Nịnh Thần

Chương 76



Đương gia

Quân Thụy gọi hai người vào dọn dẹp, còn bảo Trương Đình Hải đi chuẩn bị nước nóng, hắn cúi đầu nhìn Tư Đồ Bích một chút, sắc mặt tuy rằng có hơi tái nhợt nhưng cũng không có gì không thích hợp. Quân Thụy hiểu rõ teb đây chỉ là mệt mỏi, những việc Tư Đồ Nhữ đã nói với y khiến cho lòng y cảm thấy áp lực quá lớn, cho nên mới lựa chọn cách thức kịch liệt như vậy chủ động câu dẫn hắn, Quân Thụy lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc y, ánh mắt giống như nhìn mãi cũng không đủ cứ hướng thẳng vào người đang nằm trên giường. Một lát sau Trương Đình Hải đến báo là nước đã chuẩn bị xong, Quân Thụy tự mình giúp Tư Đồ Bích tắm rửa qua một lần, lại dùng thuốc mỡ bảo dưỡng bôi một ít vào nơi tư mật kia, đến lúc này mới đặt Tư Đồ Bích lên giường, cả hai ôm nhau lâm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau Quân Thụy còn phải vào tảo triều, từ sớm hắn đã thức dậy rón rén rửa mặt thay y phục, ngồi xe ngựa vào cung. Suốt cả đường đi trong đầu Quân Thụy đều là tình cảm mãnh liệt kiều diễn đêm qua, không khỏi đong đầy nét cười lên mặt, khiến cho những lão đầu tử đứng dưới kim loan điện đều thở phài nhẹ nhõm. Bất quá đám đại thần này còn chưa kịp thả lỏng, Quân Thụy lại nghĩ đến nếu Tư Đồ Bích thật sự trở thành gia chủ Tư Đồ gia, như vậy sau này sẽ không thể đường hoàng ở lại trong Hoàng cung nữa —— Trước đây mỗi lần y lưu lại trong cung hắn đều viện lý do có chính sự khẩn cấp cần thương lượng, mà chờ sau khi Tư Đồ Bích đảm nhận vị trí gia chủ thì chỉ có thể từ quan về làm dân thường, vậy thì sẽ không còn cớ gì để y tiến cung nữa. Bất quá, Tư Đồ Bích từ quan cũng có thể xem như là một việc tốt, thân thể y đã hao tổ quá nhiều, cứ hãm thân trong triều đình ngươi lừa ta gạt này còn không bằng trở về làm dân thường qua một cuộc sống nhàn nhã, dành nhiều thời gian hơn để điều trị thân thể. Bởi vì cứ nghĩ về những vấn đề này, vị đế vương vẫn luôn lãnh tĩnh cơ trí công côngứ ư nhiên nét mặt lại thay đổi giống như thời tiết tháng sáu, thoát nóng thoát lạnh, làm mấy đại thần phía dưới đều thấp thỏm bất an.

Sau khi lâm triều xong, Quân Thụy còn phải trở về ngự thư phòng xử lý chính vụ, sau khi dọn dẹp xong hết mới vội vã chạy về Phù Sơ Viên. Sau khi đến nơi cũng không dừng lại một chút mà chạy thẳng đến tiểu viện của Tư Đồ Bích, sau khi nghe hạ nhân hồi báo người vẫn còn đang ngủ thì mới yên tâm thả lòng.

“Còn đang ngủ?” Quân Thụy nhíu mi, nhìn thái dương đã lên đỉnh đầu không khỏi có chút tức giận, “Thế nào lại thích ngủ như vậy? Lúc trước ngủ còn chưa đủ sao?” Nói xong liền sãi bước vào trong phòng.

“A Bích, A Bích mau thức dậy. ” Quân Thụy ngồi trước giường Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng vỗ mặt của y. Tư Đồ Bích ngủ được rất an ổn, gương mặt trắng nõn bởi vì ngủ say mà lộ một tia hồng nhạt, khí sắc quả nhiên tốt hơn trước đây nhiều, không còn trắng bệch như người chết nữa. Quân Thụy kiên nhẫn gọi Tư Đồ Bích một lúc lâu y mới mơ mơ màng màng thức dậy, mở miệng nhẹ kêu một tiếng “Bệ hạ” .

“Tư Đồ đại nhân của ta thật tốt mà, không chịu đi tảo triều, khiến trẫm phải một người cô đơn đi đến đó, thật là buồn chán!” Quân Thụy cười nói, trên tay cũng không quên giúp Tư Đồ Bích ngồi dậy. Một đêm điên cuồng hôm qua khiến Tư Đồ Bích cả người bủn rủn, phía dưới còn mơ hồ nhói đau, tư thế ngồi lên như vậy khiến y không khỏi hít sâu một hơi, Quân Thụy thấy thế càng thêm cẩn thận đỡ y tựa vào đầu giường, lớn tiếng truyền cung nhân đến hầu hạ rửa mặt.

“Ăn một chút đi!” Quân Thụy bưng chén cháo qua, cứ khuấy rồi lại khuấy, múc từng muỗng thổi nguội đwa đến bên miệng Tư Đồ Bích.

“Có tâm sự?” Quân Thụy ra vẻ không để ý chút nào, thuận miệng hỏi một câu, Tư Đồ Bích vẫn không lấy lại tinh thần, cứ cúi đầu nhìn chén cháo như có điều suy nghĩ. Quân Thụy cười cười không nói, trong lòng biết y nhất định đang nghĩ về việc của Tư Đồ gia, cũng không nói thêm gì nữa. Vừa ăn xong nửa chén cháo, Tư Đồ Bích đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Thụy, nói: “Quân Thụy, ta nghĩ ra rồi.”

“Nghĩ ra việc gì?” Quân Thụy có chút hứng thú hỏi, hắn phải thừa nhận, bộ dạng Tư Đồ Bích thần thái sáng láng như đang phát hào quang này khiến hắn không thể rời mắt mà nhìn chăm chú. Trong lòng Tư Đồ Bích đã có quyết định càng khiến thần thái của y tràn đầy sức sống, trong mắt tỏa ra quang mang rung động lòng người.

“Quân Thụy!” Tư Đồ Bích mở to mắt kéo thay Quân Thụy, thanh âm lộ ra kích động nói, “Ta nghĩ ra rồi!”

“Ừ? Nghĩ ra được gì?” Quân Thụy đưa chén cháo cho Trương Đình Hải, phất tay bảo mọi người lui ra, nhìn Tư Đồ Bích cao hứng đến mức mỉm cười không ngừng nói,: “Ta nghĩ ra được! Sau khi lên làm gia chủ của Tư Đồ gia thì cần phải làm gì rồi!”

“Phải không?” Quân Thụy tựa hồ cũng bị tâm tình của y lôi kéo, mỉm cười híp mắt nhìn Tư Đồ Bích. Kỳ thực trong lòng Quân Thụy cũng đã có không ít dự định, thế nhưng hắn vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của Tư Đồ Bích.

Tư Đồ Bích được cổ vũ liền kíchh động trình bày, không ngừng huơ tay múa chân. Y nói sau khi trở thành gia chủ liền để Tư Đồ gia phân chia thành ba bộ phận, làm theo mô hình thời tam quốc chia ba thiên hạ, tam phân đỉnh lập. Bất quá tuy rằng phân gia nhưng trên thực tế quyền hành vẫn nẵm trong tay gia chủ, hai tiểu gia kia chỉ có thể xem như thiên lôi sai đâu đánh đó. Như vậy, Tư Đồ gia tuy rằng chia thành ba bộ phận cũng sẽ phân mà không dứt, ba bên kềm chế lẫn nhau, tác động lâu dài sẽ không gây ảnh hưởng đến cục diện chính trị của vương triều Đại Thích, ngược lại còn có thể thông qua cạnh tranh mà xúc tiến thương nghiệp cùng mậu dịch phát triển. Quả là trăm lợi không có một hại.

“Quân Thụy, rốt cục cũng có biện pháp cứu vớt Tư Đồ gia rồi!” Tư Đồ Bích cao hứng cơ hồ nhảy dựng lên, một lòng muốn đem biện pháp này đi nói cho phụ thân Tư Đồ Nhữ, vừa nghĩ xong liền một bước nhảy xuống giường, chân trần chạy ra ngoài. Quân Thụy giận đến ngứa rắng, đứng lên bước đến kéo y, quát: “Ngươi điên ư! Chân trần chạy loạn, muốn chết có đúng không? Lúc này mới được một chút, không được lăn xăng nữa!”

Tư Đồ Bích hướng hắn cười cười, ánh mắt quang lượng, một bộ sinh cơ bừng bừng muốn được thử nghiệm, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng chỉ vừa mấy hôm trước y còn tuyệt vọng muốn đi tìm chết. Trong lúc trái tim Quân Thụy vẫn còn đập mạnh chưa kịp bình ổn, Tư Đồ Bích lại từng chút nhích về phía cửa, Quân Thụy nghiến răng nghiến lợi quát: “Tư Đồ Bích! Ngươi trở lại cho ta!”

Quả thực, Quân Thụy vừa quát Tư Đồ Bích tựu bất động, nụ cười trên mặt càng sâu, ngay cả khóe mắt cũng cong cong. Quân Thụy nhìn thẳng vào y vừa muốn mắng, không nghĩ rằng thân thể của Tư Đồ Bích đột nhiên lung lay hai lượt, biểu tình cũng thay đổi trở nên tối tăm. Quân Thụy nhanh tay lẹ mắt chạy đến đỡ y, thuận thế đem người đặt vào cái ghế bên cạnh, Tư Đồ Bích ý thức không rõ tựa người mềm nhũn trên cánh tay Quân Thụy, thở gấp vài cái rồi chậm rãi khép mắt.

“Làm sao vậy?” Quân Thụy vỗ mặt của Tư Đồ Bích, lo lắng nhìn y. Tư Đồ Bích hiển nhiên còn không quá tỉnh táo, nên cũng không trả lời, thần sắc cũng có chút uể oải, dần dần nhịp thở cũng nhẹ đi, rõ ràng là đã ngủ thiếp mất. Quân Thụy không nói lời nào đem người đặt lên trên giường, lại tuyên thái y đến.

Thái y vuốt râu mép ngồi ở trong giường Tư Đồ Bích trầm ngâm bắt mạch, bộ dạng ung dung khiến Quân Thụy nhìn thấy mà bực mình, thật vất vả mới chờ được lão nhân kia khám xong, Quân Thụy lại chiếm được một đáp án khiến hắn phi thường quẫn bách —— Thái y bóng nói gió nói, kiến nghị Hoàng đế bệ hạ nghiêm ngặt khống chế tình cảm, mỗi tháng thậm chí còn quy định số lần hành phòng, thực sự khiến hắn vô cùng nổi giận.

“Thật to gan!” Quân Thụy hầu như nhảy dựng lên, ngón tay chỉ vào thái y còn có chút phát run, “Ngươi là nói trẫm phải tiết chế chuyện phòng the, mỗi tháng không được vượt quá bảy lần? Thế nào, ngươi là tại hoài nghi trẫm… Khụ khụ… Trẫm… Trẫm…” Quân Thụy có chút nói không ra miệng.

“Bệ hạ… Vi thần không dám…” Thái y cung cung kính kính quỳ gối trước mặt Quân Thụy. Bình luận chuyện phòng the của đế vương là tội đại bất kính. Bất quá lão từ khi Quân Thụy còn là Duệ vương đã đi theo hắn, sớm đã có kinh nghiệm với tính tình người này, huống hồ hiện tại, chỉ cần là việc có liên quan đến vị tổ tông Tư Đồ đại nhân này, chỉ cần không lien quan đến tính mạng, hết thảy đều có thương lượng: “Bệ hạ thứ tội, bệ hạ giữa lúc tráng niên, thân thể cường kiện anh minh thần võ. Vi thần cũng không phải nói bệ hạ không thể miệt mài trong chuyện phòng the, mà là nói Tư Đồ đại nhân… Đại nhân thân thể yếu đuối, sợ rằng không thích hợp tìm vui quá độ, bằng không…”

“Hử? Ý của ngươi là…” Vừa nghe có liên quan đến Tư Đồ Bích, Quân Thụy quả nhiên không còn giận đến như vậy, biểu tĩnh buông xuống, híp mắt nói, “Trẫm cùng y… mỗi tháng… chỉ có thể…”

“Bệ hạ thánh minh!” Thái y lớn tiếng nói. Có chút lời không thể nói quá rõ ràng, đến điểm thì dừng, chiếu theo sự sủng ái của đế vương đối với Tư Đồ Bích hiện tại, ngay cả hài đồng trong trấn nhỏ hẻo lánh cũng đã có đồng dao để hát rồi, quả thật là chuyên sủng một người, ba nghìn sủng ái tại một thân. Trước đây cho dù đã tuyển vài người phi tử, thế nhưng Quân Thụy ngay cả cửa cung của các nàng còn chưa đi ngang qua, mà Phù Sơ Viên nay đã nghiễm nhiên được xem như hành cung của Hoàng đế rồi. Đế vương lãnh tĩnh cơ trí nguyên bản bây giờ cũng chỉ có trên chính vụ mới giữ được phong phạm, mà tất thảy những việc có liên quan đến Tư Đồ đại nhân, Hoàng đế liền giống như biến thành kẻ khác. Cho nên thái y như lão mới dám to gan đàm luận chuyện phòng the của Hoàng đế ngay trước mặt như vậy.

“Lẽ nào sau này cũng cứ như vậy?” Quân Thụy bất mãn hỏi thái y. Tư Đồ Bích thật giống như món điểm tâm ngon miệng nhất thiên hạ, một tháng chỉ có thể ăn nhiều nhất bảy lần, thật sự hắn có điểm không nhịn được.

“Bệ hạ, Tư Đồ đại nhân căn cốt đơn bạc cần phải tĩnh dưỡng nhiều, bất quá chỉ cần điều trị thỏa đáng liền có thể khôi phục một ít. Bất quá thân thể của đại nhân tựa hồ đã từng bị áp chế trong một thời gian dài, vì vậy muốn khôi phục như người thường cũng rất trắc trở. Thế nhưng… phương diện phòng the so với hiện tại có thể khởi sắc…” Thái y châm chước nói. Quân Thụy nghe xong như vậy biểu tình quả nhiên thay đổi, cong cong khóe miệng cười đến đầy thâm ý.

“A Bích, nào, uống thuốc!” Quân Thụy tự mình bưng chén thuốc đi tới trước giường Tư Đồ Bích, đưa một chén thuốc đen kịt cho y. Mấy hôm nay Tư Đồ Bích quả thực gần như đã ăn mấy thứ này thay cơm, trong lòng không khỏi có chút bài xích, nhìn thấy Quân Thụy đang bưng chén đến thì không khỏi cảm thấy chán ghét, liền bưng miệng quay đầu đi chỗ khác.

“Nào, uống nhanh.” Quân Thụy nét mặt cười cười kéo Tư Đồ Bích lại, trong chén thuốc này chính là bí phương do thái y phối chế, bên trong có nhiều dược liệu quý hiếm, đối với thân thể Tư Đồ Bích có ích lợi rất lớn, đương nhiên ở phương diện nào đó càng có tác dụng xúc tiến, không trách được Quân Thụy lại có nét mặt vui vẻ như vậy. Vị Hoàng đế này ở trước mặt Tư Đồ Bích đã hoàn toàn tìm không ra được bóng dáng ngày xưa, dường như người nào rơi vào bể tình cũng sẽ làm ra những việc ấu trĩ như vậy.

“Quân Thụy, đây là thuốc gì, vì sao vị đạo khó ngửi đến vậy.” Tư Đồ Bích bất mãn nói, đã nhiều ngày nay y quả thực giống như thái thượng hoàng, bị mọi người vây quanh đổ thuốc bổ dâng thuốc bổ, quả thực đã bổ đến phát hỏa rồi. Đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt như vậy cùng với thái độ cẩn thận của Quân Thụy, hơn nữa viễn cảnh tiền đồ tươi sáng của Tư Đồ gia được vẽ ra khiến tâm tình Tư Đồ Bích khá hơn nhiều lắm, tự nhiên bệnh độc miệng liền quay về, đối với Quân Thụy vênh mặt hất hàm sai khiến, dáng dấp đó so với trước đây quả tật chỉ hơn chứ không kém.

“Nghe lời uống đi, đây là bí phương thái y mật chế, vô cùng thích hợp với bệnh trạng của ngươi. ” Quân Thụy cười hì hì nói. Kỳ thực cơn sốt của Quân Thụy đến nay vẫn chưa lui hẳn, thế nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, trước đây khi hắn còn hành quân đánh trận bên ngoài, mỗi lần phát bệnh đều chỉ có thể lên núi hái chút thảo dược nhai, ngủ nhiều một giấc liền có thể sinh long hoạt hổ, một chút bệnh vặt thế này vẫn chưa được hắn để trong lòng. Thế nhưng Tư Đồ Bích này, động một chút là bị bệnh, thật sự khiến y có chút căm tức, vì vậy phải nắm chặt thời gian mà điều trị, nếu không Quân Thụy cũng cảm thấy mình sẽ phát bệnh theo luôn.

“Ngươi đang cười cái gì?” Tư Đồ Bích cầm lấy cái chén nhìn Quân Thụy, thấy vẻ mặt tươi cười của hắn thì sống lưng có chút phát lạnh, khẳng định người này đang không nghĩ đến chuyện gì tốt.

“Không có gì, nhanh, uống đi.” Quân Thụy vẫn cười cười, nhìn động tác chậm chạp của Tư Đồ Bích có chút không chịu nổi, một hơi đoạt lấy cái chén trong tay Tư Đồ Bích đem nước thuốc còn dư rót vào miệng mình, sau đó áp lên môi Tư Đồ Bích dứt khoát mớm thuốc qua. Tư Đồ Bích hiển nhiên là bị loại hành động lớn mật này làm hoảng sợ, tay chân lung tung vùng vẫy, không ngừng phát ra tiếng “ngô ngô” phản kháng, nhưng là làm sao hữu dụng chứ? Một ngụm lớn nước thuốc đắng chắt cứ thế bị Quân Thụy ép buộc nuốt xuống, đầu lưỡi người kia lại còn không an phận khuấy đảo trong miệng y, mỹ kỳ danh nói giúp y ngăn đắng. Tư Đồ Bích càng nghĩ càng tức giận, vị Hoàng đế anh minh thần võ này quả thực đã biến thành hữu danh vô thực, thế nhưng y còn chưa kịp mắng ra đã bị Quân Thụy hôn đến chóng mặt không phân biệt được phương hướng.



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv