ra xa, lần cuối cùng người mặc áo tím quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp dị thú lăng không bổ nhào vào một tên đồng bọn cũ.

Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó, liếc nhìn Trường Thiên rồi hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Công Tôn Triển!” Người mặc áo tím này giống như là biết quan sát nét mặt, biết rõ bây giờ chính là thời khắc sống chết ngay trước mắt, vội vàng đáp, “Ta tên là Công Tôn Triển. Là thứ tử của Nguyên gia chủ Công Tôn Bộ của Bình Lương Châu Công Tôn gia.”

Trường Thiên tiếp lời: “Bình Lương Châu Công Tôn gia? Là Công Tôn thế gia nổi tiếng về trận pháp!” Mấy năm nay hắn chấp chưởng Ẩn Lưu chinh chiến không ngớt, sự hiểu rõ các tiên tông trong thiên hạ vượt xa thời điểm đi về phía Tây.

Công Tông Triển nghiêm mặt nói: “Đúng vậy!” Tuy bộ dáng bây giờ của hắn chật vật chán nản, nhưng khi nhắc đến Công Tôn thế gia, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, hào khí quang thân tự nhiên sinh ra, hiển nhiên danh hiệu của gia tộc này mang lại vinh dự rất mạnh cho hắn.

Đồ Tận cũng nói: “Ở trên đường ta có hỏi vài câu, một chút nội tình của Công Tôn gia hắn đều có thể trả lời vượt qua, chắc là người trong gia tộc.”

Hắn cũng là lão quái vật đã sống hơn một ngàn năm rồi, hiểu rõ một ít bí mật của các môn phái khác cũng không có gì kỳ quái. Có những lời này của hắn, Ninh Tiểu Nhàn liền lấy ra một lọ dầu hương hoa nhài ném cho Công Tôn Triển, vội la lên: “Đây là dầu thuốc tẩy được mùi hôi mạnh, ngươi đi đến sông, rửa sạch bản thân rồi nói tiếp!” Hắn vừa vặn đứng tại cửa động, gió thổi từ bên ngoài vào, mùi vị kia đừng nói đến dễ ngửi bao nhiêu!



Sau một khắc chung, Công Tôn Triển toàn thân tỏa ra mùi hương hoa nhài rốt cục ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Nàng ném phần còn lại của dê vàng cho hai đầu Chư Kiền. Trong tiếng ăn như hổ đói của hai đầu mãnh thú, đùi dê gác ở trên lửa đã tràn ra dầu mỡ, từng chút từng chút nhỏ xuống dưới, vang lên vài tiếng xèo xèo nhẹ nhẹ, nhưng mùi hương bay lên lại đậm đặc, đúng là đã nướng đến vừa ăn. Hắn ngồi bên cạnh lửa, ngửi được đến mặt mũi tràn đầy vẻ mê say. Trường Thiên không khỏi lắc đầu, người Đồ Tận dẫn về rõ ràng cũng là một kẻ tham ăn, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, quay mắt đã muốn thỏa mãn ham muốn trong bụng rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv