Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn cũng đói bụng. Người trong phòng bếp phục vụ phải đám tiên trưởng ở bên ngoài ăn uống thoả thích thoải mái nhưng mình chưa còn có nửa hạt gạo vào bụng đây này.
Động tác nấu cơm của nàng cực nhanh, những người khác trong phòng bếp vẫn còn quan sát và đang chuẩn bị đồ ăn thế nào cho tiên trưởng, thì mười ba phần điểm tâm nàng phải làm cũng đã làm xong. Dặn dò tiểu nha hoàn sau khi ăn xong thì mang sang bên kia, nàng thuận tay cầm mấy loại nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp gọt rửa sạch sẽ rồi xoay người rời đi.
Dù sao cũng là phòng bếp của môn phái tiên gia, bên trong cũng không thiếu nguyên liệu nấu ăn quý giá. Vì phòng ngừa những người bình thường ăn vụng, phái Xích Tiêu đều có quy định tiêu chuẩn thức ăn cho các đầu bếp và người hầu. Nói một cách khác, chỉ cần tra ra ngươi ăn vụng đồ ăn không phù hợp với tiêu chuẩn đồ ăn, vậy sẽ trừng phạt cực kì nghiêm khắc. Mặc dù nàng được Thiện trưởng lão rất yêu thích, Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn dính vào mấy rắc rối đó, cho nên đồ nàng lấy cũng đều là thứ bình thường nhất. Hôm nay nàng lại là chủ bếp, những người khác sẽ không nói gì.
Bên ngoài phòng bếp hơn nửa dặm, có một vùng rừng cây đa gần núi Tuyền Thủy, phạm vi diện tích không lớn, bình thường ít ai lui tới, tương đối yên tĩnh. Ninh Tiểu Nhàn làm việc trong phòng bếp hết bận rộn xong, rất vui vẻ tới đây nghỉ ngơi. Buổi trưa hôm nay sau khi nàng cố gắng hoàn thành các món ăn cho tiệc chay, mặc dù đói bụng nhưng ngửi mùi khói dầu cũng đủ no rồi, không còn chút hứng thú ăn cơm nào. Trong phòng bếp nóng như lồng hấp, sau giờ ngọ ánh nắng lại càng gắt hơn khiến cả người đổ đầy mồ hôi.
Nhưng nàng biết, nếu các tu sĩ trong yến tiệc ăn chút kem đá, sẽ khiến dạ dày của họ cảm thấy thích ý thoải mái, nhưng với thể chất như của nàng, rất dễ dàng bị đau bụng hoặc cảm nắng. Vì vậy dưới những điều kiện như thế, thứ nàng mang từ phòng bếp môn phái đi thật ra chính là khoai lang thường thấy nhất ở nhà nông.
Chỗ này là căn cứ địa nho nhỏ của nàng, từ lâu nàng đã giấu một cái nồi nấu ở trong rừng. Lúc này nàng lấy ra đi tới bên suối rửa sạch sẽ, múc thêm chút nước vào nồi rồi xách về trong rừng, lại nhặt thêm chút cành lá khô, bắc thành một đống lửa nho nhỏ. Lúc này thời tiết quá nóng, hiếm có mưa nên bên trong cành cây có rất ít hơi nước, nàng cầm hộp quẹt quệt hai lần, ngọn lửa đã bùng lên rồi.
Nấu súp khoai lang cũng không cần kỷ xảo gì. Chính là lấy khoai lang đã lột vỏ, rửa sạch bỏ vào trong nồi, đợi súp được nấu nhừ là xong, rắc thêm chút đường phèn là được. Nàng còn thả thêm vào đó mấy miếng táo đỏ coi như để bổ máu cho mình. Trong thời tiết như vậy mà uống một chén súp ngọt nóng hầm hập thật ra thì rất nóng.
Khoai lang ở nơi này lại làm cho nàng hết sức kinh ngạc khen ngợi. Sau khi xuyên không tới dị giới, bữa cơm đầu tiên nàng ăn ở nhà Tống tẩu chính là khoai nướng. Có lẽ ở thế giới này không bị loài người gây ra các loại ô nhiễm đáng sợ, linh khí rất sung túc, tình hình sinh trưởng của thực vật rất tốt, hương vị cũng vượt xa thế giới khác. Củ khoai lang mềm dẻo, mùi hương thơm ngát, lại mang theo chút vị ngọt như nước trái cây, ăn ngon đến mức làm cho nàng ngay cả đầu lưỡi gần như nuốt luôn vào. Từ đấy về sau, nàng rất thích loại bảo bối nhà nông tiết kiệm thực tế lại ăn ngon này.
Rừng cây đa cách nơi tổ chức yến tiệc của Mai chưởng môn cũng không xa, chợt có tiếng đàn sáo cùng tiếng cười theo gió truyền đến, tuy nhiên cũng chỉ đứt quãng không nghe rõ. Khoảng cách cũng chỉ có một dặm đã có thể ngăn cách tiên môn và người phàm thành hai thế giới một cách rõ ràng, trong đó giữa hai bên có hàng rào ngăn cách nghiêm mật, địa vị rõ ràng, không thể nào vượt qua được.
Ninh Tiểu Nhàn nghiêng tai lắng nghe chốc lát, đột nhiên cười nói: “Nhạc kia không nên tấu nha, lấy ra tiếp đãi khách quý Triều Vân Tông không cảm thấy quá khó coi sao?” Thế giới rộng lớn không thiếu thứ lạ, nghe nói có Tiên phái chuyên tấn công bằng tiếng nhạc, lấy nhạc ngăn địch, lấy nhạc nhập thánh, ngẫm lại âm nhạc như vậy phải hết sức tuyệt diệu, không biết có giống như âm nhạc ở thế giới của mình trước kia, không bị trói buộc không gò bó hay không? Chỉ có điều, nhạc sư phái Xích Tiêu mời tới mặc dù tấu không tệ, nhưng so với âm nhạc nàng từng nghe qua, thì cách xa bảy tám con phố.
Trường Thiên lạnh nhạt nói: “Tuổi còn nhỏ, khẩu khí lại không nhỏ.”
Nơi đây suối chảy róc rách, cây cối theo gió dao động, xa xa lại có tiếng nhạc truyền đến, tựa như đang ở trong mộng. Nàng đã quyết định tiến bước đi về phía tây, có lẽ ngày mai sẽ phải khởi hành. Từ nay về sau dọc đường đi không biết có lúc nào được thanh thản dễ chịu như hôm nay hay không?
Hồi tưởng lại, mặc dù cuộc sống ở thôn Thiển Thủy bình thản không thú vị nhưng ít ra tính mạng không phải lo lắng. Thế gian không biết có bao nhiêu người lại hâm mộ sự bình thản không thú vị này.
Kỳ quái nhất chính là hình như Trường Thiên biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, giọng nói cũng mềm xuống mấy phần: “Nếu như ngươi không nỡ, mấy ngày nữa đi cũng giống như vậy.”
“Vì sao phải trì hoãn?” Ninh Tiểu Nhàn cười nói. “Không phải ngươi nói con đường tu tiên cần phải dũng cảm mãnh mẽ tiến thẳng về phía trước hay sao? Hiện tại bước đầu tiên còn chưa bước, đã muốn rút lui trở lại, như vậy là bộ dáng gì?”
“Trường Thiên, ngươi sống lâu như vậy, nhất định đã nghe qua tiên nhân tấu nhạc? Nghe nói âm nhạc của cửu thiên tiên nữ diễn tấu mới thật sự là thần khúc?”
Hắn không nói lời nào, nàng coi như hắn thừa nhận.
“Trùng hợp ta cũng vậy biết không ít thần khúc, ngươi có muốn nghe không?”
Không đợi hắn trả lời, nàng đã ho hai tiếng để thông giọng, bắt đầu nhẹ giọng hát lên.
Tình này cảnh này, nàng cũng không biết vì sao mình lại chọn ca khúc《 Thương Hải nhất thanh tiếu》* (phần dịch nghĩa phía dưới lấy trên mp3, link http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thuong-Hai-Nhat-Thanh-Tieu-Hou-Chang-Qing/ZW600DIC.html) mười phần ý vị nam nhân như vậy. Có lẽ đối mặt tương lai không biết, thật ra bản thân cũng cần chút khích lệ nhỏ nhỏ nha!
Khúc nhạc này có thể xưng tuyệt thế, ít nhất phải được một người đã hơn bốn mươi tuổi, nửa đời chìm nổi, vượt nhiều chông gai, hát mới có hương vị. Lấy giọng hát, số tuổi và công lực cua3 Ninh Tiểu Nhàn, căn bản không thể hát ra sự tang thương trong đó, cũng may nàng hát chữ hết sức rõ ràng, mặc dù tiếng hát không đạt được ý nghĩa đó nhưng giọng hát vẫn nhẹ nhàng phát ra.
Trường Thiên ở trong Thần Ma ngục, ngay từ đầu chỉ ôm thái độ sao cũng được, tùy ý nghe hai câu. Song sau khi nghe, đầu lông mày dần dần nhăn lại. Bản thân hắn bị giam trong Thần Ma ngục ngày qua ngày, một năm lại một năm chống đỡ cùng ngục giam, chống đỡ cùng Trói Long Tác và Hóa Yêu Tuyền, thậm chí chống đỡ với chính bản thân mình, chuyện cũ trước kia hôm nay nghĩ lại như cách một thế hệ. Nếu nói: “Gió mát cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn, hào khí năm ấy vẫn dư lại một vạt nắng chiều”, chẳng lẽ không phải đang khắc họa tốt nhất tình hình hiện tại của hắn sao?
Ba vạn năm, đủ khiến cho thần phật cũng quên mất rất nhiều chuyện. Song khi bài hát của Ninh Tiểu Nhàn ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà hát lên như vậy, giống như giải phóng những kí ức kia từ trong vực sâu không đáy ra. Những lần chiến đấu sảng khoái quên cả sống chết, những chuyện cũ của thần tiên quanh co lòng vòng đan xen, loại tình cảm ôm ấp tung hoành thiên địa không ai bì nổi, hóa ra cho tới bây giờ hắn chưa từng quên mất. Chẳng qua ngày ngày ngồi trong ngục, từng phút từng giây chịu đựng khổ nạn khôn cùng, đã mài mòn tài năng và sự sắc sảo của hắn, đồng thời cũng mài mòn thần hồn của hắn, làm tâm chí hắn càng thêm vững chắc.
Từ tiếng hát của nàng, mạch nước ngầm trong lòng hắn lại cuộn trào mãnh liệt, lặng lẽ cắn nuốt tất cả. Ca từ và làn điệu tinh tế sâu sắc nhiệt huyết như vậy, ngược lại khiến cho dòng suy nghĩ của hắn càng giống như giếng cạn không có sóng, trên mặt cũng càng thâm trầm ngưng tụ.
Một khúc kết thúc, Trường Thiên lần đầu tiên mở miệng khen: “Thơ hay, khúc hay.” Từ và khúc này đúng là tuyệt phối, lại có thể xúc động tới tâm thần của hắn, giải phóng tâm ma của hắn. Nhưng từ khúc như vậy, tuyệt không phải tiểu nha đầu kia viết ra được.
Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt, hắn chỉ nói từ hay khúc hay, ngụ ý muốn nói tất nhiên chính là mình hát không tốt sao?
Hết lần này tới lần khác vào lúc này lại có người khen gợi một câu: “Thơ hay, khúc hay.”